Chương 552: Quyển 12 - Chương 14
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Nguyệt Vũ ngồi thẳng người, quay cửa kính xe xuống.
Vách núi xanh nâu bên trái san bằng như đao tước, vách núi bên phải sương mù lượn lờ, căn bản thấy không rõ cảnh sắc bên dưới, nếu là ở đây xảy ra biến cố, quả thật không biết có thể trốn vào đâu.
"Sao ông biết anh ta quẹo ba vòng?" Nguyệt Vũ trầm giọng hỏi.
"Thiếu gia, lát nữa cậu chú ý vách núi bên trái, tôi làm ký hiệu ở đó, vì rất vội vàng, tôi chỉ dán lên một miếng nam châm nhỏ."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, không nói gì.
Chừng qua năm phút đồng hồ, Miêu Lan nhắc nhở: "Thiếu gia, ở đó."
Theo phía Miêu Lan chỉ, cả hai đều thấy miếng nam châm đen chỉ lớn chừng lóng tay trên vách núi.
"Đây đã là vòng thứ năm, không biết Vu Diêu có ý đồ gì, thiếu gia, chúng ta có nên dừng lại không?" Miêu Lan nhìn chằm chằm xe việt dã phía trước, trong ánh mắt có một tia hung ác.
Thiếu gia là trụ cột của Miêu gia, quyết không thể để thiếu gia có bất luận ngoài ý muốn gì.
Nguyệt Vũ trầm ngâm, "Tôi cảm giác được Nhị ca đích thật ở gần đây, không sai, tiếp tục đi theo anh ta."
Vẫn không nói gì Huyền Huyễn nói: "Cứ đi đi, quẹo có nhiều cũng bốn vòng nữa là xong."
"Tiểu Nguyệt, sao cậu biết quẹo thêm bốn vòng nữa là xong?" Nguyệt Vũ ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Nguyệt Vũ hiếu kỳ, Miêu Lan cũng không khỏi phân thần chú ý nghe cậu giải thích.
Huyền Huyễn thu hồi ánh mắt nhìn vách núi bên phải, "Nghe qua Cửu Cung Bát Quái không, nhất cung Khảm, nhị cung Khôn, tam cung Chấn, tứ cung Tốn, ngũ cung Trung, lục cung Càn, thất cung Đoái, bát cung Cấn, cửu cung Ly, chúng ta hiện đang ở lục cung Càn trong Cửu Cung, sau khi vào có thể ra, đừng lo, không sao cả, chỉ là không ngờ người của Vu gia sẽ bày Cửu Cung Chi Trận ở đường núi hiểm trở như vậy, kẻ không biết lạc vào chỉ có chết, vĩnh viễn lòng vòng ở đây, thẳng đến khi thoát lực, xem ra Vu gia không đơn giản, chúng ta cần cẩn thận."
Nguyệt Vũ rùng mình, Miêu Lan càng như lâm đại địch, ông có chút may mắn nói: "May mà Huyền thiếu gia đi theo thiếu gia, bằng không nếu cứng đối cứng với Vu gia, cũng không biết làm sao để ra."
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, tự tiếu phi tiếu: "Cho dù không có tôi, Tam thiếu cũng có cách."
Nguyệt Vũ đáy mắt tán thưởng, "Sao Tiểu Nguyệt biết tôi có cách?"
"Vì anh là Nguyệt Vũ." Huyền Huyễn trả lời.
Vì anh là người cậu thích, cho nên cậu tin tưởng anh sẽ không để mình có bất luận nguy hiểm gì. Cậu từng thay anh tính mệnh, thiên chi kiêu tử Đế Hoàng mệnh cách bằng phẳng đãng đãng, người như vậy sao sẽ khốn chết ở một tòa núi hoang không biết tên?
Mặc dù có Miêu Lan, Nguyệt Vũ vẫn nhịn không được ghé tới cho Huyền Huyễn một nụ hôn, oán giận nói: "Tiểu Nguyệt, tôi càng muốn cậu nói vì anh là Nguyệt Vũ của tôi, nói một lần cho tôi nghe đi, ừ?"
Huyền Huyễn liếc trắng, vốn định cự tuyệt lời buồn nôn như vậy, thế nhưng thấy trong mắt người nọ lóe ra bất định chờ mong, trái tim không khỏi mềm nhũn, mà thôi, không phải một câu sao, muốn nghe cũng được.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Miêu Lan, Miêu Lan lập tức làm ra bộ dáng đang tập trung tinh thần lái xe.
"Vì anh là Nguyệt Vũ của tôi." Từng chữ từng câu, Huyền Huyễn nói rất nghiêm túc, rất rõ ràng.
Nguyệt Vũ cho rằng Huyền Huyễn sẽ cự tuyệt, vậy mà cậu không chỉ nói, còn nghiêm túc như vậy, trong thời gian ngắn, anh sững sờ nhìn cậu không chuyển mắt.
Huyền Huyễn khóe miệng giơ lên, sờ mặt Nguyệt Vũ một cái, "Mỹ nhân như vậy chỉ có thể là của tôi, nếu anh dám có người khác, tôi lập tức mở cửa xe một cước đá anh xuống vách núi."
Huyền Huyễn tự nhiên nói giỡn, vểnh tai nghe trộm Miêu Lan lại mồ hôi lạnh, đáng thương thiếu gia, vì sao dính phải người bá đạo như vậy?
Nguyệt Vũ sờ sợi tóc mềm mại của Huyền Huyễn, sờ khuôn mặt xinh đẹp của cậu, tâm hoa nộ phóng, anh quả thật là càng ngày càng thích người này.
Chính như lời Huyền Huyễn, Vu Diêu dẫn bọn họ quẹo xong chín vòng đường núi chật hẹp, đột nhiên thân xe bật cắt, thẳng tắp lái ra ngoài vách núi.
Miêu Lan thất kinh, Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Đi theo anh ta là được."
Miêu Lan kinh nghi bất định, thế nhưng không do dự, tay lái vừa chuyển——
Sương mù như khói nhẹ đột nhiên tụ tập từ bốn phương tám hướng, bốn phía phủ vùng trắng xoá, chiếc xe việt dã quân lục sắc của Miêu Mộ Linh đã biến mất.
"Cứ lái về trước." Huyền Huyễn chỉ dẫn.
Miêu Lan lấy lại bình tĩnh, theo lời mà đi, theo lý bọn họ lúc này đã lái ra vách núi, thế nhưng không hề cảm giác xe bị rơi xuống.
"Giờ quẹo trái." Nguyệt Vũ bỗng nhiên nói.
Huyền Huyễn ngẩn ra, lập tức hiểu, "Không sai, quẹo trái."
Miêu Lan tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, thế nhưng ông không nói gì thêm, tay lái chuyển, lái về phía trái.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt, sương mù dày đặc biến mất, trước mắt rộng mở, đã tới một cái khe bốn phía núi vây.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ, xe của Vu Diêu lúc này mới xuất hiện.
Thấy bọn Nguyệt Vũ dĩ nhiên tới sớm hơn mình, khiếp sợ Vu Diêu thu thế không được, đụng vào xe bọn họ.
Tiếng phanh lại chói tai vang lên——
Vách núi xanh nâu bên trái san bằng như đao tước, vách núi bên phải sương mù lượn lờ, căn bản thấy không rõ cảnh sắc bên dưới, nếu là ở đây xảy ra biến cố, quả thật không biết có thể trốn vào đâu.
"Sao ông biết anh ta quẹo ba vòng?" Nguyệt Vũ trầm giọng hỏi.
"Thiếu gia, lát nữa cậu chú ý vách núi bên trái, tôi làm ký hiệu ở đó, vì rất vội vàng, tôi chỉ dán lên một miếng nam châm nhỏ."
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ nhìn nhau, không nói gì.
Chừng qua năm phút đồng hồ, Miêu Lan nhắc nhở: "Thiếu gia, ở đó."
Theo phía Miêu Lan chỉ, cả hai đều thấy miếng nam châm đen chỉ lớn chừng lóng tay trên vách núi.
"Đây đã là vòng thứ năm, không biết Vu Diêu có ý đồ gì, thiếu gia, chúng ta có nên dừng lại không?" Miêu Lan nhìn chằm chằm xe việt dã phía trước, trong ánh mắt có một tia hung ác.
Thiếu gia là trụ cột của Miêu gia, quyết không thể để thiếu gia có bất luận ngoài ý muốn gì.
Nguyệt Vũ trầm ngâm, "Tôi cảm giác được Nhị ca đích thật ở gần đây, không sai, tiếp tục đi theo anh ta."
Vẫn không nói gì Huyền Huyễn nói: "Cứ đi đi, quẹo có nhiều cũng bốn vòng nữa là xong."
"Tiểu Nguyệt, sao cậu biết quẹo thêm bốn vòng nữa là xong?" Nguyệt Vũ ngạc nhiên hỏi.
Không chỉ Nguyệt Vũ hiếu kỳ, Miêu Lan cũng không khỏi phân thần chú ý nghe cậu giải thích.
Huyền Huyễn thu hồi ánh mắt nhìn vách núi bên phải, "Nghe qua Cửu Cung Bát Quái không, nhất cung Khảm, nhị cung Khôn, tam cung Chấn, tứ cung Tốn, ngũ cung Trung, lục cung Càn, thất cung Đoái, bát cung Cấn, cửu cung Ly, chúng ta hiện đang ở lục cung Càn trong Cửu Cung, sau khi vào có thể ra, đừng lo, không sao cả, chỉ là không ngờ người của Vu gia sẽ bày Cửu Cung Chi Trận ở đường núi hiểm trở như vậy, kẻ không biết lạc vào chỉ có chết, vĩnh viễn lòng vòng ở đây, thẳng đến khi thoát lực, xem ra Vu gia không đơn giản, chúng ta cần cẩn thận."
Nguyệt Vũ rùng mình, Miêu Lan càng như lâm đại địch, ông có chút may mắn nói: "May mà Huyền thiếu gia đi theo thiếu gia, bằng không nếu cứng đối cứng với Vu gia, cũng không biết làm sao để ra."
Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ, tự tiếu phi tiếu: "Cho dù không có tôi, Tam thiếu cũng có cách."
Nguyệt Vũ đáy mắt tán thưởng, "Sao Tiểu Nguyệt biết tôi có cách?"
"Vì anh là Nguyệt Vũ." Huyền Huyễn trả lời.
Vì anh là người cậu thích, cho nên cậu tin tưởng anh sẽ không để mình có bất luận nguy hiểm gì. Cậu từng thay anh tính mệnh, thiên chi kiêu tử Đế Hoàng mệnh cách bằng phẳng đãng đãng, người như vậy sao sẽ khốn chết ở một tòa núi hoang không biết tên?
Mặc dù có Miêu Lan, Nguyệt Vũ vẫn nhịn không được ghé tới cho Huyền Huyễn một nụ hôn, oán giận nói: "Tiểu Nguyệt, tôi càng muốn cậu nói vì anh là Nguyệt Vũ của tôi, nói một lần cho tôi nghe đi, ừ?"
Huyền Huyễn liếc trắng, vốn định cự tuyệt lời buồn nôn như vậy, thế nhưng thấy trong mắt người nọ lóe ra bất định chờ mong, trái tim không khỏi mềm nhũn, mà thôi, không phải một câu sao, muốn nghe cũng được.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Miêu Lan, Miêu Lan lập tức làm ra bộ dáng đang tập trung tinh thần lái xe.
"Vì anh là Nguyệt Vũ của tôi." Từng chữ từng câu, Huyền Huyễn nói rất nghiêm túc, rất rõ ràng.
Nguyệt Vũ cho rằng Huyền Huyễn sẽ cự tuyệt, vậy mà cậu không chỉ nói, còn nghiêm túc như vậy, trong thời gian ngắn, anh sững sờ nhìn cậu không chuyển mắt.
Huyền Huyễn khóe miệng giơ lên, sờ mặt Nguyệt Vũ một cái, "Mỹ nhân như vậy chỉ có thể là của tôi, nếu anh dám có người khác, tôi lập tức mở cửa xe một cước đá anh xuống vách núi."
Huyền Huyễn tự nhiên nói giỡn, vểnh tai nghe trộm Miêu Lan lại mồ hôi lạnh, đáng thương thiếu gia, vì sao dính phải người bá đạo như vậy?
Nguyệt Vũ sờ sợi tóc mềm mại của Huyền Huyễn, sờ khuôn mặt xinh đẹp của cậu, tâm hoa nộ phóng, anh quả thật là càng ngày càng thích người này.
Chính như lời Huyền Huyễn, Vu Diêu dẫn bọn họ quẹo xong chín vòng đường núi chật hẹp, đột nhiên thân xe bật cắt, thẳng tắp lái ra ngoài vách núi.
Miêu Lan thất kinh, Huyền Huyễn thấp giọng nói: "Đi theo anh ta là được."
Miêu Lan kinh nghi bất định, thế nhưng không do dự, tay lái vừa chuyển——
Sương mù như khói nhẹ đột nhiên tụ tập từ bốn phương tám hướng, bốn phía phủ vùng trắng xoá, chiếc xe việt dã quân lục sắc của Miêu Mộ Linh đã biến mất.
"Cứ lái về trước." Huyền Huyễn chỉ dẫn.
Miêu Lan lấy lại bình tĩnh, theo lời mà đi, theo lý bọn họ lúc này đã lái ra vách núi, thế nhưng không hề cảm giác xe bị rơi xuống.
"Giờ quẹo trái." Nguyệt Vũ bỗng nhiên nói.
Huyền Huyễn ngẩn ra, lập tức hiểu, "Không sai, quẹo trái."
Miêu Lan tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, thế nhưng ông không nói gì thêm, tay lái chuyển, lái về phía trái.
Cảm giác chỉ trong nháy mắt, sương mù dày đặc biến mất, trước mắt rộng mở, đã tới một cái khe bốn phía núi vây.
Phía sau truyền đến tiếng động cơ, xe của Vu Diêu lúc này mới xuất hiện.
Thấy bọn Nguyệt Vũ dĩ nhiên tới sớm hơn mình, khiếp sợ Vu Diêu thu thế không được, đụng vào xe bọn họ.
Tiếng phanh lại chói tai vang lên——
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.