Chương 569: Quyển 12 - Chương 31
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Miêu Lan đẩy cửa vào, phát hiện Huyền Huyễn đã dậy, lúc này đang nằm sấp trên giường nhìn một con mèo vàng ở bệ cửa sổ đối diện.
Miêu Lan ngẩn người, đâu ra?
Ông định lên tiếng, Huyền Huyễn quay đầu tỏ ý im lặng, Miêu Lan chỉ có thể đứng đó bất động.
Con mèo thấy Miêu Lan vào, chuẩn bị chạy, thế nhưng Miêu Lan không tiến thêm một bước, nó lui về, xổm ở đó cảnh giác nhìn hai người.
Huyền Huyễn duỗi tay thử sờ đầu nó, nó vẫy đầu, ngửi ngón tay Huyền Huyễn, miêu một tiếng.
Huyền Huyễn nhân cơ hội ôm nó từ bệ cửa sổ xuống, vuốt bộ lông trơn nhẵn.
Con mèo mị mắt thoải mái mà cô lỗ, cuộn trong lòng Huyền Huyễn bất động.
Huyền Huyễn cười vui vẻ, quay đầu hỏi Miêu Lan: "Mọi người ầm ĩ cái gì, trong phòng đều nghe được."
Bị nụ cười của Huyền Huyễn chói hoa mắt Miêu Lan sững sờ một hồi, nửa ngày mới nói: "Vu Diêu bất kính với thiếu gia."
Huyền Huyễn cười, "Đây không phải gì ghê gớm, đừng giận, nếu một người mặt ngoài tôn kính ông, trong lòng lại khinh thường, tôn kính này không cần cũng được, có vài thứ không nên coi trọng, chờ người đó chân chính biết ông lợi hại hơn gã, mạnh mẽ hơn gã, lẽ nào gã còn dám bất kính? Khi đó cho dù mặt ngoài không phải, trong lòng cũng sẽ phải, tôn kính này há không phải càng thú vị?"
Miêu Lan nghĩ một hồi, im lặng, "Huyền thiếu gia nói đúng."
"Ai nha, ông nói khi đi tôi có thể mang theo con mèo này không?" Huyền Huyễn hao tâm tổn trí hỏi.
Chủ đề đổi rất nhanh, Miêu Lan nhất thời không phản ứng kịp, ngốc nửa ngày mới hoàn hồn: "Chỉ là một con mèo, hẳn có thể đi."
"Không được cũng không sao, cướp là xong, dù sao không phải lần đầu tiên, ha hả."
Nhìn Huyền Huyễn cười đến giảo hoạt, Miêu Lan trợn tròn mắt.
...
Bầu không khí có chút áp lực, Miêu Mộ Linh tính nói vài lời hòa hoãn, lại không biết nói gì cho phải.
Nhìn Vu Diêu quay lưng với mình, Miêu Mộ Linh không khỏi nhớ tới tối qua giúp Vu Diêu thay đồ, thấy trên lưng anh có hai vết thương sâu, vai trái đến eo phải, vai phải đến eo trái, tạo thành chữ X lớn, tuy là vết thương cũ, sớm đã khép lại, nhưng từ đó mà xem, đây là cực kỳ nghiêm trọng, không biết tên này đã làm gì, vết thương kia thoạt nhìn rất không bình thường, lẽ nào là chịu hình?
Vu Diêu nhìn cây lim trong sân đờ đẫn, cửa sổ thủy tinh rọi ra mặt nghiêng của Miêu Mộ Linh, anh nhíu mày không biết nghĩ gì, hàng mi phi dương, Vu Diêu hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.
Một tháng trước, anh và con trai của Đại tộc trưởng Vu Tòng An ra ngoài làm việc, anh không biết suy nghĩ dơ bẩn hạ lưu Vu Tòng An vẫn dành cho mình, cũng không đề phòng gã, khi đôi tay thô ráp buồn nôn kia vuốt ve thân thể, anh sợ hãi mà tuyệt vọng, khi Vu Tòng An muốn xâm phạm anh, Miêu Mộ Linh xuất hiện như u linh, không biết làm tay chân gì, Vu Tòng An nằm sấp trên người anh không rên một tiếng ngất đi.
Miêu Mộ Linh giúp kẻ không thể động như anh kéo lại quần áo, dựa trên người Miêu Mộ Linh, anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng, đó là mùi anh thích nhất, kinh sợ kỳ dị thả lỏng.
Nhìn Miêu Mộ Linh một chân đá Vu Tòng An vào bụi gai, anh khoái ý, Vu Tòng An là con trai của Đại tộc trưởng, anh không thể giết gã, thậm chí không thể giáo huấn, một chân này của Miêu Mộ Linh không khác gì báo thù cho anh.
Nghe Miêu Mộ Linh ôm một đầu đầy lá lải nhải cái gì không tìm được Tử Kim Tạng ngao, trái lại gặp được chuyện mình chán ghét nhất vân vân, Vu Diêu buồn cười, anh cảm thấy khi thanh niên có đôi mắt hồ ly này khi khó chịu rất giống con mèo mình nuôi.
Vì báo đáp Miêu Mộ Linh, Vu Diêu báo cho biết nơi Tử Kim Tạng ngao trong truyền thuyết khả năng ẩn hiện, đồng thời định đi tìm với anh, thế nhưng trước khi xuất phát cả hai gặp bọn người tông chủ, còn có Vu Tòng An khiến anh lòng mang sợ hãi.
Thế nhưng để Vu Diêu cảm thấy khó hiểu là, anh nghĩ Vu Tòng An thay đổi, nghĩ Vu Tòng An trước mắt không phải ban đầu, vì Vu Tòng An này nhìn anh không có sắc dục không hề che giấu khi trước, cứ việc như vậy, Vu Diêu vẫn sợ hãi, tẫn khả năng né tránh gã.
Vốn anh cho rằng có thể làm bạn với Miêu Mộ Linh, thế nhưng Đại tế ti bị giết, Đại tế ti đối anh như con ruột, Miêu Mộ Linh từng cứu anh, ân tình này không sánh bằng thân tình như cha con anh dành cho Đại tế ti, anh muốn giết Miêu Mộ Linh, thật từng muốn, nhưng mà Miêu Mộ Linh như thứ mùi hương thoang thoảng kia, thật sâu khắc vào đầu, đã không thể quên được...
Miêu Lan ngẩn người, đâu ra?
Ông định lên tiếng, Huyền Huyễn quay đầu tỏ ý im lặng, Miêu Lan chỉ có thể đứng đó bất động.
Con mèo thấy Miêu Lan vào, chuẩn bị chạy, thế nhưng Miêu Lan không tiến thêm một bước, nó lui về, xổm ở đó cảnh giác nhìn hai người.
Huyền Huyễn duỗi tay thử sờ đầu nó, nó vẫy đầu, ngửi ngón tay Huyền Huyễn, miêu một tiếng.
Huyền Huyễn nhân cơ hội ôm nó từ bệ cửa sổ xuống, vuốt bộ lông trơn nhẵn.
Con mèo mị mắt thoải mái mà cô lỗ, cuộn trong lòng Huyền Huyễn bất động.
Huyền Huyễn cười vui vẻ, quay đầu hỏi Miêu Lan: "Mọi người ầm ĩ cái gì, trong phòng đều nghe được."
Bị nụ cười của Huyền Huyễn chói hoa mắt Miêu Lan sững sờ một hồi, nửa ngày mới nói: "Vu Diêu bất kính với thiếu gia."
Huyền Huyễn cười, "Đây không phải gì ghê gớm, đừng giận, nếu một người mặt ngoài tôn kính ông, trong lòng lại khinh thường, tôn kính này không cần cũng được, có vài thứ không nên coi trọng, chờ người đó chân chính biết ông lợi hại hơn gã, mạnh mẽ hơn gã, lẽ nào gã còn dám bất kính? Khi đó cho dù mặt ngoài không phải, trong lòng cũng sẽ phải, tôn kính này há không phải càng thú vị?"
Miêu Lan nghĩ một hồi, im lặng, "Huyền thiếu gia nói đúng."
"Ai nha, ông nói khi đi tôi có thể mang theo con mèo này không?" Huyền Huyễn hao tâm tổn trí hỏi.
Chủ đề đổi rất nhanh, Miêu Lan nhất thời không phản ứng kịp, ngốc nửa ngày mới hoàn hồn: "Chỉ là một con mèo, hẳn có thể đi."
"Không được cũng không sao, cướp là xong, dù sao không phải lần đầu tiên, ha hả."
Nhìn Huyền Huyễn cười đến giảo hoạt, Miêu Lan trợn tròn mắt.
...
Bầu không khí có chút áp lực, Miêu Mộ Linh tính nói vài lời hòa hoãn, lại không biết nói gì cho phải.
Nhìn Vu Diêu quay lưng với mình, Miêu Mộ Linh không khỏi nhớ tới tối qua giúp Vu Diêu thay đồ, thấy trên lưng anh có hai vết thương sâu, vai trái đến eo phải, vai phải đến eo trái, tạo thành chữ X lớn, tuy là vết thương cũ, sớm đã khép lại, nhưng từ đó mà xem, đây là cực kỳ nghiêm trọng, không biết tên này đã làm gì, vết thương kia thoạt nhìn rất không bình thường, lẽ nào là chịu hình?
Vu Diêu nhìn cây lim trong sân đờ đẫn, cửa sổ thủy tinh rọi ra mặt nghiêng của Miêu Mộ Linh, anh nhíu mày không biết nghĩ gì, hàng mi phi dương, Vu Diêu hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên gặp anh.
Một tháng trước, anh và con trai của Đại tộc trưởng Vu Tòng An ra ngoài làm việc, anh không biết suy nghĩ dơ bẩn hạ lưu Vu Tòng An vẫn dành cho mình, cũng không đề phòng gã, khi đôi tay thô ráp buồn nôn kia vuốt ve thân thể, anh sợ hãi mà tuyệt vọng, khi Vu Tòng An muốn xâm phạm anh, Miêu Mộ Linh xuất hiện như u linh, không biết làm tay chân gì, Vu Tòng An nằm sấp trên người anh không rên một tiếng ngất đi.
Miêu Mộ Linh giúp kẻ không thể động như anh kéo lại quần áo, dựa trên người Miêu Mộ Linh, anh ngửi được một mùi hương thoang thoảng, đó là mùi anh thích nhất, kinh sợ kỳ dị thả lỏng.
Nhìn Miêu Mộ Linh một chân đá Vu Tòng An vào bụi gai, anh khoái ý, Vu Tòng An là con trai của Đại tộc trưởng, anh không thể giết gã, thậm chí không thể giáo huấn, một chân này của Miêu Mộ Linh không khác gì báo thù cho anh.
Nghe Miêu Mộ Linh ôm một đầu đầy lá lải nhải cái gì không tìm được Tử Kim Tạng ngao, trái lại gặp được chuyện mình chán ghét nhất vân vân, Vu Diêu buồn cười, anh cảm thấy khi thanh niên có đôi mắt hồ ly này khi khó chịu rất giống con mèo mình nuôi.
Vì báo đáp Miêu Mộ Linh, Vu Diêu báo cho biết nơi Tử Kim Tạng ngao trong truyền thuyết khả năng ẩn hiện, đồng thời định đi tìm với anh, thế nhưng trước khi xuất phát cả hai gặp bọn người tông chủ, còn có Vu Tòng An khiến anh lòng mang sợ hãi.
Thế nhưng để Vu Diêu cảm thấy khó hiểu là, anh nghĩ Vu Tòng An thay đổi, nghĩ Vu Tòng An trước mắt không phải ban đầu, vì Vu Tòng An này nhìn anh không có sắc dục không hề che giấu khi trước, cứ việc như vậy, Vu Diêu vẫn sợ hãi, tẫn khả năng né tránh gã.
Vốn anh cho rằng có thể làm bạn với Miêu Mộ Linh, thế nhưng Đại tế ti bị giết, Đại tế ti đối anh như con ruột, Miêu Mộ Linh từng cứu anh, ân tình này không sánh bằng thân tình như cha con anh dành cho Đại tế ti, anh muốn giết Miêu Mộ Linh, thật từng muốn, nhưng mà Miêu Mộ Linh như thứ mùi hương thoang thoảng kia, thật sâu khắc vào đầu, đã không thể quên được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.