Chương 583: Quyển 12 - Chương 45
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Vu Diêu không hé răng, ngây ngẩn xuất thần.
Miêu Mộ Linh có chút hối hận, biết rõ Vu Diêu lúc này tinh thần có vấn đề, tội gì còn đối cậu ấy như vậy, khi định an ủi mấy câu, Vu Diêu lại lên tiếng.
"Tôi vẫn đợi, đợi trong địa lao không có thiên lý kia, sống không bằng chết, tôi không có cơ hội tự sát, thậm chí không thể có ý nghĩ tuyệt thực, tôi không ăn không uống, bọn họ sẽ dùng cách nhồi vào miệng tôi, bọn họ coi tôi là súc sinh, tôi không ăn thịt, bọn họ sẽ bức tôi ăn các loại thịt, bọn họ cứ thế giày vò tôi, mãi đến khi bụng tôi lớn lên, bọn họ mới dần thu liễm, tôi không biết đó là con ai, tôi hận không thể giết nó, thế nhưng tôi chết còn không được, huống hồ là nghiệt chủng này... Bọn họ có mấy người, bốn, năm, sáu, tôi không biết, tôi chỉ nhận ra thanh âm của bọn họ, tôi vừa nghe được đã sợ, không có ngày đêm, không có hy vọng, tôi cầu chỉ có chết, tôi vẫn nghĩ lúc nào mới được chết, tôi nhớ tôi chết rồi, khi sinh đứa bé đáng thương kia, tôi rất vui cuối cùng tôi đã chết, thế nhưng vì sao tôi chưa chết——"
Nói đến đây, Vu Diêu nhìn Miêu Mộ Linh, trên mặt tràn đầy nước mắt, anh lại như không cảm giác, "Cậu nói cho tôi biết, tôi chết chưa, tôi không muốn sống, đây không phải thân thể của tôi, đây là thân thể của ai, cậu có cách để tôi chết không..."
Trong lúc nhất thời, Miêu Mộ Linh cũng không biết nói gì cho phải.
Vu Diêu trước mắt không phải Vu Diêu, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, đôi tay ôm anh không tự giác buông lỏng.
Tay chân tự do Vu Diêu lập tức bò xuống gầm bàn, anh như con dơi sợ ánh sáng, chỉ có thể thích ứng bóng tối.
Miêu Lan không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Diêu cuộn mình dưới bàn, một người êm đẹp sao lại biến thành người khác?
Nhìn Vu Diêu như con rối không có linh hồn, Miêu Mộ Linh ngỡ ngàng, người này là ai? Vu Diêu còn có thể trở về sao?
...
"Hẳn là ở đây."
Xuyên qua nửa cái Vu gia, Huyền Huyễn dừng trước một rừng trúc.
Nguyệt Vũ quan sát bốn phía, cảm giác ở đây rất hoang vu, ngoại trừ đá núi lộn xộn, chỉ có một vùng trúc lớn, bùn đất nâu đen tìm không thấy một ngọn cỏ, trụi lủi dị thường đột ngột.
Mớ trúc kia cũng trồng rất rậm rạp, khoảng cách cây này với cây kia chen chân vào cũng khó.
"Vu Tân Tử giấu người sau mớ trúc này sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Khí tức Huyền Diệu Khả lưu lại tới đây là dừng, về phần cô có ở trong không, Huyền Huyễn cũng không xác định.
"Trước vào xem hãy nói."
Vừa tới gần rừng trúc, Huyền Huyễn đã cảm nhận được một cỗ oán khí cường liệt, cậu không khỏi dừng bước.
"Sao vậy?" Nguyệt Vũ vội hỏi.
"Trong rừng có oán linh."
"Lẽ nào Vu Tân Tử dùng oán linh trông coi Tiểu Khả?"
"Không quản phải không, chỉ là oán linh không đủ sợ hãi." Huyền Huyễn cười lạnh.
Vội vàng đi cứu Huyền Diệu Khả, Huyền Huyễn quyết định dùng cách nhanh nhất phá rừng.
Cậu rút đoản kiếm, giơ lên trước ngực, "Lấy thiên địa chư thần vi danh, triệu tứ phương chi lôi, nghe ngô hiệu lệnh, phá!"
Nguyệt Vũ đứng bên nhìn, cứ nghĩ khi Huyền Huyễn đọc chú ngữ có một loại hấp dẫn đặc biệt, đang nhìn đến mê li, ánh trắng lóe lên trước mắt, kèm theo một tiếng nổ như sấm rền, khu rừng chặn đường bị bổ làm đôi, rạch ra lối đi ở giữa.
Nguyệt Vũ líu lưỡi, nhịn không được nói: "Sẽ không dẫn người của Vu gia tới đi?"
Huyền Huyễn đá bay mấy cây trúc bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Dẫn tới thì sao, lẽ nào chúng ta sợ?"
Cậu là thật bị chọc giận, nếu Huyền Diệu Khả xảy ra ngoài ý muốn, cậu nhất định không để Vu Tân Tử có ngày lành.
Vừa bước vào rừng, Nguyệt Vũ đã nghe được tiếng khóc như có như không, lúc cao lúc thấp chuỗi chuỗi chui vào tai khiến người rợn gáy.
"Thông minh thì tránh xa tôi ra, nếu không thu mấy người." Huyền Huyễn giận mắng.
Tiếng khóc ngừng lại, Nguyệt Vũ chỉ thấy một cổ âm phong lướt qua má, mớ trúc vốn dĩ bất động đột nhiên sàn sạt vang.
Huyền Huyễn hừ lạnh một tiếng, kéo Nguyệt Vũ giơ kiếm xông vào.
Nơi bọn họ tới, gậy trúc đong đưa cực kỳ kịch liệt, mấy lần, Nguyệt Vũ hầu như bị mớ trúc run rẩy quất trúng.
"Tiểu Nguyệt, bầy oán linh này vẫn đi theo chúng ta?"
Huyền Huyễn nhìn mớ trúc không gió tự lay, "Đừng quản nó, tôi giờ không rảnh nghe bọn họ tố oan, tìm được Tiểu Khả rồi nói."
...
Miêu Mộ Linh có chút hối hận, biết rõ Vu Diêu lúc này tinh thần có vấn đề, tội gì còn đối cậu ấy như vậy, khi định an ủi mấy câu, Vu Diêu lại lên tiếng.
"Tôi vẫn đợi, đợi trong địa lao không có thiên lý kia, sống không bằng chết, tôi không có cơ hội tự sát, thậm chí không thể có ý nghĩ tuyệt thực, tôi không ăn không uống, bọn họ sẽ dùng cách nhồi vào miệng tôi, bọn họ coi tôi là súc sinh, tôi không ăn thịt, bọn họ sẽ bức tôi ăn các loại thịt, bọn họ cứ thế giày vò tôi, mãi đến khi bụng tôi lớn lên, bọn họ mới dần thu liễm, tôi không biết đó là con ai, tôi hận không thể giết nó, thế nhưng tôi chết còn không được, huống hồ là nghiệt chủng này... Bọn họ có mấy người, bốn, năm, sáu, tôi không biết, tôi chỉ nhận ra thanh âm của bọn họ, tôi vừa nghe được đã sợ, không có ngày đêm, không có hy vọng, tôi cầu chỉ có chết, tôi vẫn nghĩ lúc nào mới được chết, tôi nhớ tôi chết rồi, khi sinh đứa bé đáng thương kia, tôi rất vui cuối cùng tôi đã chết, thế nhưng vì sao tôi chưa chết——"
Nói đến đây, Vu Diêu nhìn Miêu Mộ Linh, trên mặt tràn đầy nước mắt, anh lại như không cảm giác, "Cậu nói cho tôi biết, tôi chết chưa, tôi không muốn sống, đây không phải thân thể của tôi, đây là thân thể của ai, cậu có cách để tôi chết không..."
Trong lúc nhất thời, Miêu Mộ Linh cũng không biết nói gì cho phải.
Vu Diêu trước mắt không phải Vu Diêu, chỉ là một người hoàn toàn xa lạ, đôi tay ôm anh không tự giác buông lỏng.
Tay chân tự do Vu Diêu lập tức bò xuống gầm bàn, anh như con dơi sợ ánh sáng, chỉ có thể thích ứng bóng tối.
Miêu Lan không thể tưởng tượng nổi nhìn Vu Diêu cuộn mình dưới bàn, một người êm đẹp sao lại biến thành người khác?
Nhìn Vu Diêu như con rối không có linh hồn, Miêu Mộ Linh ngỡ ngàng, người này là ai? Vu Diêu còn có thể trở về sao?
...
"Hẳn là ở đây."
Xuyên qua nửa cái Vu gia, Huyền Huyễn dừng trước một rừng trúc.
Nguyệt Vũ quan sát bốn phía, cảm giác ở đây rất hoang vu, ngoại trừ đá núi lộn xộn, chỉ có một vùng trúc lớn, bùn đất nâu đen tìm không thấy một ngọn cỏ, trụi lủi dị thường đột ngột.
Mớ trúc kia cũng trồng rất rậm rạp, khoảng cách cây này với cây kia chen chân vào cũng khó.
"Vu Tân Tử giấu người sau mớ trúc này sao?" Nguyệt Vũ hỏi.
Khí tức Huyền Diệu Khả lưu lại tới đây là dừng, về phần cô có ở trong không, Huyền Huyễn cũng không xác định.
"Trước vào xem hãy nói."
Vừa tới gần rừng trúc, Huyền Huyễn đã cảm nhận được một cỗ oán khí cường liệt, cậu không khỏi dừng bước.
"Sao vậy?" Nguyệt Vũ vội hỏi.
"Trong rừng có oán linh."
"Lẽ nào Vu Tân Tử dùng oán linh trông coi Tiểu Khả?"
"Không quản phải không, chỉ là oán linh không đủ sợ hãi." Huyền Huyễn cười lạnh.
Vội vàng đi cứu Huyền Diệu Khả, Huyền Huyễn quyết định dùng cách nhanh nhất phá rừng.
Cậu rút đoản kiếm, giơ lên trước ngực, "Lấy thiên địa chư thần vi danh, triệu tứ phương chi lôi, nghe ngô hiệu lệnh, phá!"
Nguyệt Vũ đứng bên nhìn, cứ nghĩ khi Huyền Huyễn đọc chú ngữ có một loại hấp dẫn đặc biệt, đang nhìn đến mê li, ánh trắng lóe lên trước mắt, kèm theo một tiếng nổ như sấm rền, khu rừng chặn đường bị bổ làm đôi, rạch ra lối đi ở giữa.
Nguyệt Vũ líu lưỡi, nhịn không được nói: "Sẽ không dẫn người của Vu gia tới đi?"
Huyền Huyễn đá bay mấy cây trúc bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Dẫn tới thì sao, lẽ nào chúng ta sợ?"
Cậu là thật bị chọc giận, nếu Huyền Diệu Khả xảy ra ngoài ý muốn, cậu nhất định không để Vu Tân Tử có ngày lành.
Vừa bước vào rừng, Nguyệt Vũ đã nghe được tiếng khóc như có như không, lúc cao lúc thấp chuỗi chuỗi chui vào tai khiến người rợn gáy.
"Thông minh thì tránh xa tôi ra, nếu không thu mấy người." Huyền Huyễn giận mắng.
Tiếng khóc ngừng lại, Nguyệt Vũ chỉ thấy một cổ âm phong lướt qua má, mớ trúc vốn dĩ bất động đột nhiên sàn sạt vang.
Huyền Huyễn hừ lạnh một tiếng, kéo Nguyệt Vũ giơ kiếm xông vào.
Nơi bọn họ tới, gậy trúc đong đưa cực kỳ kịch liệt, mấy lần, Nguyệt Vũ hầu như bị mớ trúc run rẩy quất trúng.
"Tiểu Nguyệt, bầy oán linh này vẫn đi theo chúng ta?"
Huyền Huyễn nhìn mớ trúc không gió tự lay, "Đừng quản nó, tôi giờ không rảnh nghe bọn họ tố oan, tìm được Tiểu Khả rồi nói."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.