Chương 586: Quyển 12 - Chương 48
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Vu Nguyên và Vu Quân ngồi đó, không nói không rằng.
Nửa ngày, Vu Nguyên như là hỏi mình, hoặc như là hỏi Vu Quân: "Tiểu Diêu vì sao ở chung với người của Miêu gia?"
Vu Quân phiền táo: "Chuyện của tiểu tạp chủng này không cần gấp, trước mắt giải quyết Vu Tân Tử mới là quan trọng."
Vu Nguyên bất mãn, "Sao ông lại mắng Tiểu Diêu, nói không chừng nó là con ông."
Vu Quân không nói, qua một hồi, mắt ông lộ ra sát ý, "Không thể giữ nó lại, không quản nó là con ai, cũng không thể giữ lại, nếu như để nó biết chuyện con ả kia, ông nghĩ nó còn sẽ nhớ ân dưỡng dục của chúng ta sao, ngẫm lại cũng không thể."
Vu Nguyên chần chừ, "Tiểu Diêu quyết không phản bội Vu gia, ông quên rồi ư, nó vừa sinh ra đã bị chúng ta hạ Câu Chú Một Lòng, nó chỉ trung với Vu gia."
Vu Quân hừ lạnh, "Vậy ông nói thử xem, hôm nay nó và Miêu Mộ Linh kia là thế nào?"
Vu Nguyên nghẹn họng.
Vu Quân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, "Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Câu Chú Một Lòng không phải 100% hữu hiệu, biết chuyện con ả kia hiện tại chỉ còn ông và tôi, và Dạ Mạn đã xuất cốc, nói không chừng Dạ Mạn sớm bị độc thủ."
Vu Nguyên kinh, "Ý ông là——"
Ánh mắt Vu Quân âm u, "Có người đang trả thù chúng ta, thế nên Vu Diêu không thể giữ lại."
"Ông hoài nghi Tiểu Diêu, không thể nào!" Vu Nguyên lập tức lắc đầu, "Tiểu Diêu không thể nào biết chuyện mẹ ruột của nó. Chuyện này đã qua lâu vậy, ông nhắc lại làm gì, tôi xem ông là suy nghĩ nhiều."
"Vậy ông nói thử cái chết của tộc trưởng, Chân Phái xem?" Vu Quân nhìn chằm chằm Vu Nguyên chất vấn.
Vu Nguyên nghẹn lời, không được tự nhiên nói: "Vô duyên vô cớ, sao ông lại nhớ tới chuyện của năm xưa?"
Vu Quân không đáp, ông không phải đột nhiên nhớ tới chuyện này, mà là những năm gần đây vẫn luôn nhớ tới nó, năm đó bọn họ bắt cô gái xa lạ kia về giam trong địa lao ngày ngày đêm đêm dằn vặt, thậm chí cô có thai cũng không buông tha, khi đó, bọn họ chỉ biết sung sướng, đôi mắt trống rỗng lúc sắp chết của cô ấy không thời không khắc hiện lên trong đầu ông, đôi mắt không hề có cảm tình, như ao tù nước đọng, như ma chú quấn lấy ông, bắt đầu từ khi đó ông đã lo lắng cô ấy sẽ trở về trả thù, cho nên ông kiên quyết chủ trương chết chìm đứa bé vừa sinh ra kia, thế nhưng lấy Vu Thanh Hòe dẫn đầu đều cực lực phản đối, hạ cho nó Câu Chú Một Lòng, khiến Vu Dạ Mạn coi nó là con mình nuôi nấng, nhìn nó lớn dần, nhìn mặt mày nó ngày càng giống cô ấy, ông đã xem Vu Diêu như một quả bom hẹn giờ, anh cảm thấy nó sẽ mang tới vận rủi cho Vu gia, đáng tiếc bọn Vu Thanh Hòe đều rất thích nó, nếu có thể, Vu Quân rất muốn giết Vu Diêu...
Thấy Vu Quân không rên một tiếng, trầm mặc một hồi, Vu Nguyên nói: "Ông cho rằng quỷ hồn của cô ấy về báo thù? Tôi lại thấy cái chết của tộc trưởng là Miêu gia giở trò quỷ, mấy kẻ đó nên sớm tiễn đi thì hơn, Vu Tân Tử ngu xuân kia, giữ lại người của Miêu gia làm gì, lẽ nào nó cho rằng nó có thể đánh bại thẩm phán giả trong truyền thuyết, thứ không biết trời cao đất rộng, tôi thấy ý đồ của nó là vị trí tộc trưởng, nó nghĩ thật đẹp, vị trí này dù thế nào cũng không đến phiên một người ngoài chỉ có phân nửa huyết thống Vu gia..."
Vu Nguyên lải nhải một hồi, phát hiện Vu Quân như đột nhiên bị bóp cổ không lên tiếng, ông không khỏi kỳ quái, "Ê, sao ông không nói——"
Ngẩng đầu, lại thấy Vu Quân mặt đầy sợ hãi nhìn ra ngoài cửa, Vu Nguyên kinh ngạc, cũng nhìn theo——
Vu Tân Tử, Vu Diêu?!
Thư Thu Linh ở ngoài đã nghe thấy tiếng Vu Nguyên và Vu Quân, thân thể cô không kiềm được run lên, tiếng này, tiếng này, cô sẽ không quên, là tiếng của bọn cầm thú đè trên người cô, cô sợ hãi, bịt tai muốn xoay người chạy, thế nhưng lại bị kẻ tự xưng là anh mình này giữ chặt——
Thư Thu Linh ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Vu Tân Tử đối cô mà nói như một người xa lạ, người này, tự xưng là anh cô, gã biết tất cả về cô, gã nói sẽ báo thù cho cô, gã sẽ khiến súc sinh từng dằn vặt cô chết không được tử tế, thế nhưng, gã thật là anh cô sao? Gã không giống người anh trong ký ức của cô?
Vu Tân Tử ôm chặt Vu Diêu, rất chặt.
"Tiểu Linh, em đừng sợ, nhìn anh giết bọn họ báo thù cho em, chỉ còn hai cái, giết xong, em có thể sống một cuộc sống mới, hãy tin anh."
Vu Nguyên sững sờ, hoàn hồn lại đầu tiên định duỗi tay kéo Vu Diêu, "Tiểu Diêu con về rồi?"
Tay Vu Nguyên chưa kịp chạm vào góc áo Thư Thu Linh, đã bị Vu Tân Tử bắt lấy, dùng sức, dứt khoát bẻ gãy.
Vu Nguyên căn bản không phòng bị, nhất thời đau đến đổ mồ hôi lạnh, "Mày điên rồi, làm gì!?"
Vu Tân Tử căn bản không cho Vu Quân và Vu Nguyên thời gian phản ứng, ra tay không chút nể tình, ánh trắng lóe lên, chém đứt tay phải của Vu Nguyên và Vu Quân.
Vu Nguyên và Vu Quân bị thương che lại chỗ cụt vội vàng lui về sau, Vu Nguyên quát: "Vu Tân Tử lá gan chó của mày đủ lớn, dám giết chúng ta?!"
Vu Quân không nói nhảm, vội dùng cổ đối phó Vu Tân Tử, nào biết tay ông giơ lên, đã hừ một tiếng, hai gối cong lại quỳ trên đất.
Vu Tân Tử vung trường kiếm, chém đứt đùi phải Vu Quân.
Sắc mặt Vu Quân tái nhợt như giấy, sợ hãi không thôi, không thể nào, vì sao Vu Tân Tử có thể khống chế cổ của ông?
Máu tươi dọc theo đường kiếm nhỏ xuống sàn nhà, thân kiếm bóng đến rọi người chiếu ra sắc tro tàn của Vu Nguyên và Vu Quân, Vu Tân Tử khinh thường nói: "Vu gia bọn mày lợi hại nhất không phải cổ sao, hai mươi năm thời gian đủ cho tao phá nó, thế nào, mùi vị bị cổ trùng phản phệ thích không?"
Vu Quân cắn chặt khớp hàm, từng giọt mồ hôi dọc theo thái dương không ngừng nhỏ xuống.
Vu Nguyên kinh giận đan xen, "Mày cho rằng giết chúng ta mày có thể làm tộc trưởng? Đệ tử Vu gia sẽ không phục mày!"
Vu Tân Tử lại vung trường kiếm, tước đi mười ngón chân của Vu Nguyên, Vu Nguyên nhất thời kêu thảm.
"Tộc trưởng? Ai hiếm lạ Vu gia dơ bẩn này?! Tao muốn thấy là Vu gia từ đây biến mất!"
Vu Nguyên nhịn đau, mắng to: "Mày đừng quên mày cũng là người của Vu gia? Tiểu Diêu con đứng đó làm gì, giết kẻ phản bội này!"
Vu Tân Tử cất tiếng cười to, trong tiếng cười lấp đầy bi thương và thù hận, "Ai là người của Vu gia bọn mày, tao họ Thư, không họ Vu, bọn mày làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, còn muốn Vu Diêu giúp, nó đã không phải Vu Diêu, đứa bé dơ bẩn kia không nên sống trên cõi đời, Vu Diêu trước mắt là em gái đáng thương của tao, đứa em gái bị bọn mày dằn vặt mà chết!"
...
Nửa ngày, Vu Nguyên như là hỏi mình, hoặc như là hỏi Vu Quân: "Tiểu Diêu vì sao ở chung với người của Miêu gia?"
Vu Quân phiền táo: "Chuyện của tiểu tạp chủng này không cần gấp, trước mắt giải quyết Vu Tân Tử mới là quan trọng."
Vu Nguyên bất mãn, "Sao ông lại mắng Tiểu Diêu, nói không chừng nó là con ông."
Vu Quân không nói, qua một hồi, mắt ông lộ ra sát ý, "Không thể giữ nó lại, không quản nó là con ai, cũng không thể giữ lại, nếu như để nó biết chuyện con ả kia, ông nghĩ nó còn sẽ nhớ ân dưỡng dục của chúng ta sao, ngẫm lại cũng không thể."
Vu Nguyên chần chừ, "Tiểu Diêu quyết không phản bội Vu gia, ông quên rồi ư, nó vừa sinh ra đã bị chúng ta hạ Câu Chú Một Lòng, nó chỉ trung với Vu gia."
Vu Quân hừ lạnh, "Vậy ông nói thử xem, hôm nay nó và Miêu Mộ Linh kia là thế nào?"
Vu Nguyên nghẹn họng.
Vu Quân chắp tay sau lưng đi qua đi lại, "Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Câu Chú Một Lòng không phải 100% hữu hiệu, biết chuyện con ả kia hiện tại chỉ còn ông và tôi, và Dạ Mạn đã xuất cốc, nói không chừng Dạ Mạn sớm bị độc thủ."
Vu Nguyên kinh, "Ý ông là——"
Ánh mắt Vu Quân âm u, "Có người đang trả thù chúng ta, thế nên Vu Diêu không thể giữ lại."
"Ông hoài nghi Tiểu Diêu, không thể nào!" Vu Nguyên lập tức lắc đầu, "Tiểu Diêu không thể nào biết chuyện mẹ ruột của nó. Chuyện này đã qua lâu vậy, ông nhắc lại làm gì, tôi xem ông là suy nghĩ nhiều."
"Vậy ông nói thử cái chết của tộc trưởng, Chân Phái xem?" Vu Quân nhìn chằm chằm Vu Nguyên chất vấn.
Vu Nguyên nghẹn lời, không được tự nhiên nói: "Vô duyên vô cớ, sao ông lại nhớ tới chuyện của năm xưa?"
Vu Quân không đáp, ông không phải đột nhiên nhớ tới chuyện này, mà là những năm gần đây vẫn luôn nhớ tới nó, năm đó bọn họ bắt cô gái xa lạ kia về giam trong địa lao ngày ngày đêm đêm dằn vặt, thậm chí cô có thai cũng không buông tha, khi đó, bọn họ chỉ biết sung sướng, đôi mắt trống rỗng lúc sắp chết của cô ấy không thời không khắc hiện lên trong đầu ông, đôi mắt không hề có cảm tình, như ao tù nước đọng, như ma chú quấn lấy ông, bắt đầu từ khi đó ông đã lo lắng cô ấy sẽ trở về trả thù, cho nên ông kiên quyết chủ trương chết chìm đứa bé vừa sinh ra kia, thế nhưng lấy Vu Thanh Hòe dẫn đầu đều cực lực phản đối, hạ cho nó Câu Chú Một Lòng, khiến Vu Dạ Mạn coi nó là con mình nuôi nấng, nhìn nó lớn dần, nhìn mặt mày nó ngày càng giống cô ấy, ông đã xem Vu Diêu như một quả bom hẹn giờ, anh cảm thấy nó sẽ mang tới vận rủi cho Vu gia, đáng tiếc bọn Vu Thanh Hòe đều rất thích nó, nếu có thể, Vu Quân rất muốn giết Vu Diêu...
Thấy Vu Quân không rên một tiếng, trầm mặc một hồi, Vu Nguyên nói: "Ông cho rằng quỷ hồn của cô ấy về báo thù? Tôi lại thấy cái chết của tộc trưởng là Miêu gia giở trò quỷ, mấy kẻ đó nên sớm tiễn đi thì hơn, Vu Tân Tử ngu xuân kia, giữ lại người của Miêu gia làm gì, lẽ nào nó cho rằng nó có thể đánh bại thẩm phán giả trong truyền thuyết, thứ không biết trời cao đất rộng, tôi thấy ý đồ của nó là vị trí tộc trưởng, nó nghĩ thật đẹp, vị trí này dù thế nào cũng không đến phiên một người ngoài chỉ có phân nửa huyết thống Vu gia..."
Vu Nguyên lải nhải một hồi, phát hiện Vu Quân như đột nhiên bị bóp cổ không lên tiếng, ông không khỏi kỳ quái, "Ê, sao ông không nói——"
Ngẩng đầu, lại thấy Vu Quân mặt đầy sợ hãi nhìn ra ngoài cửa, Vu Nguyên kinh ngạc, cũng nhìn theo——
Vu Tân Tử, Vu Diêu?!
Thư Thu Linh ở ngoài đã nghe thấy tiếng Vu Nguyên và Vu Quân, thân thể cô không kiềm được run lên, tiếng này, tiếng này, cô sẽ không quên, là tiếng của bọn cầm thú đè trên người cô, cô sợ hãi, bịt tai muốn xoay người chạy, thế nhưng lại bị kẻ tự xưng là anh mình này giữ chặt——
Thư Thu Linh ngẩng đầu, ngỡ ngàng nhìn Vu Tân Tử đối cô mà nói như một người xa lạ, người này, tự xưng là anh cô, gã biết tất cả về cô, gã nói sẽ báo thù cho cô, gã sẽ khiến súc sinh từng dằn vặt cô chết không được tử tế, thế nhưng, gã thật là anh cô sao? Gã không giống người anh trong ký ức của cô?
Vu Tân Tử ôm chặt Vu Diêu, rất chặt.
"Tiểu Linh, em đừng sợ, nhìn anh giết bọn họ báo thù cho em, chỉ còn hai cái, giết xong, em có thể sống một cuộc sống mới, hãy tin anh."
Vu Nguyên sững sờ, hoàn hồn lại đầu tiên định duỗi tay kéo Vu Diêu, "Tiểu Diêu con về rồi?"
Tay Vu Nguyên chưa kịp chạm vào góc áo Thư Thu Linh, đã bị Vu Tân Tử bắt lấy, dùng sức, dứt khoát bẻ gãy.
Vu Nguyên căn bản không phòng bị, nhất thời đau đến đổ mồ hôi lạnh, "Mày điên rồi, làm gì!?"
Vu Tân Tử căn bản không cho Vu Quân và Vu Nguyên thời gian phản ứng, ra tay không chút nể tình, ánh trắng lóe lên, chém đứt tay phải của Vu Nguyên và Vu Quân.
Vu Nguyên và Vu Quân bị thương che lại chỗ cụt vội vàng lui về sau, Vu Nguyên quát: "Vu Tân Tử lá gan chó của mày đủ lớn, dám giết chúng ta?!"
Vu Quân không nói nhảm, vội dùng cổ đối phó Vu Tân Tử, nào biết tay ông giơ lên, đã hừ một tiếng, hai gối cong lại quỳ trên đất.
Vu Tân Tử vung trường kiếm, chém đứt đùi phải Vu Quân.
Sắc mặt Vu Quân tái nhợt như giấy, sợ hãi không thôi, không thể nào, vì sao Vu Tân Tử có thể khống chế cổ của ông?
Máu tươi dọc theo đường kiếm nhỏ xuống sàn nhà, thân kiếm bóng đến rọi người chiếu ra sắc tro tàn của Vu Nguyên và Vu Quân, Vu Tân Tử khinh thường nói: "Vu gia bọn mày lợi hại nhất không phải cổ sao, hai mươi năm thời gian đủ cho tao phá nó, thế nào, mùi vị bị cổ trùng phản phệ thích không?"
Vu Quân cắn chặt khớp hàm, từng giọt mồ hôi dọc theo thái dương không ngừng nhỏ xuống.
Vu Nguyên kinh giận đan xen, "Mày cho rằng giết chúng ta mày có thể làm tộc trưởng? Đệ tử Vu gia sẽ không phục mày!"
Vu Tân Tử lại vung trường kiếm, tước đi mười ngón chân của Vu Nguyên, Vu Nguyên nhất thời kêu thảm.
"Tộc trưởng? Ai hiếm lạ Vu gia dơ bẩn này?! Tao muốn thấy là Vu gia từ đây biến mất!"
Vu Nguyên nhịn đau, mắng to: "Mày đừng quên mày cũng là người của Vu gia? Tiểu Diêu con đứng đó làm gì, giết kẻ phản bội này!"
Vu Tân Tử cất tiếng cười to, trong tiếng cười lấp đầy bi thương và thù hận, "Ai là người của Vu gia bọn mày, tao họ Thư, không họ Vu, bọn mày làm nhiều chuyện tán tận lương tâm như vậy, còn muốn Vu Diêu giúp, nó đã không phải Vu Diêu, đứa bé dơ bẩn kia không nên sống trên cõi đời, Vu Diêu trước mắt là em gái đáng thương của tao, đứa em gái bị bọn mày dằn vặt mà chết!"
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.