Chương 617: Quyển 13 - Chương 27
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Thấy Huyền Huyễn, Sở Hoàn Đường Vân đều có cảm giác thở ra một hơi.
Tuy cảm giác Huyền Huyễn cho người mang theo lãnh đạm và xa cách, nhưng kỳ dị, trên người cậu cũng có khí tức lệnh người an tâm.
"Thượng Quan Hiên ở ngoài đợi các anh." Huyền Huyễn nói.
Cả hai gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu: "Bọn tôi tựa hồ bị người tẩy não."
Ánh mắt Huyền Huyễn lóe lên, không nói.
...
"Đại ca."
Khi Nguyệt Vũ vào, Miêu Mộ Thanh nhíu mi không biết nghĩ gì, thần sắc lộ ra nhàn nhạt lo lắng.
"Hai người kia có quan hệ gì với em?" Miêu Mộ Thanh hỏi.
Nguyệt Vũ biết anh nói là Sở Hoàn và Đường Vân, "Quan hệ của bọn họ với Tiểu Nguyệt khá tốt."
Miêu Mộ Thanh ừ một tiếng, dừng một hồi, hỏi: "Tam Nhi, em biết long sao?"
Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Long? Sao anh đột nhiên nhắc tới nó."
"Vì sao kỳ lân không phải thủ hộ thần, mà long phải." Miêu Mộ Thanh lẩm bẩm.
"Có phải thủ hộ thần hay không rất quan trọng sao?"
Miêu Mộ Thanh ngẩn ra, nửa ngày, anh cười: "Không, long thì sao, còn không phải bị phượng hoàng ngự trị."
Nguyệt Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát thần tình cử chỉ của Miêu Mộ Thanh, trầm ngâm rồi hỏi: "Anh biết là ai bắt đi Sở Hoàn Đường Vân rồi đưa về sao?"
"Em cho rằng anh biết?" Miêu Mộ Thanh hỏi lại.
"Cho dù không biết, cũng nên có đầu mối."
"Lần này thật là không có bất luận manh mối gì."
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Thanh, than một hơi, chủ động nói: "Con gái của Nam Cung Thiên Nam Cung Đồng đã chết, bị con rể ông ta Phan Lịch giết, chỉ là Phan Lịch này là con rối, giống con tinh tinh tối qua."
Miêu Mộ Thanh gật đầu, "Miêu Nhị đi đâu?"
"Theo Tiểu Nguyệt."
"Há, nó không đi tìm Vu Diêu?"
"Quả nhiên là anh dẫn anh ta đi." Nguyệt Vũ biết Đại ca có chừng mực, cho nên không hỏi Miêu Mộ Thanh tìm Vu Diêu làm gì, anh quan tâm là một việc khác, "Đại ca, em cảm thấy anh có chuyện giấu em, không thể nói?"
"Em muốn biết, giải quyết xong chuyện ở đây, em theo anh về, Miêu Nhị cũng vậy." Miêu Mộ Thanh đột nhiên nghiêm khắc.
Nguyệt Vũ yên lặng nhìn Miêu Mộ Thanh một hồi, "Được."
...
Miêu Mộ Linh không ở cạnh Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ chân trước vào tìm Miêu Mộ Thanh, chân sau anh đã chạy.
Chung quy Miêu Mộ Linh không yên tâm Vu Diêu, anh chào Huyền Huyễn một tiếng xong đã về tìm anh ấy.
Lúc này gần trưa, ánh nắng chói chang, Huyền Huyễn híp mắt nhìn thế giới không chỗ che giấu dưới ánh dương bên ngoài.
Cậu mở ra lòng bàn tay, các ngón thon dài dưới ánh dương bày ra hình thái nửa trong suốt, giữa đó, không biết bao thuở loáng thoáng hiện lên một cái đồ đằng, rất mơ hồ, chỉ có thể dựa vào đôi cánh xác định là phi cầm.
Huyền Huyễn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đồ đằng, nếu không phải vì lòng bàn tay có một loại nóng bỏng dị thường, có lẽ muộn hơn cậu mới phát hiện ở đó nhiều ra thứ này.
Sẽ là loài chim gì? Huyền Huyễn suy đoán.
Khi đang xuất thần, tay bỗng nhiên bị người cầm, là Nguyệt Vũ.
"Đây là gì?" Nguyệt Vũ xổm xuống nhìn kỹ, "Phượng hoàng sao?"
Phượng hoàng? Huyền Huyễn hoảng hốt.
"Bao thuở xuất hiện? Hôm nay?" Trong ấn tượng, hôm qua vẫn chưa thấy nò.
"Hẳn vậy."
Nguyệt Vũ trầm ngâm vuốt phẳng đồ đằng, một lúc lâu, anh nói: "Tiểu Nguyệt, một thời gian nữa theo tôi về bổn gia được không?"
Huyền Huyễn đứng dậy, thuận tiện kéo anh theo, "Được, dù sao tôi cũng rảnh."
Nguyệt Vũ hôn một cái lên môi Huyền Huyễn, để lộ ý cười, "Có lúc tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt rất ôn nhu."
Huyền Huyễn trăm năm khó gặp xấu hổ.
"Vụ của Sở Hoàn Đường Vân, Đại ca anh có nói gì sao?" Trên đường về cậu hỏi.
"Không, tôi nghe Miêu Lan nói bọn họ bị người bỏ vào rương đưa tới, còn có một phong thư, Đại ca xem xong phản ứng rất lớn, thế nhưng vừa rồi anh ấy không hề nhắc tới. Bọn Sở Hoàn không có quan hệ với Miêu gia, nói là dùng bọn họ để uy hiếp Miêu gia cũng không giống, tôi cuối cùng cảm thấy người đứng sau màn là đang bỡn chúng ta —— Tiểu Nguyệt, ngồi vững!"
Trong kính chiếu hậu, một chiếc xe màu đen như con điên ngựa lạng lách lung tung giữa dòng xe.
Nguyệt Vũ nhấn ga, miễn cưỡng xuyên ra từ khe hở nhỏ giữa hai chiếc xe trước mặt, lái lên lối đi bộ.
Tiếng phanh lại chói tai vang lên bốn phía, hai chiếc xe Nguyệt Vũ vượt qua bị một chiếc xe mất lái màu đen xe đụng ra hai bên, trong tiếng chửi bậy của chủ xe, chiếc BMW màu đen gào thét lao về trước.
Phía sau BMW màu đen theo sát một chiếc Ferrari màu đỏ, rất rõ ràng, Ferrari đỏ đang đuổi theo BMW đen.
Hai chiếc xe một trước một sau, lấy tốc độ cực nhanh sát qua xe của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn.
Cửa sổ xe ở ghế lái BMW đen, Ferrari đỏ đều mở, một cái thoáng qua, Nguyệt Vũ nhận ra người trong BMW đen là Nam Cung Bích, mà trong Ferrari đỏ dĩ nhiên là Phan Lịch đã chết.
...
Tuy cảm giác Huyền Huyễn cho người mang theo lãnh đạm và xa cách, nhưng kỳ dị, trên người cậu cũng có khí tức lệnh người an tâm.
"Thượng Quan Hiên ở ngoài đợi các anh." Huyền Huyễn nói.
Cả hai gật đầu, cũng không nhiều lời, chỉ nói một câu: "Bọn tôi tựa hồ bị người tẩy não."
Ánh mắt Huyền Huyễn lóe lên, không nói.
...
"Đại ca."
Khi Nguyệt Vũ vào, Miêu Mộ Thanh nhíu mi không biết nghĩ gì, thần sắc lộ ra nhàn nhạt lo lắng.
"Hai người kia có quan hệ gì với em?" Miêu Mộ Thanh hỏi.
Nguyệt Vũ biết anh nói là Sở Hoàn và Đường Vân, "Quan hệ của bọn họ với Tiểu Nguyệt khá tốt."
Miêu Mộ Thanh ừ một tiếng, dừng một hồi, hỏi: "Tam Nhi, em biết long sao?"
Nguyệt Vũ kinh ngạc, "Long? Sao anh đột nhiên nhắc tới nó."
"Vì sao kỳ lân không phải thủ hộ thần, mà long phải." Miêu Mộ Thanh lẩm bẩm.
"Có phải thủ hộ thần hay không rất quan trọng sao?"
Miêu Mộ Thanh ngẩn ra, nửa ngày, anh cười: "Không, long thì sao, còn không phải bị phượng hoàng ngự trị."
Nguyệt Vũ nhíu mày, cẩn thận quan sát thần tình cử chỉ của Miêu Mộ Thanh, trầm ngâm rồi hỏi: "Anh biết là ai bắt đi Sở Hoàn Đường Vân rồi đưa về sao?"
"Em cho rằng anh biết?" Miêu Mộ Thanh hỏi lại.
"Cho dù không biết, cũng nên có đầu mối."
"Lần này thật là không có bất luận manh mối gì."
Nguyệt Vũ nhìn Miêu Mộ Thanh, than một hơi, chủ động nói: "Con gái của Nam Cung Thiên Nam Cung Đồng đã chết, bị con rể ông ta Phan Lịch giết, chỉ là Phan Lịch này là con rối, giống con tinh tinh tối qua."
Miêu Mộ Thanh gật đầu, "Miêu Nhị đi đâu?"
"Theo Tiểu Nguyệt."
"Há, nó không đi tìm Vu Diêu?"
"Quả nhiên là anh dẫn anh ta đi." Nguyệt Vũ biết Đại ca có chừng mực, cho nên không hỏi Miêu Mộ Thanh tìm Vu Diêu làm gì, anh quan tâm là một việc khác, "Đại ca, em cảm thấy anh có chuyện giấu em, không thể nói?"
"Em muốn biết, giải quyết xong chuyện ở đây, em theo anh về, Miêu Nhị cũng vậy." Miêu Mộ Thanh đột nhiên nghiêm khắc.
Nguyệt Vũ yên lặng nhìn Miêu Mộ Thanh một hồi, "Được."
...
Miêu Mộ Linh không ở cạnh Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ chân trước vào tìm Miêu Mộ Thanh, chân sau anh đã chạy.
Chung quy Miêu Mộ Linh không yên tâm Vu Diêu, anh chào Huyền Huyễn một tiếng xong đã về tìm anh ấy.
Lúc này gần trưa, ánh nắng chói chang, Huyền Huyễn híp mắt nhìn thế giới không chỗ che giấu dưới ánh dương bên ngoài.
Cậu mở ra lòng bàn tay, các ngón thon dài dưới ánh dương bày ra hình thái nửa trong suốt, giữa đó, không biết bao thuở loáng thoáng hiện lên một cái đồ đằng, rất mơ hồ, chỉ có thể dựa vào đôi cánh xác định là phi cầm.
Huyền Huyễn dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa đồ đằng, nếu không phải vì lòng bàn tay có một loại nóng bỏng dị thường, có lẽ muộn hơn cậu mới phát hiện ở đó nhiều ra thứ này.
Sẽ là loài chim gì? Huyền Huyễn suy đoán.
Khi đang xuất thần, tay bỗng nhiên bị người cầm, là Nguyệt Vũ.
"Đây là gì?" Nguyệt Vũ xổm xuống nhìn kỹ, "Phượng hoàng sao?"
Phượng hoàng? Huyền Huyễn hoảng hốt.
"Bao thuở xuất hiện? Hôm nay?" Trong ấn tượng, hôm qua vẫn chưa thấy nò.
"Hẳn vậy."
Nguyệt Vũ trầm ngâm vuốt phẳng đồ đằng, một lúc lâu, anh nói: "Tiểu Nguyệt, một thời gian nữa theo tôi về bổn gia được không?"
Huyền Huyễn đứng dậy, thuận tiện kéo anh theo, "Được, dù sao tôi cũng rảnh."
Nguyệt Vũ hôn một cái lên môi Huyền Huyễn, để lộ ý cười, "Có lúc tôi cảm thấy Tiểu Nguyệt rất ôn nhu."
Huyền Huyễn trăm năm khó gặp xấu hổ.
"Vụ của Sở Hoàn Đường Vân, Đại ca anh có nói gì sao?" Trên đường về cậu hỏi.
"Không, tôi nghe Miêu Lan nói bọn họ bị người bỏ vào rương đưa tới, còn có một phong thư, Đại ca xem xong phản ứng rất lớn, thế nhưng vừa rồi anh ấy không hề nhắc tới. Bọn Sở Hoàn không có quan hệ với Miêu gia, nói là dùng bọn họ để uy hiếp Miêu gia cũng không giống, tôi cuối cùng cảm thấy người đứng sau màn là đang bỡn chúng ta —— Tiểu Nguyệt, ngồi vững!"
Trong kính chiếu hậu, một chiếc xe màu đen như con điên ngựa lạng lách lung tung giữa dòng xe.
Nguyệt Vũ nhấn ga, miễn cưỡng xuyên ra từ khe hở nhỏ giữa hai chiếc xe trước mặt, lái lên lối đi bộ.
Tiếng phanh lại chói tai vang lên bốn phía, hai chiếc xe Nguyệt Vũ vượt qua bị một chiếc xe mất lái màu đen xe đụng ra hai bên, trong tiếng chửi bậy của chủ xe, chiếc BMW màu đen gào thét lao về trước.
Phía sau BMW màu đen theo sát một chiếc Ferrari màu đỏ, rất rõ ràng, Ferrari đỏ đang đuổi theo BMW đen.
Hai chiếc xe một trước một sau, lấy tốc độ cực nhanh sát qua xe của Nguyệt Vũ và Huyền Huyễn.
Cửa sổ xe ở ghế lái BMW đen, Ferrari đỏ đều mở, một cái thoáng qua, Nguyệt Vũ nhận ra người trong BMW đen là Nam Cung Bích, mà trong Ferrari đỏ dĩ nhiên là Phan Lịch đã chết.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.