Chương 624: Quyển 13 - Chương 34
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Trước khi mở cửa, Miêu Mộ Linh đầy lòng hy vọng Vu Diêu đã về, nhưng anh thất vọng rồi, nghênh đón anh chỉ có Huyền Diệu Khả và Tiêu Xuân Hạ.
Ăn no ngủ đủ Huyền Diệu Khả tinh thần khỏe khoắn, thấy Miêu Mộ Linh mắt cô lóe sáng, sáng đến Miêu Mộ Linh căn bản không thể quên.
Đôi mắt tặc lượng ấy khiến anh không thể không đề phòng, anh cẩn thận nói: "Em gái Tiểu Huyền, tinh thần không sai, khôi phục thật nhanh!"
Huyền Diệu Khả cười ý vị thâm trường: "Tự nhiên, lương thực tinh thần sung túc nha."
Trên trán Miêu Mộ Linh bay lên một dấu chấm hỏi.
Tiêu Xuân Hạ bên cạnh ho một tiếng: "Tiểu Khả, đừng quên Huyền Huyễn đã dặn."
Huyền Diệu Khả bĩu môi: "Tiểu Huyền thối, rất không đáng yêu! Ai, vẫn là bầy dê cảnh cục tốt."
Nhìn Miêu Mộ Linh đầy đầu sương mù, Tiêu Xuân Hạ chỉ có thể nâng ly uống trà.
"Nhím Tiểu Hoa đâu?" Không thấy Vu Diêu, Miêu Mộ Linh lui mà cầu thứ tìm sóc chuột an ủi.
"Đi thông khí, hứng thú của anh em thật rộng rãi, em bất quá đi Tây Tạng một chuyến, dĩ nhiên đã thu dưỡng nhiều tinh quái như vậy." Nói đến đây, Huyền Diệu Khả bỗng nhiên che miệng cười, "Em cá là giữa tiểu hồ ly và Tiểu Hoa có JQ, em phải kế hoạch cẩn thận, thay chúng chụp một đống ảnh ngọt ngào, dán lên diễn đàn nhất định đỏ chắc, hắc hắc!"
Tiếng cười như ác ma khiến Miêu Mộ Linh chỉ gặp cô hai lần đã không khỏi ác hàn, cho dù là Tiêu Xuân Hạ có hiểu biết nhất định với yêu thích đặc thù của Huyền Diệu Khả cũng nghẹn lời.
"Tiểu Hoa và tiểu hồ ly, mèo vàng xứng cún đen, tiểu xà NP, oa, bùng nổ đây, ai nha, thỏ yêu và búp bê tinh còn lại há không phải les, ây da, diệu tai..."
Đáng ăn mừng là, bọn sóc chuột đã ra ngoài đi chơi, nếu không lúc này nói không chừng sẽ tập thể bỏ trốn.
Nhìn Huyền Diệu Khả hưng phấn đến mắt tỏa ánh lục, trán Tiêu Xuân Hạ và Miêu Mộ Linh đổ mồ hôi.
Tiêu Xuân Hạ hàm súc nói với Miêu Mộ Linh thẳng mắt: "Yêu thích của Tiểu Khả khá đặc biệt."
Miêu Mộ Linh cười gượng, bắt đầu cảm thấy ở lại nhà Huyền Huyễn là thất sách, anh nghĩ, anh và Vu Diêu tìm nơi nương tựa Miêu Mộ Thanh tương đối an toàn.
Đại khái nhìn ra Miêu Mộ Linh lo lắng, Tiêu Xuân Hạ thì thầm: "Yên tâm, Huyền Huyễn đã cảnh cáo Tiểu Khả không cho phép đánh chủ ý anh em các cậu."
Miêu Mộ Linh nhất thời yên tâm.
...
Căn phòng sáng sủa nhẵn bóng cực có đường nét mạnh mẽ, như Miêu Mộ Thanh vậy.
"Nam Cung Đường là người chết?" Miêu Mộ Thanh kinh ngạc xoay người.
Vu Diêu không tự nhiên dịch chân, anh không thói quen ở cùng với Miêu Mộ Thanh.
"Duy trì hô hấp và tim đập của anh ta là cổ, não Nam Cung Đường đã chết, anh ta không phải người sống."
Người thực vật, công năng vỏ đại não bị tổn hại nghiêm trọng, không có ý thức hoạt động, nhưng trung khu dưới võ có thể duy trì hoạt động hô hấp và tự chủ tim đập, não của người thực vật là sống. Mà não chết là tất cả bộ phận của não đều đã chết, người chết não, không thể tự chủ hô hấp và tim đập.
Khác nhau giữa người thực vật và người chết não Miêu Mộ Thanh tự nhiên rõ, Nam Cung Đường ngoài mặt là người thực vật sống, trên thực tế đã là người chết, anh ta vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Là ai chế tạo giả dối Nam Cung Đường còn sống?
Miêu Mộ Thanh trầm ngâm: "Khi cậu hỏi cuống rốn, Nam Cung Thiên có phản ứng gì?"
"Kinh ngạc bất an, còn có sát khí."
Nếu không phải vì Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh vừa đi, nếu không phải vì Vu Diêu báo ra tên thật, nếu không phải vì Nam Cung Thiên tính cách đa nghi, lúc này Vu Diêu đã là một bộ thi thể.
Miêu Mộ Thanh ánh mắt trầm xuống, Nam Cung Thiên động sát khí, xem ra tin tức kia có khả năng là thật.
Ngón tay gõ trên bàn một hồi, điện thoại bỗng vang.
Tam Nhi?
Miêu Mộ Thanh cầm lấy, "Chuyện gì?"
"Nam Cung Bích chết rồi."
Miêu Mộ Thanh khựng lại, thần sắc trở nên phức tạp, "Lúc nào?"
Nguyệt Vũ đơn giản kể lại sự việc, Miêu Mộ Thanh nghe nhíu mày.
"Đúng rồi, còn có một việc rất kỳ quái, em vừa rồi lơ đãng nhắc tới Nam Cung Đường, sắc mặt Nam Cung Thiên tựa hồ không thích hợp, cha con bọn họ bất hoà sao? Nhưng theo em được biết, cha con bọn họ vẫn luôn phụ từ tử hiếu, chí ít ngoài mặt là vậy."
Nam Cung Thiên là lão hồ ly, công phu ngoài mặt làm đủ mười phần, có thể khiến ông trở mặt, cái gọi là phụ từ tử hiếu hiển nhiên có vấn đề.
"Nam Cung Đường thành người thực vật, hoặc nói đã là một người chết rõ đầu rõ đuôi, Nam Cung Thiên lại đối ngoại tuyên bố vợ chồng Nam Cung Đường định cư Thụy Sĩ."
"Nam Cung Thiên vì sao che giấu Nam Cung Đường?" Nguyệt Vũ có chút đoán không ra.
"Đây là điều anh muốn biết."
...
Ăn no ngủ đủ Huyền Diệu Khả tinh thần khỏe khoắn, thấy Miêu Mộ Linh mắt cô lóe sáng, sáng đến Miêu Mộ Linh căn bản không thể quên.
Đôi mắt tặc lượng ấy khiến anh không thể không đề phòng, anh cẩn thận nói: "Em gái Tiểu Huyền, tinh thần không sai, khôi phục thật nhanh!"
Huyền Diệu Khả cười ý vị thâm trường: "Tự nhiên, lương thực tinh thần sung túc nha."
Trên trán Miêu Mộ Linh bay lên một dấu chấm hỏi.
Tiêu Xuân Hạ bên cạnh ho một tiếng: "Tiểu Khả, đừng quên Huyền Huyễn đã dặn."
Huyền Diệu Khả bĩu môi: "Tiểu Huyền thối, rất không đáng yêu! Ai, vẫn là bầy dê cảnh cục tốt."
Nhìn Miêu Mộ Linh đầy đầu sương mù, Tiêu Xuân Hạ chỉ có thể nâng ly uống trà.
"Nhím Tiểu Hoa đâu?" Không thấy Vu Diêu, Miêu Mộ Linh lui mà cầu thứ tìm sóc chuột an ủi.
"Đi thông khí, hứng thú của anh em thật rộng rãi, em bất quá đi Tây Tạng một chuyến, dĩ nhiên đã thu dưỡng nhiều tinh quái như vậy." Nói đến đây, Huyền Diệu Khả bỗng nhiên che miệng cười, "Em cá là giữa tiểu hồ ly và Tiểu Hoa có JQ, em phải kế hoạch cẩn thận, thay chúng chụp một đống ảnh ngọt ngào, dán lên diễn đàn nhất định đỏ chắc, hắc hắc!"
Tiếng cười như ác ma khiến Miêu Mộ Linh chỉ gặp cô hai lần đã không khỏi ác hàn, cho dù là Tiêu Xuân Hạ có hiểu biết nhất định với yêu thích đặc thù của Huyền Diệu Khả cũng nghẹn lời.
"Tiểu Hoa và tiểu hồ ly, mèo vàng xứng cún đen, tiểu xà NP, oa, bùng nổ đây, ai nha, thỏ yêu và búp bê tinh còn lại há không phải les, ây da, diệu tai..."
Đáng ăn mừng là, bọn sóc chuột đã ra ngoài đi chơi, nếu không lúc này nói không chừng sẽ tập thể bỏ trốn.
Nhìn Huyền Diệu Khả hưng phấn đến mắt tỏa ánh lục, trán Tiêu Xuân Hạ và Miêu Mộ Linh đổ mồ hôi.
Tiêu Xuân Hạ hàm súc nói với Miêu Mộ Linh thẳng mắt: "Yêu thích của Tiểu Khả khá đặc biệt."
Miêu Mộ Linh cười gượng, bắt đầu cảm thấy ở lại nhà Huyền Huyễn là thất sách, anh nghĩ, anh và Vu Diêu tìm nơi nương tựa Miêu Mộ Thanh tương đối an toàn.
Đại khái nhìn ra Miêu Mộ Linh lo lắng, Tiêu Xuân Hạ thì thầm: "Yên tâm, Huyền Huyễn đã cảnh cáo Tiểu Khả không cho phép đánh chủ ý anh em các cậu."
Miêu Mộ Linh nhất thời yên tâm.
...
Căn phòng sáng sủa nhẵn bóng cực có đường nét mạnh mẽ, như Miêu Mộ Thanh vậy.
"Nam Cung Đường là người chết?" Miêu Mộ Thanh kinh ngạc xoay người.
Vu Diêu không tự nhiên dịch chân, anh không thói quen ở cùng với Miêu Mộ Thanh.
"Duy trì hô hấp và tim đập của anh ta là cổ, não Nam Cung Đường đã chết, anh ta không phải người sống."
Người thực vật, công năng vỏ đại não bị tổn hại nghiêm trọng, không có ý thức hoạt động, nhưng trung khu dưới võ có thể duy trì hoạt động hô hấp và tự chủ tim đập, não của người thực vật là sống. Mà não chết là tất cả bộ phận của não đều đã chết, người chết não, không thể tự chủ hô hấp và tim đập.
Khác nhau giữa người thực vật và người chết não Miêu Mộ Thanh tự nhiên rõ, Nam Cung Đường ngoài mặt là người thực vật sống, trên thực tế đã là người chết, anh ta vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Là ai chế tạo giả dối Nam Cung Đường còn sống?
Miêu Mộ Thanh trầm ngâm: "Khi cậu hỏi cuống rốn, Nam Cung Thiên có phản ứng gì?"
"Kinh ngạc bất an, còn có sát khí."
Nếu không phải vì Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh vừa đi, nếu không phải vì Vu Diêu báo ra tên thật, nếu không phải vì Nam Cung Thiên tính cách đa nghi, lúc này Vu Diêu đã là một bộ thi thể.
Miêu Mộ Thanh ánh mắt trầm xuống, Nam Cung Thiên động sát khí, xem ra tin tức kia có khả năng là thật.
Ngón tay gõ trên bàn một hồi, điện thoại bỗng vang.
Tam Nhi?
Miêu Mộ Thanh cầm lấy, "Chuyện gì?"
"Nam Cung Bích chết rồi."
Miêu Mộ Thanh khựng lại, thần sắc trở nên phức tạp, "Lúc nào?"
Nguyệt Vũ đơn giản kể lại sự việc, Miêu Mộ Thanh nghe nhíu mày.
"Đúng rồi, còn có một việc rất kỳ quái, em vừa rồi lơ đãng nhắc tới Nam Cung Đường, sắc mặt Nam Cung Thiên tựa hồ không thích hợp, cha con bọn họ bất hoà sao? Nhưng theo em được biết, cha con bọn họ vẫn luôn phụ từ tử hiếu, chí ít ngoài mặt là vậy."
Nam Cung Thiên là lão hồ ly, công phu ngoài mặt làm đủ mười phần, có thể khiến ông trở mặt, cái gọi là phụ từ tử hiếu hiển nhiên có vấn đề.
"Nam Cung Đường thành người thực vật, hoặc nói đã là một người chết rõ đầu rõ đuôi, Nam Cung Thiên lại đối ngoại tuyên bố vợ chồng Nam Cung Đường định cư Thụy Sĩ."
"Nam Cung Thiên vì sao che giấu Nam Cung Đường?" Nguyệt Vũ có chút đoán không ra.
"Đây là điều anh muốn biết."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.