Chương 42: Quyển 2 - Chương 18
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Một ngày mới Huyền Huyễn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu theo thói quen vươn tay sờ điện thoại di động đặt ở đầu giường.
Mình lại không tắt máy đi ngủ?
Híp mắt nhìn nửa ngày, phát hiện không phải điện thoại di động mình reo, mà là điện thoại phòng khách.
Cậu ngáp dài, kéo chăn che đầu ngủ tiếp, phòng khách xa như vậy, cậu lười ra nghe.
Điện thoại reo một hồi, ngừng.
Huyền Huyễn vứt chăn, lật mình ghé vào giường.
Yên tĩnh là tốt, ngủ tiếp.
Đột nhiên, Huyền Huyễn cảm giác có ai mở cửa phòng đi tới.
Huyền Huyễn thầm than, Tiểu Khả tàn hại Tiêu Xuân Hạ xong, lại tới tàn hại mình.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Tiêu Xuân Thu tìm cậu."
Huyền Huyễn quay người, thấy Nguyệt Vũ ôm đôi mắt gấu mèo cầm điện thoại vô tuyến ngồi bên giường.
Huyền Huyễn không kịp phản ứng, cậu chớp chớp mắt, bật thốt hỏi: "Anh thế nào ở đây?"
"Tôi tối qua ngủ ở phòng khách nhà cậu? Chăn là cậu đưa!"
Huyền Huyễn lắc đầu, nhớ tới.
Người này tối qua lấy lý do nhà loạn, nhìn khó chịu ngủ không được chạy tới đây ngủ.
Vì khách phòng thời gian dài không người ở, chưa kịp thu dọn, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn ngủ ở phòng khách.
"Uy."
Tiêu Xuân Thu câu đầu tiên đã hỏi: "Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ thế nào ở nhà cậu?"
"Anh ta dọn tới sát vách nhà tôi, mới sáng sớm, có chuyện gì?"
"Đã không sớm, mắt trời lên cao, anh tôi bị Bạo Long Nữ nhà cậu bắt đi làm. Anh ấy thật thảm! Ai!"
Huyền Huyễn thầm nghĩ: đạo hữu không chết bần đạo chết, Tiêu Xuân Hạ tự cầu phúc đi, tôi mặc kệ.
"Anh gọi tới là để nói chuyện này?"
"Đương nhiên không phải, tối qua lại có hai người chết." Tiêu Xuân Thu trầm giọng nói, "Tôi nghĩ hung thủ càng ngày càng tàn nhẫn lãnh khốc, một buổi tối giết hai người. Nửa tháng trước, hắn chỉ cách một ngày giết một người, thế nhưng hiện tại tấn cấp một buổi tối giết hai người, tiếp tục như vậy, người chết càng nhiều, đáng trách là, tới giờ ngoại trừ nhện trắng Nguyệt Vũ phát hiện, không có chút đầu mối, Thượng Quan Hiên tên kia đang bức tôi..."
Tiêu Xuân Thu liên miên cằn nhằn oán giận.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào?"
"Hai thi thể tối qua phát hiện có chút không giống nửa tháng trước, tôi muốn cậu qua xem."
"Không giống?"
"Ừ, hai người chết cũng là vì cắt hạ thể mất máu quá nhiều mà chết, thế nhưng trên người còn một ít vết thương kỳ quái."
Huyền Huyễn trầm mặc, "Tôi một hồi sẽ qua."
Cúp điện thoại, Huyền Huyễn đột nhiên nhớ tới Nguyệt Vũ thế nào không lên tiếng, nhìn lại, phát hiện anh ta ôm gối đầu ôm chăn mình ngủ say.
Huyền Huyễn vươn tay đẩy một cái, không tự giác nhu hòa nói: "Uy, rời giường, anh không đi làm sao?"
Nguyệt Vũ lẩm bẩm một tiếng, mơ mơ màng màng nói: "Tôi buồn ngủ, tôi muốn xin nghỉ, em gái cậu thật khủng khiếp! Tôi sau này nhất định phải đóng cửa ngủ."
Huyền Huyễn bật cười, nhìn Nguyệt Vũ một hồi, rời gường rửa mặt chải đầu.
Khi bưng ra bữa sáng, Huyền Huyễn kinh ngạc phát hiện Nguyệt Vũ đã quần áo chỉnh tề ngồi bên bàn, tuy người có chút không tinh thần, không ngừng ngáp.
Sóc chuột như chủ nhân, ngã trái ngã phải, xem ra buổi sáng chịu tàn hại không chỉ Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ, sóc chuột cũng tránh không được.
"Anh đã nói muốn xin nghỉ?"
"Cậu không phải đi bệnh viện sao? Tôi tự nhiên đi theo."
Huyền Huyễn không nói gì.
"Tiểu Nguyệt, tôi muốn dọn qua."
"Vậy nhà của anh làm sao? Lấy nuôi quỷ?"
"Lấy làm chỗ tị nạn."
"Tị nạn?"
"Tôi nghĩ em gái cậu rất đáng sợ, khi tất yếu có thể tới sát vách tị nạn."
Huyền Huyễn hắc tuyến.
Mình lại không tắt máy đi ngủ?
Híp mắt nhìn nửa ngày, phát hiện không phải điện thoại di động mình reo, mà là điện thoại phòng khách.
Cậu ngáp dài, kéo chăn che đầu ngủ tiếp, phòng khách xa như vậy, cậu lười ra nghe.
Điện thoại reo một hồi, ngừng.
Huyền Huyễn vứt chăn, lật mình ghé vào giường.
Yên tĩnh là tốt, ngủ tiếp.
Đột nhiên, Huyền Huyễn cảm giác có ai mở cửa phòng đi tới.
Huyền Huyễn thầm than, Tiểu Khả tàn hại Tiêu Xuân Hạ xong, lại tới tàn hại mình.
"Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, Tiêu Xuân Thu tìm cậu."
Huyền Huyễn quay người, thấy Nguyệt Vũ ôm đôi mắt gấu mèo cầm điện thoại vô tuyến ngồi bên giường.
Huyền Huyễn không kịp phản ứng, cậu chớp chớp mắt, bật thốt hỏi: "Anh thế nào ở đây?"
"Tôi tối qua ngủ ở phòng khách nhà cậu? Chăn là cậu đưa!"
Huyền Huyễn lắc đầu, nhớ tới.
Người này tối qua lấy lý do nhà loạn, nhìn khó chịu ngủ không được chạy tới đây ngủ.
Vì khách phòng thời gian dài không người ở, chưa kịp thu dọn, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn ngủ ở phòng khách.
"Uy."
Tiêu Xuân Thu câu đầu tiên đã hỏi: "Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ thế nào ở nhà cậu?"
"Anh ta dọn tới sát vách nhà tôi, mới sáng sớm, có chuyện gì?"
"Đã không sớm, mắt trời lên cao, anh tôi bị Bạo Long Nữ nhà cậu bắt đi làm. Anh ấy thật thảm! Ai!"
Huyền Huyễn thầm nghĩ: đạo hữu không chết bần đạo chết, Tiêu Xuân Hạ tự cầu phúc đi, tôi mặc kệ.
"Anh gọi tới là để nói chuyện này?"
"Đương nhiên không phải, tối qua lại có hai người chết." Tiêu Xuân Thu trầm giọng nói, "Tôi nghĩ hung thủ càng ngày càng tàn nhẫn lãnh khốc, một buổi tối giết hai người. Nửa tháng trước, hắn chỉ cách một ngày giết một người, thế nhưng hiện tại tấn cấp một buổi tối giết hai người, tiếp tục như vậy, người chết càng nhiều, đáng trách là, tới giờ ngoại trừ nhện trắng Nguyệt Vũ phát hiện, không có chút đầu mối, Thượng Quan Hiên tên kia đang bức tôi..."
Tiêu Xuân Thu liên miên cằn nhằn oán giận.
Huyền Huyễn liếc trắng, "Vậy anh muốn tôi giúp anh thế nào?"
"Hai thi thể tối qua phát hiện có chút không giống nửa tháng trước, tôi muốn cậu qua xem."
"Không giống?"
"Ừ, hai người chết cũng là vì cắt hạ thể mất máu quá nhiều mà chết, thế nhưng trên người còn một ít vết thương kỳ quái."
Huyền Huyễn trầm mặc, "Tôi một hồi sẽ qua."
Cúp điện thoại, Huyền Huyễn đột nhiên nhớ tới Nguyệt Vũ thế nào không lên tiếng, nhìn lại, phát hiện anh ta ôm gối đầu ôm chăn mình ngủ say.
Huyền Huyễn vươn tay đẩy một cái, không tự giác nhu hòa nói: "Uy, rời giường, anh không đi làm sao?"
Nguyệt Vũ lẩm bẩm một tiếng, mơ mơ màng màng nói: "Tôi buồn ngủ, tôi muốn xin nghỉ, em gái cậu thật khủng khiếp! Tôi sau này nhất định phải đóng cửa ngủ."
Huyền Huyễn bật cười, nhìn Nguyệt Vũ một hồi, rời gường rửa mặt chải đầu.
Khi bưng ra bữa sáng, Huyền Huyễn kinh ngạc phát hiện Nguyệt Vũ đã quần áo chỉnh tề ngồi bên bàn, tuy người có chút không tinh thần, không ngừng ngáp.
Sóc chuột như chủ nhân, ngã trái ngã phải, xem ra buổi sáng chịu tàn hại không chỉ Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Hạ, sóc chuột cũng tránh không được.
"Anh đã nói muốn xin nghỉ?"
"Cậu không phải đi bệnh viện sao? Tôi tự nhiên đi theo."
Huyền Huyễn không nói gì.
"Tiểu Nguyệt, tôi muốn dọn qua."
"Vậy nhà của anh làm sao? Lấy nuôi quỷ?"
"Lấy làm chỗ tị nạn."
"Tị nạn?"
"Tôi nghĩ em gái cậu rất đáng sợ, khi tất yếu có thể tới sát vách tị nạn."
Huyền Huyễn hắc tuyến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.