Chương 47: Quyển 2 - Chương 23
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Huyền Huyễn nhíu, "Biến mất? Chung tiên sinh, có thể cho tôi biết con nhện đó là thế nào biến mất không? Bị người đánh cắp hay là..."
"Tôi không biết có phải bị người đánh cắp không, người và nhện đều biến mất?"
"Người, người nào?"
Giờ hồi tưởng lại, sự xuất hiện và biến mất đột nhiên của Mạc Mỹ Mỹ thuỷ chung lộ ra quỷ dị, Chung Tân nghĩ không rõ, Mạc Mỹ Mỹ rốt cuộc rời đi thế nào? Sau khi Mạc Mỹ Mỹ vào phòng tắm, anh vẫn ngồi ở phòng khách, rồi Lâm Linh về, anh vào lấy khăn mặt, lúc đó Mạc Mỹ Mỹ đã không còn trong phòng tắm, lẽ nào Mạc Mỹ Mỹ thừa dịp anh xoay người, tới phòng ngủ trộm con nhện trắng đào tẩu?
Thế nhưng phòng ngủ chỉ có một cửa sổ, Mạc Mỹ Mỹ chẳng lẽ từ cửa sổ rời đi? Khi trang trí nhà, Lâm Linh gọi người bịt lại, đổi chỗ khác, hướng đó chỉ có cửa sổ nhà bọn họ, còn lại là bức tường, căn bản không có gì để leo lên, nếu Mạc Mỹ Mỹ từ cửa sổ rời đi, là phải nhảy xuống, mà đây là lầu sáu, Mạc Mỹ Mỹ chỉ là một cô gái?
.........
Càng nghĩ càng kinh hãi, lòng bàn tay Chung Tân đều chảy mồ hôi.
"Là một vị khách của tôi, hôm nay tôi về gặp cô ấy ở dưới lầu, vì thấy cô ấy bị mưa ướt, cho nên dẫn lên thay đồ, sau Tiểu Linh cũng về, Tiểu Linh phát hiện con nhện biến mất, mà vị khách Mạc Mỹ Mỹ của tôi cũng đột nhiên biến mất."
"Đột nhiên biến mất?"
"Tôi không thấy Mạc Mỹ Mỹ từ cửa chính rời đi, cũng không ở trong nhà."
Tiêu Xuân Thu lập tức nói: "Muốn đi không nhất định từ cửa chính."
"Thế nhưng, tôi nghĩ cách rời đi này không quá khả năng."
"Cách rời đi này?"
"Từ cửa sổ nhảy xuống."
"Đây là lầu sáu." Đường Vân nói.
Tiêu Xuân Thu trầm mặc.
Huyền Huyễn hỏi Chung Tân: "Mạc Mỹ Mỹ biết con nhện trắng?"
"Cô ấy theo tôi vào phòng ngủ, con nhện trắng để ở đầu giường, vừa vào đã thấy, cô ấy còn nói con nhện đó rất đẹp."
"Tôi có thể vào phòng ngủ của anh xem sao?"
Chung Tân chần chờ một chút, "Có thể."
Cửa sổ phòng ngủ là mở, vì mưa to, sàn nhà gần cửa sổ bị ướt.
Tiêu Xuân Thu nói: "Mạc Mỹ Mỹ rất rõ ràng từ cửa sổ rời đi."
"Thế nhưng anh không thấy từ đây rời đi rất trắc trở?"
Tiêu Xuân Thu ló đầu ra ngoài, hướng này chỉ có một cửa sổ nhà Chung Tân, nhìn xuống đều là tường, không có cửa sổ, ống nước các loại.
"Đích xác trắc trở, thế nhưng nếu Mạc Mỹ Mỹ như Bạo Long Nữ, sẽ không trắc trở."
"Bạo Long Nữ? Ai?" Đường Vân hiếu kỳ hỏi.
"Là—— liên quan gì đến cậu, bát quái!"
Huyền Huyễn một ánh mắt, Tiêu Xuân Thu lập tức quay đầu mắng Đường Vân.
Đích xác, đối người thường, từ đây rời đi không quá khả năng, thế nhưng nếu không phải người thường, vậy sẽ khác.
Tiêu Xuân Thu thuận tay đóng cửa sổ.
"Di? Đây là gì? Tơ trắng?"
Tiêu Xuân Thu bốc lên một sợi tơ màu trắng quấn trên ngón cái.
Huyền Huyễn cầm qua nhìn, đó là một sợi tơ tuyết trắng trong suốt, một đầu tơ khác buộc trên cửa sổ.
Huyền Huyễn kéo kéo, phát hiện loại tơ này cực kỳ mềm dẻo.
Nhìn sợi tơ trắng, Huyền Huyễn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, lẽ nào Mạc Mỹ Mỹ dùng tơ trắng rời đi?
"Tôi không biết có phải bị người đánh cắp không, người và nhện đều biến mất?"
"Người, người nào?"
Giờ hồi tưởng lại, sự xuất hiện và biến mất đột nhiên của Mạc Mỹ Mỹ thuỷ chung lộ ra quỷ dị, Chung Tân nghĩ không rõ, Mạc Mỹ Mỹ rốt cuộc rời đi thế nào? Sau khi Mạc Mỹ Mỹ vào phòng tắm, anh vẫn ngồi ở phòng khách, rồi Lâm Linh về, anh vào lấy khăn mặt, lúc đó Mạc Mỹ Mỹ đã không còn trong phòng tắm, lẽ nào Mạc Mỹ Mỹ thừa dịp anh xoay người, tới phòng ngủ trộm con nhện trắng đào tẩu?
Thế nhưng phòng ngủ chỉ có một cửa sổ, Mạc Mỹ Mỹ chẳng lẽ từ cửa sổ rời đi? Khi trang trí nhà, Lâm Linh gọi người bịt lại, đổi chỗ khác, hướng đó chỉ có cửa sổ nhà bọn họ, còn lại là bức tường, căn bản không có gì để leo lên, nếu Mạc Mỹ Mỹ từ cửa sổ rời đi, là phải nhảy xuống, mà đây là lầu sáu, Mạc Mỹ Mỹ chỉ là một cô gái?
.........
Càng nghĩ càng kinh hãi, lòng bàn tay Chung Tân đều chảy mồ hôi.
"Là một vị khách của tôi, hôm nay tôi về gặp cô ấy ở dưới lầu, vì thấy cô ấy bị mưa ướt, cho nên dẫn lên thay đồ, sau Tiểu Linh cũng về, Tiểu Linh phát hiện con nhện biến mất, mà vị khách Mạc Mỹ Mỹ của tôi cũng đột nhiên biến mất."
"Đột nhiên biến mất?"
"Tôi không thấy Mạc Mỹ Mỹ từ cửa chính rời đi, cũng không ở trong nhà."
Tiêu Xuân Thu lập tức nói: "Muốn đi không nhất định từ cửa chính."
"Thế nhưng, tôi nghĩ cách rời đi này không quá khả năng."
"Cách rời đi này?"
"Từ cửa sổ nhảy xuống."
"Đây là lầu sáu." Đường Vân nói.
Tiêu Xuân Thu trầm mặc.
Huyền Huyễn hỏi Chung Tân: "Mạc Mỹ Mỹ biết con nhện trắng?"
"Cô ấy theo tôi vào phòng ngủ, con nhện trắng để ở đầu giường, vừa vào đã thấy, cô ấy còn nói con nhện đó rất đẹp."
"Tôi có thể vào phòng ngủ của anh xem sao?"
Chung Tân chần chờ một chút, "Có thể."
Cửa sổ phòng ngủ là mở, vì mưa to, sàn nhà gần cửa sổ bị ướt.
Tiêu Xuân Thu nói: "Mạc Mỹ Mỹ rất rõ ràng từ cửa sổ rời đi."
"Thế nhưng anh không thấy từ đây rời đi rất trắc trở?"
Tiêu Xuân Thu ló đầu ra ngoài, hướng này chỉ có một cửa sổ nhà Chung Tân, nhìn xuống đều là tường, không có cửa sổ, ống nước các loại.
"Đích xác trắc trở, thế nhưng nếu Mạc Mỹ Mỹ như Bạo Long Nữ, sẽ không trắc trở."
"Bạo Long Nữ? Ai?" Đường Vân hiếu kỳ hỏi.
"Là—— liên quan gì đến cậu, bát quái!"
Huyền Huyễn một ánh mắt, Tiêu Xuân Thu lập tức quay đầu mắng Đường Vân.
Đích xác, đối người thường, từ đây rời đi không quá khả năng, thế nhưng nếu không phải người thường, vậy sẽ khác.
Tiêu Xuân Thu thuận tay đóng cửa sổ.
"Di? Đây là gì? Tơ trắng?"
Tiêu Xuân Thu bốc lên một sợi tơ màu trắng quấn trên ngón cái.
Huyền Huyễn cầm qua nhìn, đó là một sợi tơ tuyết trắng trong suốt, một đầu tơ khác buộc trên cửa sổ.
Huyền Huyễn kéo kéo, phát hiện loại tơ này cực kỳ mềm dẻo.
Nhìn sợi tơ trắng, Huyền Huyễn bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, lẽ nào Mạc Mỹ Mỹ dùng tơ trắng rời đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.