Chương 67: Quyển 3 - Chương 15
Huyền Tử Phách
27/10/2020
"Diệp tiên sinh, anh đêm đó gọi cho Dương Ngữ Cầm? Có phải đã biểu hiện hết tiền?"
"Không, đêm đó tôi gọi cho Ngữ Cầm, cô ấy vẫn nghe điện thoại, khi đó tôi nghe giọng cô ấy rất hưng phấn, tôi định hỏi cô ấy kết quả suy nghĩ, cô ấy lại nói có việc, chút nữa sẽ gọi lại cho tôi.
Thẳng tới hừng đông một giờ sáng, cô ấy cũng không gọi lại, tôi có chút lo lắng, tuy đã muộn, tôi vẫn gọi qua, điện thoại bận, tôi tận hai giờ mới ngủ, trong thời gian đó, tôi gọi năm lần, đều biểu hiện bận, tôi để lại tin nhắn, nói chờ điện thoại cô ấy, khi ngủ tôi vẫn mở điện thoại, thế nhưng không đợi được, thậm chí không có tin tức, ngày thứ hai về công ty công tác, mới biết cô ấy xin nghỉ bệnh, tôi lại gọi, thì biểu hiện hết tiền."
Huyền Huyễn tiếp nhận hồ sơ từ tay Tiêu Xuân Thu, rất nhanh xem qua.
Căn cứ điều tra, giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là tự tay viết, khoa giám chứng xác định, xác thực là bút tích của Dương Ngữ Cầm, cũng vì điểm này, cảnh sát nghĩ khả năng Dương Ngữ Cầm mất tích không lớn, cho nên không đặc biệt quan tâm.
Huyền Huyễn chằm chằm giấy xin nghỉ suy tư một lát, hỏi: "Diệp tiên sinh, công ty các anh xin nghỉ có quy định cách thức không?"
"Hẳn là có, bình thường chúng tôi xin nghỉ đều hỏi bộ nhân sự lấy một tờ đơn xin nghỉ."
Huyền Huyễn đẩy giấy xin nghỉ trong tay tới trước mặt Diệp Tử Tiếu, "Tờ giấy báo bệnh này của Dương Ngữ Cầm là dùng cách thức của các anh sao?"
Diệp Tử Tiếu lắc đầu.
"Vậy giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là tự cầm tới công ty hay gọi người giúp mang tới?"
"Hẳn là sáng hôm đó cô ấy cầm tới."
"Hẳn là?"
"Tôi hỏi qua, giấy báo bệnh là đặt trên bàn chủ quản phòng cô ấy, chủ quản nói trước khi tới, giấy báo bệnh đã đặt ở đó, tôi cũng hỏi đồng sự phòng Ngữ Cầm, các cô ấy đều nói sáng hôm đó không gặp Ngữ Cầm, cho nên tôi nghĩ hẳn là cô ấy để giấy xin nghỉ trên bàn chủ quản."
Nghe xong, Tiêu Xuân Thu cũng hiểu vụ này có chút huyền, anh hỏi: "Công ty các anh có ca-mê-ra không?"
"Có, bất quá, nếu anh muốn xem ghi hình sáng hôm đó, tôi có thể nói không cần."
"Vì sao?"
"Tôi đã xem ghi hình tối hôm đó và sáng ngày thứ hai, Ngữ Cầm ngày đó tan tầm xong rời đi, ngày thứ hai không xuất hiện trong phạm vi ca-mê-ra."
Tiêu Xuân Thu không khỏi nhìn lại Diệp Tử Tiếu, người này xem ra thực sự rất quan tâm Dương Ngữ Cầm, bằng không sẽ không tốn nhiều thời gian và tinh lực đi thăm dò những thứ này.
"Phạm vi ca-mê-ra?"
"Chỗ công ty chúng tôi là building thương vụ, thang máy và hàng lang đều gắn ca-mê-ra, tôi không thấy Ngữ Cầm xuất hiện."
"Nói vậy, sáng hôm sau Dương Ngữ Cầm không về công ty."
"Vậy giấy báo bệnh xuất hiện giải thích thế nào?"
Tiêu Xuân Thu đáp không ra.
Huyền Huyễn hỏi: "Anh vừa nói hàng lang gắn ca-mê-ra, ngoài cửa chính công ty các anh có ca-mê-ra không?"
"Có, ghi hình tôi đều xem, ngoại trừ đồng sự công ty chúng tôi ra vào, không có nhân vật khả nghi."
"Anh điều tra rất chi tiết."
"Tôi chỉ muốn biết Ngữ Cầm đi đâu."
Huyền Huyễn hồi tưởng sự việc Trương Tiệp và Dương Ngữ Cầm mất tích từ đầu đến đuôi, không có manh mối, cậu dùng ánh mắt hỏi Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, nói với Diệp Tử Tiếu: "Diệp tiên sinh anh về trước đi, vị này chúng tôi sẽ theo dõi."
Diệp Tử Tiếu bất động, anh chằm chằm Tiêu Xuân Thu một lát, "Các anh là nghiêm túc theo dõi, hay chỉ có lệ?"
"Tôi sẽ tự mình vào việc, anh yên tâm." Tiêu Xuân Thu hứa hẹn nói.
Diệp Tử Tiếu lúc này mới an tâm, nửa tháng lo lắng, nôn nóng dần giảm bớt.
Buông lỏng mình, uể oải không thể ức nổi lên trên mặt, Diệp Tử Tiếu thấp giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh tin tôi."
"Anh không cần lo lắng, tôi tin bạn anh sẽ không sao." Tiêu Xuân Thu an ủi nói.
Diệp Tử Tiếu lắc đầu, cười khổ.
...
Sau khi Diệp Tử Tiếu rời đi, cảnh sát Tiểu Thường vừa nãy giúp Diệp Tử Tiếu ghi chép chạy lại.
"Tiêu tổ trưởng, anh thế nào đột nhiên hứng thú với vụ mất tích này? Diệp Tử Tiếu tới cảnh cục nhiều lần, đều trực tiếp tìm sếp bọn tôi, sếp bị anh ta phiền, cố ý phái tôi và Vạn Niên Thanh điều tra, thế nhưng không tra ra gì, phỏng chừng Dương Ngữ Cầm khả năng thật xin nghỉ bệnh."
"Các cậu không cảm thấy Dương Ngữ Cầm xin nghỉ có chút không hợp lẽ thường?"
"Là khả nghi, thế nhưng vụ này hoàn toàn không có manh mối, không thể nào hạ thủ." Tiểu Thường nhụt chí.
Đích xác, vụ này như đom đóm trong đêm đen, có lúc thấy huỳnh quang tuỳ thời sẽ tắt, thế nhưng nháy mắt, gì cũng không rõ, không thấu.
Tiêu Xuân Thu giơ hồ sơ trong tay, hỏi: "Hồ sơ này cho tôi mượn dùng, được không?"
"Được."
"Cảm ơn, tôi đi trước."
Chờ không thấy bóng Tiêu Xuân Thu, Tiểu Thường đột nhiên nghĩ mình hình như bị xem nhẹ, vừa nãy hỏi Tiêu Xuân Thu thế nào đột nhiên hứng thú với vụ này, anh ta không trả lời.
Tiểu Thường hận, người Lãnh Diện Hồ dẫn, quả nhiên đều giảo hoạt!
"Không, đêm đó tôi gọi cho Ngữ Cầm, cô ấy vẫn nghe điện thoại, khi đó tôi nghe giọng cô ấy rất hưng phấn, tôi định hỏi cô ấy kết quả suy nghĩ, cô ấy lại nói có việc, chút nữa sẽ gọi lại cho tôi.
Thẳng tới hừng đông một giờ sáng, cô ấy cũng không gọi lại, tôi có chút lo lắng, tuy đã muộn, tôi vẫn gọi qua, điện thoại bận, tôi tận hai giờ mới ngủ, trong thời gian đó, tôi gọi năm lần, đều biểu hiện bận, tôi để lại tin nhắn, nói chờ điện thoại cô ấy, khi ngủ tôi vẫn mở điện thoại, thế nhưng không đợi được, thậm chí không có tin tức, ngày thứ hai về công ty công tác, mới biết cô ấy xin nghỉ bệnh, tôi lại gọi, thì biểu hiện hết tiền."
Huyền Huyễn tiếp nhận hồ sơ từ tay Tiêu Xuân Thu, rất nhanh xem qua.
Căn cứ điều tra, giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là tự tay viết, khoa giám chứng xác định, xác thực là bút tích của Dương Ngữ Cầm, cũng vì điểm này, cảnh sát nghĩ khả năng Dương Ngữ Cầm mất tích không lớn, cho nên không đặc biệt quan tâm.
Huyền Huyễn chằm chằm giấy xin nghỉ suy tư một lát, hỏi: "Diệp tiên sinh, công ty các anh xin nghỉ có quy định cách thức không?"
"Hẳn là có, bình thường chúng tôi xin nghỉ đều hỏi bộ nhân sự lấy một tờ đơn xin nghỉ."
Huyền Huyễn đẩy giấy xin nghỉ trong tay tới trước mặt Diệp Tử Tiếu, "Tờ giấy báo bệnh này của Dương Ngữ Cầm là dùng cách thức của các anh sao?"
Diệp Tử Tiếu lắc đầu.
"Vậy giấy xin nghỉ của Dương Ngữ Cầm là tự cầm tới công ty hay gọi người giúp mang tới?"
"Hẳn là sáng hôm đó cô ấy cầm tới."
"Hẳn là?"
"Tôi hỏi qua, giấy báo bệnh là đặt trên bàn chủ quản phòng cô ấy, chủ quản nói trước khi tới, giấy báo bệnh đã đặt ở đó, tôi cũng hỏi đồng sự phòng Ngữ Cầm, các cô ấy đều nói sáng hôm đó không gặp Ngữ Cầm, cho nên tôi nghĩ hẳn là cô ấy để giấy xin nghỉ trên bàn chủ quản."
Nghe xong, Tiêu Xuân Thu cũng hiểu vụ này có chút huyền, anh hỏi: "Công ty các anh có ca-mê-ra không?"
"Có, bất quá, nếu anh muốn xem ghi hình sáng hôm đó, tôi có thể nói không cần."
"Vì sao?"
"Tôi đã xem ghi hình tối hôm đó và sáng ngày thứ hai, Ngữ Cầm ngày đó tan tầm xong rời đi, ngày thứ hai không xuất hiện trong phạm vi ca-mê-ra."
Tiêu Xuân Thu không khỏi nhìn lại Diệp Tử Tiếu, người này xem ra thực sự rất quan tâm Dương Ngữ Cầm, bằng không sẽ không tốn nhiều thời gian và tinh lực đi thăm dò những thứ này.
"Phạm vi ca-mê-ra?"
"Chỗ công ty chúng tôi là building thương vụ, thang máy và hàng lang đều gắn ca-mê-ra, tôi không thấy Ngữ Cầm xuất hiện."
"Nói vậy, sáng hôm sau Dương Ngữ Cầm không về công ty."
"Vậy giấy báo bệnh xuất hiện giải thích thế nào?"
Tiêu Xuân Thu đáp không ra.
Huyền Huyễn hỏi: "Anh vừa nói hàng lang gắn ca-mê-ra, ngoài cửa chính công ty các anh có ca-mê-ra không?"
"Có, ghi hình tôi đều xem, ngoại trừ đồng sự công ty chúng tôi ra vào, không có nhân vật khả nghi."
"Anh điều tra rất chi tiết."
"Tôi chỉ muốn biết Ngữ Cầm đi đâu."
Huyền Huyễn hồi tưởng sự việc Trương Tiệp và Dương Ngữ Cầm mất tích từ đầu đến đuôi, không có manh mối, cậu dùng ánh mắt hỏi Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, nói với Diệp Tử Tiếu: "Diệp tiên sinh anh về trước đi, vị này chúng tôi sẽ theo dõi."
Diệp Tử Tiếu bất động, anh chằm chằm Tiêu Xuân Thu một lát, "Các anh là nghiêm túc theo dõi, hay chỉ có lệ?"
"Tôi sẽ tự mình vào việc, anh yên tâm." Tiêu Xuân Thu hứa hẹn nói.
Diệp Tử Tiếu lúc này mới an tâm, nửa tháng lo lắng, nôn nóng dần giảm bớt.
Buông lỏng mình, uể oải không thể ức nổi lên trên mặt, Diệp Tử Tiếu thấp giọng nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh tin tôi."
"Anh không cần lo lắng, tôi tin bạn anh sẽ không sao." Tiêu Xuân Thu an ủi nói.
Diệp Tử Tiếu lắc đầu, cười khổ.
...
Sau khi Diệp Tử Tiếu rời đi, cảnh sát Tiểu Thường vừa nãy giúp Diệp Tử Tiếu ghi chép chạy lại.
"Tiêu tổ trưởng, anh thế nào đột nhiên hứng thú với vụ mất tích này? Diệp Tử Tiếu tới cảnh cục nhiều lần, đều trực tiếp tìm sếp bọn tôi, sếp bị anh ta phiền, cố ý phái tôi và Vạn Niên Thanh điều tra, thế nhưng không tra ra gì, phỏng chừng Dương Ngữ Cầm khả năng thật xin nghỉ bệnh."
"Các cậu không cảm thấy Dương Ngữ Cầm xin nghỉ có chút không hợp lẽ thường?"
"Là khả nghi, thế nhưng vụ này hoàn toàn không có manh mối, không thể nào hạ thủ." Tiểu Thường nhụt chí.
Đích xác, vụ này như đom đóm trong đêm đen, có lúc thấy huỳnh quang tuỳ thời sẽ tắt, thế nhưng nháy mắt, gì cũng không rõ, không thấu.
Tiêu Xuân Thu giơ hồ sơ trong tay, hỏi: "Hồ sơ này cho tôi mượn dùng, được không?"
"Được."
"Cảm ơn, tôi đi trước."
Chờ không thấy bóng Tiêu Xuân Thu, Tiểu Thường đột nhiên nghĩ mình hình như bị xem nhẹ, vừa nãy hỏi Tiêu Xuân Thu thế nào đột nhiên hứng thú với vụ này, anh ta không trả lời.
Tiểu Thường hận, người Lãnh Diện Hồ dẫn, quả nhiên đều giảo hoạt!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.