Chương 80: Quyển 4 - Chương 2
Huyền Tử Phách
27/10/2020
"Xuân Thu Chiến Quốc, good morning!"
Giọng nữ ngọt ngào thanh thuý khiến Tiêu Xuân Thu còn chưa tỉnh ngủ thoáng chốc bị một chậu nước lạnh đổ ào, tâm can nhi bị doạ đến đập chậm mấy nhịp.
Anh chậm rãi quay đầu, kinh hách nhìn Huyền Diệu Khả ngồi ở bàn ăn nâng má cười xán lạn không gì sánh được.
"Morning!" Tiêu Xuân Thu vô lực đáp.
Huyền Diệu Khả cho anh một nụ cười thật to, "Đừng làm bộ bi thảm như sắp bị chà đạp, yên tâm, mục tiêu hôm nay của em không phải anh."
"Nga, anh thay anh anh mặc niệm."
Huyền Diệu Khả vươn ngón trỏ lắc a lư, "Em cũng không tới tìm Tiểu Hạ."
"Vậy em tìm ai? Lẽ nào trong nhà bọn anh có quỷ?"
Tiêu Xuân Thu vừa nói, vừa nhìn quanh.
"Em là tới tìm anh, bất quá, mục tiêu cuối cùng của em không phải anh, cho nên anh có thể yên tâm."
Tiêu Xuân Thu vẻ mặt hoài nghi.
"Cô nãi nãi lão nhân gia em có gì cần anh cống hiến sức lực?" Tiêu Xuân Thu cung kính hỏi.
Huyền Diệu Khả mắt loé tinh quang, nụ cười rạng rỡ chói đến Tiêu Xuân Thu tim đập mạnh.
"Rất đơn giản, hôm nay em muốn đi làm với anh."
Hách?
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc ngây người.
"Anh không muốn em quấy rầy Tiểu Hạ, càng không muốn em quấy rầy anh phải không?"
"Đó là đương nhiên." Tiêu Xuân Thu ngơ ngác trả lời.
"Vậy anh tìm mục tiêu để em dời đi đi."
Hách?
Nghẹn nửa ngày, Tiêu Xuân Thu gian nan hỏi: "Em không phải đã tìm được mục tiêu?"
"Em tuy tìm được, thế nhưng không có anh giúp đỡ, là không được. Cảnh cục các anh không dễ vào."
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi trên thái dương, cẩn thận hỏi: "Em vì sao đột nhiên hứng thú với cảnh cục bọn anh?"
"Tiểu Huyễn nói, cảnh cục các anh như vườn bách thú, rất vui, em động tâm."
Huyền Huyễn, đồ tai hoạ! Các vị đồng liêu, tôi xin lỗi, thế nhưng hảo nam không cùng nữ đấu, các cậu phải rõ nỗi khổ của tôi...
Cùng lúc đó, Huyền Huyễn đùa giỡn sóc chuột, điểm điểm cái mũi của nó, nở nụ cười: "Tiêu Xuân Thu ngu ngốc kia, tao là tốt cho mọi người, Tiểu Khả có mục tiêu ở ngoài, sẽ không quấy rầy mục tiêu bên trong như chúng ta, đúng không?"
"Chi!" Sóc chuột hoàn toàn đồng ý.
...
Buổi sáng, cả cảnh cục ầm ĩ.
"Uy uy, nghe chưa, hôm nay Tiêu tổ trưởng dẫn theo một siêu cấp mỹ nữ."
"Đâu chỉ nghe, tôi còn tận mắt thấy, cô ấy thật đẹp!" Mắt đầy sao.
"Rất đẹp?"
"Ừ, ừ, tuyệt thế mỹ nhân!" Chảy nước miếng.
"Mỹ nhân a?" Ước ao...
"Thế nhưng, Tiêu tổ trưởng công nhiên dẫn bạn gái tới, không sợ Lãnh Diện Hồ nổi trận lôi đình sao?"
Nhớ tới gương mặt như thiên niên hàn băng của Thượng Quan Hiên, mọi người không hẹn rùng mình.
"Lãnh Diện Hồ có phải thích Tiêu tổ trưởng?"
"Nói nhảm, có mắt đều nhìn ra, cảnh cục này, ngoại trừ Tiêu tổ trưởng, ai may mắn được Lãnh Diện Hồ mỹ nhân mỉm cười đối đãi?"
"Thế nhưng Tiêu tổ trưởng hình như không có tự giác."
"Hắc hắc, cậu không phải không biết thần kinh Tiêu tổ trưởng đặc biệt độn."
"Cậu nói, Lãnh Diện Hồ nổi lửa, có thể răng rắc tiểu mỹ nhân không."
"Có thể."
"Lời nói chi sớm, có lẽ mỹ nhân không phải người kia của Tiêu tổ trưởng?"
"Cũng đúng."
"Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định là ngày lành, những ngày nặng nề của chúng ta rốt cuộc có màu sắc."
"Ừ, ừ, ừ..."
"Các đồng chí, chúng ta phải thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
"Thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
Đáng thương bầy thỏ trắng đơn thuần, sói đã vào, còn mơ mộng không biết, định đi xem náo nhiệt, ai!
Nguyện Chúa phù hộ bọn họ chết thật khó coi! A-men!
...
Giọng nữ ngọt ngào thanh thuý khiến Tiêu Xuân Thu còn chưa tỉnh ngủ thoáng chốc bị một chậu nước lạnh đổ ào, tâm can nhi bị doạ đến đập chậm mấy nhịp.
Anh chậm rãi quay đầu, kinh hách nhìn Huyền Diệu Khả ngồi ở bàn ăn nâng má cười xán lạn không gì sánh được.
"Morning!" Tiêu Xuân Thu vô lực đáp.
Huyền Diệu Khả cho anh một nụ cười thật to, "Đừng làm bộ bi thảm như sắp bị chà đạp, yên tâm, mục tiêu hôm nay của em không phải anh."
"Nga, anh thay anh anh mặc niệm."
Huyền Diệu Khả vươn ngón trỏ lắc a lư, "Em cũng không tới tìm Tiểu Hạ."
"Vậy em tìm ai? Lẽ nào trong nhà bọn anh có quỷ?"
Tiêu Xuân Thu vừa nói, vừa nhìn quanh.
"Em là tới tìm anh, bất quá, mục tiêu cuối cùng của em không phải anh, cho nên anh có thể yên tâm."
Tiêu Xuân Thu vẻ mặt hoài nghi.
"Cô nãi nãi lão nhân gia em có gì cần anh cống hiến sức lực?" Tiêu Xuân Thu cung kính hỏi.
Huyền Diệu Khả mắt loé tinh quang, nụ cười rạng rỡ chói đến Tiêu Xuân Thu tim đập mạnh.
"Rất đơn giản, hôm nay em muốn đi làm với anh."
Hách?
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc ngây người.
"Anh không muốn em quấy rầy Tiểu Hạ, càng không muốn em quấy rầy anh phải không?"
"Đó là đương nhiên." Tiêu Xuân Thu ngơ ngác trả lời.
"Vậy anh tìm mục tiêu để em dời đi đi."
Hách?
Nghẹn nửa ngày, Tiêu Xuân Thu gian nan hỏi: "Em không phải đã tìm được mục tiêu?"
"Em tuy tìm được, thế nhưng không có anh giúp đỡ, là không được. Cảnh cục các anh không dễ vào."
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi trên thái dương, cẩn thận hỏi: "Em vì sao đột nhiên hứng thú với cảnh cục bọn anh?"
"Tiểu Huyễn nói, cảnh cục các anh như vườn bách thú, rất vui, em động tâm."
Huyền Huyễn, đồ tai hoạ! Các vị đồng liêu, tôi xin lỗi, thế nhưng hảo nam không cùng nữ đấu, các cậu phải rõ nỗi khổ của tôi...
Cùng lúc đó, Huyền Huyễn đùa giỡn sóc chuột, điểm điểm cái mũi của nó, nở nụ cười: "Tiêu Xuân Thu ngu ngốc kia, tao là tốt cho mọi người, Tiểu Khả có mục tiêu ở ngoài, sẽ không quấy rầy mục tiêu bên trong như chúng ta, đúng không?"
"Chi!" Sóc chuột hoàn toàn đồng ý.
...
Buổi sáng, cả cảnh cục ầm ĩ.
"Uy uy, nghe chưa, hôm nay Tiêu tổ trưởng dẫn theo một siêu cấp mỹ nữ."
"Đâu chỉ nghe, tôi còn tận mắt thấy, cô ấy thật đẹp!" Mắt đầy sao.
"Rất đẹp?"
"Ừ, ừ, tuyệt thế mỹ nhân!" Chảy nước miếng.
"Mỹ nhân a?" Ước ao...
"Thế nhưng, Tiêu tổ trưởng công nhiên dẫn bạn gái tới, không sợ Lãnh Diện Hồ nổi trận lôi đình sao?"
Nhớ tới gương mặt như thiên niên hàn băng của Thượng Quan Hiên, mọi người không hẹn rùng mình.
"Lãnh Diện Hồ có phải thích Tiêu tổ trưởng?"
"Nói nhảm, có mắt đều nhìn ra, cảnh cục này, ngoại trừ Tiêu tổ trưởng, ai may mắn được Lãnh Diện Hồ mỹ nhân mỉm cười đối đãi?"
"Thế nhưng Tiêu tổ trưởng hình như không có tự giác."
"Hắc hắc, cậu không phải không biết thần kinh Tiêu tổ trưởng đặc biệt độn."
"Cậu nói, Lãnh Diện Hồ nổi lửa, có thể răng rắc tiểu mỹ nhân không."
"Có thể."
"Lời nói chi sớm, có lẽ mỹ nhân không phải người kia của Tiêu tổ trưởng?"
"Cũng đúng."
"Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định là ngày lành, những ngày nặng nề của chúng ta rốt cuộc có màu sắc."
"Ừ, ừ, ừ..."
"Các đồng chí, chúng ta phải thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
"Thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
Đáng thương bầy thỏ trắng đơn thuần, sói đã vào, còn mơ mộng không biết, định đi xem náo nhiệt, ai!
Nguyện Chúa phù hộ bọn họ chết thật khó coi! A-men!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.