Chương 123: Quyển 4 - Chương 45
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Nữ nhân nghe vài lời đồn, nói nam nhân mua nhà trong thành, có nữ nhân khác, còn dự định kết hôn.
Nữ nhân không tin, hắn nói khi hoa đào nở đẹp nhất, sẽ cưới nàng vào cửa, hắn sao có thể thất hứa?
Trong ánh mắt đồng tình, dị dạng của mọi người, nữ nhân ngày qua ngày chờ đợi, hoa đào trong sân nở đầy, nở đến nhiệt liệt mà xán lạn.
Nữ nhân giãy dụa đứng lên, dựa cạnh cửa si ngốc nhìn hoa đào tiên diễm.
Hắn sẽ cưới nàng, nhất định, nàng một lần lại một lần lừa mình.
Hoa đào ngày ngày điêu linh, từng đoá gầy yếu héo rũ, rơi khỏi ngọn.
Nữ nhân bệnh càng ngày càng nặng, sinh mệnh như đoá hoa tàn, tuỳ thời hóa thành bùn đất thành trần thổ.
Sau khi về lấy quạt, nam nhân không còn tới.
Nữ nhân chưa từng biết cây quạt nàng làm bán rất đắc, càng không biết nam nhân từ đó kiếm bạo lợi.
Nàng mỗi ngày nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, nhìn hoa trên ngọn càng ngày càng ít, lòng nàng chậm rãi chìm vào hầm băng, nàng bắt đầu tin lời đồn, thế nhưng đáy lòng vẫn hy vọng hắn không lừa mình.
Nhưng mà, thống khổ chờ đợi, chờ được là tin ngày mai hắn thành thân.
Nữ nhân khóc rống, tiếng khóc thê lương.
Đoá hoa đào cuối cùng rơi xuống, lòng nữ nhân đã chết.
Bàn tay mỹ lệ, linh hoạt vì đau yếu mà gầy như củi, xấu xí bất kham.
Tựa như hồi quang phản chiếu, nữ nhân sắp chết liều mạng xuống giường, run rẩy vươn tay, lấy ra công cụ làm quạt, từ trên người mình cắt xuống một miếng da, máu chảy như suối, nữ nhân lại tựa hồ không biết đau.
Nàng nghiêm túc, cẩn thận dùng da mình may một cây quạt, mặt quạt lấy máu điểm hoa đào huyết hồng.
Nàng nhờ người mang câu cho nam nhân, nàng sắp chết, hy vọng giao cây quạt cuối cùng mình làm cho hắn.
Nam nhân tới, nữ nhân đèn dầu đã cạn, chỉ có khí vào, không có khí ra.
Nàng cật lực mở mắt nhìn người mình yêu, nhưng ánh mắt nam nhân không trên người nàng, ánh mắt tham lam kia chỉ nhìn cây quạt hoa đào nàng nắm trong tay.
Tia hy vọng cuối cùng tan biến, nữ nhân triệt để chết tâm.
Oán hận ngập trời, tình yêu chỉ đổi lấy phản bội, đã vậy, nàng muốn bọn họ chôn cùng.
Nữ nhân mở mắt thật to, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Nam nhân tiến lên vặn bung ngón tay nắm quá chặt của nữ nhân, cầm đi cây quạt hoa đào.
Một tấm chiếu bao lấy một đời nữ nhân thê lương.
...
Nam nhân uống say khướt, lung lay về phía tân phòng.
Mỹ thiếu nữ xinh đẹp đang chờ hắn, ngày lành của hắn sắp bắt đầu.
Một cước đá văng cửa, trong tân phòng, một mảnh đỏ rực, màu sắc hỉ khách ánh lên đôi mắt huyết hồng của nam nhân.
Hắn lắc đầu đi về phía tân nương ngồi bên giường.
Tân nương rất đẹp, đẹp hơn nữ nhân.
Nụ cười ngượng ngùng của tân nương khiến nam nhân ngứa ngáy khó nhịn, ôm nàng lăn vào đệm chăn.
Nến hồng treo cao, lặng yên rơi lệ, giọt nến màu đỏ nhỏ lên cây quạt hoa đào trên bàn.
...
Nam nhân ngáp dài mở mắt, tối qua rất vui sướng, có than thở đêm xuân khổ đoản.
Vươn tay đẩy thê tử, băng lãnh trên tay khiến nam nhân bỗng nhiên quay đầu.
Đôi mắt đột ra, tròng trắng lật ngược, trên ngực huyết nhục không rõ, kẻ tối qua còn cùng hắn vui sướng nay đã thành thi thể.
Nam nhân hãi kêu, kinh hoàng lăn xuống giường.
Thi thể cứng ngắc đột nhiên vươn tay, bắt lấy tay nam nhân.
.........
A!
Trần Vĩnh Nghiệp quát tỉnh, trái tim kịch liệt nhảy, cả người mồ hôi lạnh.
Gã vừa định vươn tay lau mồ hôi, lại kinh khủng phát hiện tay mình bị một cánh tay khác bắt lấy.
Nữ nhân không tin, hắn nói khi hoa đào nở đẹp nhất, sẽ cưới nàng vào cửa, hắn sao có thể thất hứa?
Trong ánh mắt đồng tình, dị dạng của mọi người, nữ nhân ngày qua ngày chờ đợi, hoa đào trong sân nở đầy, nở đến nhiệt liệt mà xán lạn.
Nữ nhân giãy dụa đứng lên, dựa cạnh cửa si ngốc nhìn hoa đào tiên diễm.
Hắn sẽ cưới nàng, nhất định, nàng một lần lại một lần lừa mình.
Hoa đào ngày ngày điêu linh, từng đoá gầy yếu héo rũ, rơi khỏi ngọn.
Nữ nhân bệnh càng ngày càng nặng, sinh mệnh như đoá hoa tàn, tuỳ thời hóa thành bùn đất thành trần thổ.
Sau khi về lấy quạt, nam nhân không còn tới.
Nữ nhân chưa từng biết cây quạt nàng làm bán rất đắc, càng không biết nam nhân từ đó kiếm bạo lợi.
Nàng mỗi ngày nằm trên giường, nghiêng đầu nhìn hoa đào ngoài cửa sổ, nhìn hoa trên ngọn càng ngày càng ít, lòng nàng chậm rãi chìm vào hầm băng, nàng bắt đầu tin lời đồn, thế nhưng đáy lòng vẫn hy vọng hắn không lừa mình.
Nhưng mà, thống khổ chờ đợi, chờ được là tin ngày mai hắn thành thân.
Nữ nhân khóc rống, tiếng khóc thê lương.
Đoá hoa đào cuối cùng rơi xuống, lòng nữ nhân đã chết.
Bàn tay mỹ lệ, linh hoạt vì đau yếu mà gầy như củi, xấu xí bất kham.
Tựa như hồi quang phản chiếu, nữ nhân sắp chết liều mạng xuống giường, run rẩy vươn tay, lấy ra công cụ làm quạt, từ trên người mình cắt xuống một miếng da, máu chảy như suối, nữ nhân lại tựa hồ không biết đau.
Nàng nghiêm túc, cẩn thận dùng da mình may một cây quạt, mặt quạt lấy máu điểm hoa đào huyết hồng.
Nàng nhờ người mang câu cho nam nhân, nàng sắp chết, hy vọng giao cây quạt cuối cùng mình làm cho hắn.
Nam nhân tới, nữ nhân đèn dầu đã cạn, chỉ có khí vào, không có khí ra.
Nàng cật lực mở mắt nhìn người mình yêu, nhưng ánh mắt nam nhân không trên người nàng, ánh mắt tham lam kia chỉ nhìn cây quạt hoa đào nàng nắm trong tay.
Tia hy vọng cuối cùng tan biến, nữ nhân triệt để chết tâm.
Oán hận ngập trời, tình yêu chỉ đổi lấy phản bội, đã vậy, nàng muốn bọn họ chôn cùng.
Nữ nhân mở mắt thật to, nuốt xuống một hơi cuối cùng.
Nam nhân tiến lên vặn bung ngón tay nắm quá chặt của nữ nhân, cầm đi cây quạt hoa đào.
Một tấm chiếu bao lấy một đời nữ nhân thê lương.
...
Nam nhân uống say khướt, lung lay về phía tân phòng.
Mỹ thiếu nữ xinh đẹp đang chờ hắn, ngày lành của hắn sắp bắt đầu.
Một cước đá văng cửa, trong tân phòng, một mảnh đỏ rực, màu sắc hỉ khách ánh lên đôi mắt huyết hồng của nam nhân.
Hắn lắc đầu đi về phía tân nương ngồi bên giường.
Tân nương rất đẹp, đẹp hơn nữ nhân.
Nụ cười ngượng ngùng của tân nương khiến nam nhân ngứa ngáy khó nhịn, ôm nàng lăn vào đệm chăn.
Nến hồng treo cao, lặng yên rơi lệ, giọt nến màu đỏ nhỏ lên cây quạt hoa đào trên bàn.
...
Nam nhân ngáp dài mở mắt, tối qua rất vui sướng, có than thở đêm xuân khổ đoản.
Vươn tay đẩy thê tử, băng lãnh trên tay khiến nam nhân bỗng nhiên quay đầu.
Đôi mắt đột ra, tròng trắng lật ngược, trên ngực huyết nhục không rõ, kẻ tối qua còn cùng hắn vui sướng nay đã thành thi thể.
Nam nhân hãi kêu, kinh hoàng lăn xuống giường.
Thi thể cứng ngắc đột nhiên vươn tay, bắt lấy tay nam nhân.
.........
A!
Trần Vĩnh Nghiệp quát tỉnh, trái tim kịch liệt nhảy, cả người mồ hôi lạnh.
Gã vừa định vươn tay lau mồ hôi, lại kinh khủng phát hiện tay mình bị một cánh tay khác bắt lấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.