Chương 128: Quyển 4 - Chương 50
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Tang Cúc mặt vô biểu tình, chuyển động đôi ngươi không sinh khí nhìn Huyền Huyễn thanh nhàn dựa vào cột.
"Thì ra là cậu."
"Là tôi."
Trầm mặc.
Huyền Huyễn nhìn gương mặt dần nổi lên hắc ban của Tang Cúc, thở dài một hơi, "Cô đã giết rất nhiều người, nếu không thu tay, cô chỉ có thể ở luyện ngục, vĩnh bất siêu sinh."
"Kẻ đáng chết chưa chết, chỉ cần bọn họ chết, tôi sẽ thu tay."
"Trên đời này không ai định trước là đáng chết."
"Có!" Tang Cúc đột nhiên kích động cuồng loạn, cả tiếng nói: "Hắn đáng chết, nữ nhân kia cũng đáng chết, tôi từng thề với mình, nhất định bắt bọn họ chôn cùng!"
"Chấp mê bất ngộ!"
Huyền Huyễn không phí lời, cổ tay run lên, một sợi dây thừng chu hồng tung ra, quấn lên tay Tang Cúc.
Tang Cúc trở tay chụp lấy, nắm một đầu dây.
Dây tựa hồ có sinh mệnh như linh xà theo cổ tay Tang Cúc quấn lên cánh tay.
Tang Cúc không lo lắng, một tay nắm dây, tính giật xuống, thế nhưng vừa chạm vào, cánh tay bỗng nhiên toát ra khói đen, chỗ dây thừng quấn đột nhiên bốc cháy, chỉ chớp mắt đã thiêu huỷ làn da trên cánh tay cô.
Tang Cúc nổi giận gầm một tiếng, năm ngón cốt bạch âm trầm nắm dây, cậy mạnh kéo xuống.
Dây rốt cuộc rớt, thế nhưng da trên cánh tay cô cũng bị lột bỏ.
Biểu bì sau khi bong ra, bên trong chỉ có bạch cốt lân lân, không thấy cơ thịt.
Hắc khí trên mặt Tang Cúc tăng mạnh, một khối hắc ban trải rộng, cô cuồng nộ nói: "Cậu ám toán tôi?!"
"Tôi là người thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đồ thiên sư dùng có thể tuỳ tiện chạm vào sao? Lần trước để cô chạy thoát, lần này sẽ không tiện nghi cô." Huyền Huyễn hừ lạnh.
Tang Cúc không nói nữa, mười ngón tay đột nhiên trở nên vừa dài vừa nhọn, đâm về phía Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn nghiêng người né tránh, lộn tay, tay phải hơn một thanh chuỷ thủ ánh hồng quang.
Ăn xong một lần thiệt Tang Cúc không dám đại ý, vội né tránh.
Huyền Huyễn theo sát tiến lên, lăng không nhảy, chuỷ thủ loé hàn ý đâm vào hốc mắt Tang Cúc.
Tang Cúc né không kịp, chuỷ thủ đâm vào, Huyền Huyễn tay trái đánh lên, xoa một cái trên đỉnh đầu cô.
Tang Cúc phát ra tiếng gầm như dã thú bị thương, giật mạnh chuỷ thủ ra, ném xuống đất.
Thừa dịp nháy mắt Huyền Huyễn phân thần, Tang Cúc phun ra hắc khí, vội vàng đào tẩu.
Huyền Huyễn che miệng, phất tay xua tan tanh tưởi.
Chờ hắc khí tán đi, Tang Cúc đã không thấy bóng dáng.
Huyền Huyễn khom lưng nhặt lên chuỷ thủ đâm xuyên một con mắt, đốt nó, thu tốt chuỷ thủ.
Cậu không đuổi theo Tang Cúc, nhìn hướng cô đào tẩu hơi ngây người, Tang Cúc đã là nỏ mạnh hết đà, thành không được uy hiếp, kế tiếp là chuyện của Thượng Quan Hiên, cậu nên đi xem Tiểu Khả.
...
Tiểu hồ ly đáng thương hề hề lui cạnh cửa, cẩn thận nhìn vào trong.
"Hừ!" Người trong phòng nặng nề hừ một tiếng, kéo thật dài.
Tiểu hồ ly sợ hãi, rụt đầu về, ủ rũ cúi đầu nhìn bàn chân đen thui của mình.
Không phải là ấn dấu chân trên giường sao? Vì sao giận như vậy? Tiểu hồ ly không hiểu.
Hơn nữa, ta không phải lần đầu làm dơ giường, thế nhưng không thấy hắn giận như hôm nay? Tiểu hồ ly chán nản nghĩ.
Dùng chân đè lại bụng, cẩn thận nhìn người vẻ mặt giận dữ, thực sự không "hồ" đảm vào, thế nhưng bụng đói, trái lo phải nghĩ, tiểu hồ ly quyết định ăn no bụng rồi về thừa nhận nam tử tức giận.
Nó ô ô hai tiếng với nam tử, xoay người nhanh như chớp chạy.
Ca ca nói với đệ đệ tức giận phồng má: "Được rồi, nhìn ngươi, doạ nó chạy."
Đệ đệ dỗi nói: "Nó có bản lĩnh tốt nhất đừng về!"
Ca ca buồn cười, "Nó là con vật, ngươi hà tất sinh khí? Chỉ là dơ giường."
"Cho dù nó cắn nát giường ta, tiểu trên đó, ta cũng không giận, thế nhưng nó dơ là giường ca ca hôm nay kết hôn, nó thích chơi cũng đừng quá đáng như vậy, đều do ta bình thường chiều hư nó, nó mới có thể vô pháp vô thiên, không cho nó giáo huấn, nó sẽ không hiểu chuyện!"
"Không sao, giường bẩn, đổi cái khác là được." Ca ca trấn an đệ đệ.
"Ca, ngươi đừng thay nó cầu tình, ta hôm nay không lột sạch lông hồ ly của nó, sẽ không bỏ qua." Đệ đệ cáu giận nói.
...
Tiểu hồ ly ợ no, cọ sát chạy về "nhà".
Vì chưa nghĩ ra cách khiến nam tử hết giận, vì lông của mình suy nghĩ, tiểu hồ ly không dám tuỳ tiện về.
Làm sao đây? Tiểu hồ ly phát sầu ngồi ở ven đường.
Ngây người một hồi, bỗng nghe tiếng hỉ nhạc, tiểu hồ ly nghiêng tai, thanh âm là từ bên kia tường truyền đến.
Tiểu hồ ly trái phải nhìn một hồi, từ chuồng chó dưới chân tường chui vào, đi xem náo nhiệt.
"Thì ra là cậu."
"Là tôi."
Trầm mặc.
Huyền Huyễn nhìn gương mặt dần nổi lên hắc ban của Tang Cúc, thở dài một hơi, "Cô đã giết rất nhiều người, nếu không thu tay, cô chỉ có thể ở luyện ngục, vĩnh bất siêu sinh."
"Kẻ đáng chết chưa chết, chỉ cần bọn họ chết, tôi sẽ thu tay."
"Trên đời này không ai định trước là đáng chết."
"Có!" Tang Cúc đột nhiên kích động cuồng loạn, cả tiếng nói: "Hắn đáng chết, nữ nhân kia cũng đáng chết, tôi từng thề với mình, nhất định bắt bọn họ chôn cùng!"
"Chấp mê bất ngộ!"
Huyền Huyễn không phí lời, cổ tay run lên, một sợi dây thừng chu hồng tung ra, quấn lên tay Tang Cúc.
Tang Cúc trở tay chụp lấy, nắm một đầu dây.
Dây tựa hồ có sinh mệnh như linh xà theo cổ tay Tang Cúc quấn lên cánh tay.
Tang Cúc không lo lắng, một tay nắm dây, tính giật xuống, thế nhưng vừa chạm vào, cánh tay bỗng nhiên toát ra khói đen, chỗ dây thừng quấn đột nhiên bốc cháy, chỉ chớp mắt đã thiêu huỷ làn da trên cánh tay cô.
Tang Cúc nổi giận gầm một tiếng, năm ngón cốt bạch âm trầm nắm dây, cậy mạnh kéo xuống.
Dây rốt cuộc rớt, thế nhưng da trên cánh tay cô cũng bị lột bỏ.
Biểu bì sau khi bong ra, bên trong chỉ có bạch cốt lân lân, không thấy cơ thịt.
Hắc khí trên mặt Tang Cúc tăng mạnh, một khối hắc ban trải rộng, cô cuồng nộ nói: "Cậu ám toán tôi?!"
"Tôi là người thế nào, chẳng lẽ cô không biết? Đồ thiên sư dùng có thể tuỳ tiện chạm vào sao? Lần trước để cô chạy thoát, lần này sẽ không tiện nghi cô." Huyền Huyễn hừ lạnh.
Tang Cúc không nói nữa, mười ngón tay đột nhiên trở nên vừa dài vừa nhọn, đâm về phía Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn nghiêng người né tránh, lộn tay, tay phải hơn một thanh chuỷ thủ ánh hồng quang.
Ăn xong một lần thiệt Tang Cúc không dám đại ý, vội né tránh.
Huyền Huyễn theo sát tiến lên, lăng không nhảy, chuỷ thủ loé hàn ý đâm vào hốc mắt Tang Cúc.
Tang Cúc né không kịp, chuỷ thủ đâm vào, Huyền Huyễn tay trái đánh lên, xoa một cái trên đỉnh đầu cô.
Tang Cúc phát ra tiếng gầm như dã thú bị thương, giật mạnh chuỷ thủ ra, ném xuống đất.
Thừa dịp nháy mắt Huyền Huyễn phân thần, Tang Cúc phun ra hắc khí, vội vàng đào tẩu.
Huyền Huyễn che miệng, phất tay xua tan tanh tưởi.
Chờ hắc khí tán đi, Tang Cúc đã không thấy bóng dáng.
Huyền Huyễn khom lưng nhặt lên chuỷ thủ đâm xuyên một con mắt, đốt nó, thu tốt chuỷ thủ.
Cậu không đuổi theo Tang Cúc, nhìn hướng cô đào tẩu hơi ngây người, Tang Cúc đã là nỏ mạnh hết đà, thành không được uy hiếp, kế tiếp là chuyện của Thượng Quan Hiên, cậu nên đi xem Tiểu Khả.
...
Tiểu hồ ly đáng thương hề hề lui cạnh cửa, cẩn thận nhìn vào trong.
"Hừ!" Người trong phòng nặng nề hừ một tiếng, kéo thật dài.
Tiểu hồ ly sợ hãi, rụt đầu về, ủ rũ cúi đầu nhìn bàn chân đen thui của mình.
Không phải là ấn dấu chân trên giường sao? Vì sao giận như vậy? Tiểu hồ ly không hiểu.
Hơn nữa, ta không phải lần đầu làm dơ giường, thế nhưng không thấy hắn giận như hôm nay? Tiểu hồ ly chán nản nghĩ.
Dùng chân đè lại bụng, cẩn thận nhìn người vẻ mặt giận dữ, thực sự không "hồ" đảm vào, thế nhưng bụng đói, trái lo phải nghĩ, tiểu hồ ly quyết định ăn no bụng rồi về thừa nhận nam tử tức giận.
Nó ô ô hai tiếng với nam tử, xoay người nhanh như chớp chạy.
Ca ca nói với đệ đệ tức giận phồng má: "Được rồi, nhìn ngươi, doạ nó chạy."
Đệ đệ dỗi nói: "Nó có bản lĩnh tốt nhất đừng về!"
Ca ca buồn cười, "Nó là con vật, ngươi hà tất sinh khí? Chỉ là dơ giường."
"Cho dù nó cắn nát giường ta, tiểu trên đó, ta cũng không giận, thế nhưng nó dơ là giường ca ca hôm nay kết hôn, nó thích chơi cũng đừng quá đáng như vậy, đều do ta bình thường chiều hư nó, nó mới có thể vô pháp vô thiên, không cho nó giáo huấn, nó sẽ không hiểu chuyện!"
"Không sao, giường bẩn, đổi cái khác là được." Ca ca trấn an đệ đệ.
"Ca, ngươi đừng thay nó cầu tình, ta hôm nay không lột sạch lông hồ ly của nó, sẽ không bỏ qua." Đệ đệ cáu giận nói.
...
Tiểu hồ ly ợ no, cọ sát chạy về "nhà".
Vì chưa nghĩ ra cách khiến nam tử hết giận, vì lông của mình suy nghĩ, tiểu hồ ly không dám tuỳ tiện về.
Làm sao đây? Tiểu hồ ly phát sầu ngồi ở ven đường.
Ngây người một hồi, bỗng nghe tiếng hỉ nhạc, tiểu hồ ly nghiêng tai, thanh âm là từ bên kia tường truyền đến.
Tiểu hồ ly trái phải nhìn một hồi, từ chuồng chó dưới chân tường chui vào, đi xem náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.