Chương 134: Quyển 5 - Chương 1-2
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Có người nói, trẻ con có thể thấy rất nhiều thứ người lớn không thấy.
Cũng có người nói, đôi mắt của chúng là Quỷ Đồng.
...
Hàn Vũ vừa tới phòng làm việc, đã thấy trên bàn đặt một phong thư lớn, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ "thân gửi Hàn Vũ".
Hàn Vũ cầm phong thư nghiên cứu nửa ngày, cho ra kết luận: chữ rất thanh tú, hẳn là con gái viết.
Hàn Vũ đong đo trọng lượng, cảm giác có chút nặng.
Chẳng lẽ cảnh cục có người thầm mến mình? Viết thư tình cho? Thế nhưng nữ cảnh ở cảnh cục đều không xinh đẹp, làm sao so được Tiểu Vân, nếu đây là Tiểu Vân viết thì tốt. Hàn Vũ u buồn nghĩ.
Thượng Quan Hiên thật không phúc hậu, không phải rải lời đồn sao, bình thường cảnh cục còn thiếu tin của cậu ta và Tiêu Xuân Thu? Đã sớm chất thành lầu cao, mình không phải thêm cục gạch, đáng giá trả thù ác vậy? Cư nhiên phái Tiểu Vân ra ngoài, hại mình muốn gặp Tiểu Vân cũng khó như lên trời, ai! Thật là thà đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội Thượng Quan Hiên, lòng dạ đặc biệt hẹp hòi!
Hàn Vũ vừa than thở, vừa vô tình mở thư.
"Rầm" một đống ảnh chụp rớt xuống.
Hàn Vũ hiếu kỳ nhặt lên xem, lập tức chảy máu mũi.
Trời ơi! Tiểu Vân bao thuở chụp "ảnh tình dục"?! Còn nhiều như vậy??
Hàn Vũ rút một tờ khăn giấy lau mũi, lom lom nhìn một bàn ảnh chụp "mê người" của Đường Vân.
Vai nửa lộ, toàn bộ lộ; ngực nửa lộ, toàn bộ lộ; cẳng chân, đùi nửa lộ, toàn bộ lộ, thậm chí toàn thân trên dưới chỉ còn quần lót còn lại hầu như lộ trọn vẹn.
Đủ loại ảnh "lộ" của Đường Vân, khiến Hàn Vũ nhìn nhiệt huyết sôi trào, máu mũi chảy không dứt.
Ý nghĩ phát nóng một hồi, Hàn Vũ giật mình, đột nhiên linh đài thanh tỉnh.
Tiểu Vân trong ảnh má đỏ ửng, hai mắt mê ly, rõ ràng uống say hoặc bị kê đơn, lẽ nào cậu ấy bị cướp sắc? Kẻ cướp này cư nhiên có gan gửi ảnh cho mình tiến hành vơ vét tài sản? Ghê tởm, ác đồ dám nhiễm Tiểu Vân kia, anh muốn băm nát tên đó vứt vào cống rãnh.
Hàn Vũ tàn bạo một đao đâm xuống bàn, hai mắt phun lửa.
Mấy ngày nay không thấy Tiểu Vân, chẳng lẽ cậu ấy bị tổn thương một mình cô độc liếm vết thương? Úc, Tiểu Vân của tôi, cậu còn có tôi, tôi sẽ không bỏ cậu, Tiểu Vân...
Giữa lúc Hàn Vũ rơi vào ảo tưởng đáng sợ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Kế tiếp là giọng của Đường Vân: "Hàn Vũ, anh có đây không?"
Tiểu Vân?
Hàn Vũ lập tức nhảy dựng, hoang mang lo sợ nhìn quanh.
"Hàn Vũ? Anh ở đâu?"
"Có, chờ chút, tôi, tôi không mặc đồ."
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Vũ tìm một lý do phi thường sứt sẹo.
Ngoài cửa Đường Vân trầm mặc, một lát, nghe tiếng rống giận: "Không mặc đồ? Anh làm gì trong đó? Cùng ai mờ ám?"
Hàn Vũ mồ hôi lạnh trên trán, mờ ám? Tôi sao có thể mờ ám? Nhiều lắm là nhìn "ảnh lộ" của cậu tự an ủi.
Mặc kệ, trước giấu ảnh chụp của Tiểu Vân đã.
Hàn Vũ luống cuống tay chân giật ngăn kéo quét ảnh chụp Đường Vân vào, cấp bách chạy ra mở cửa, đi vài bước, lo lắng, lại chạy về khoá lại.
Đường Vân cố sức gõ cửa, "Hàn Vũ chết tiệt, anh mở cửa cho tôi!"
"Tới, tới!"
"Tiểu Vân, cậu tìm tôi có việc gì?" Hàn Vũ lấy lòng hỏi.
Đường Vân mây đen đầy đầu một tay đẩy ra Hàn Vũ chặn đường, chạy vào phòng điều tra, phòng nghỉ nhỏ, ngăn tư liệu của Hàn Vũ, thậm chí bàn công tác cũng không tha, cuối cùng, Đường Vân còn ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái.
Ở đây là lầu mười tám, phỏng chừng "gian phu trong tưởng tượng" sẽ không phải nhân vật yêu quái như Huyền Huyễn, đủ can đảm nhảy xuống từ đây.
Hàn Vũ không chút lưu ý Đường Vân lục soát phòng làm việc của mình, chỉ yên lặng chằm chằm Đường Vân vành mắt đen (tối qua ngủ mơ bị Huyền Diệu Khả lăn qua lăn lại bày tư thế, tự nhiên không tốt), sắc mặt tái nhợt (nửa đêm mùi rượu dâng lên ói đến tay chân mềm nhũn, nửa đêm không ngủ, tự nhiên kém), bước chân chao đảo (di chứng say rượu), toàn thân trên dưới tản ra khí tức bị ngược đãi, trái tim đau nha, đều do mình không tốt, không thể bảo vệ cậu ấy, mới khiến cậu ấy bị người khi dễ, Tiểu Vân đáng thương của tôi!
Hàn Vũ cực độ tự trách vội vàng đỡ Đường Vân ngồi xuống, săn sóc rót một ly nước ấm cho Đường Vân.
"Tiểu Vân, khát không?"
Đường Vân hồ nghi nhìn Hàn Vũ tự dưng xum xoe, cớ gì? Đột nhiên tốt với mình? Bình thường vừa thấy là ôm là hôn, vì sao lần này cẩn cẩn dực dực? Nhất định chột dạ!
Đường Vân bình thường tuy luôn quát Hàn Vũ cút, thế nhưng đối Hàn Vũ là có cảm tình đặc biệt, bằng không Hàn Vũ ôm anh hôn anh, sẽ không chỉ từ chối, trong lòng từ lâu nhận Hàn Vũ.
Nhớ tới Hàn Vũ vừa nói không mặc đồ, Đường Vân có chút sinh nghi, ở phòng làm việc vì sao không mặc đồ? Khí trời hôm nay không nóng? Anh ta cũng không phải bại lộ cuồng? Hừ! Ngoại trừ làm gì với kẻ khác!
Đường Vân mặt trầm xuống, cố sức vỗ bàn, "Nói, anh giấu người ở đâu?"
Cũng có người nói, đôi mắt của chúng là Quỷ Đồng.
...
Hàn Vũ vừa tới phòng làm việc, đã thấy trên bàn đặt một phong thư lớn, phía trên rồng bay phượng múa viết mấy chữ "thân gửi Hàn Vũ".
Hàn Vũ cầm phong thư nghiên cứu nửa ngày, cho ra kết luận: chữ rất thanh tú, hẳn là con gái viết.
Hàn Vũ đong đo trọng lượng, cảm giác có chút nặng.
Chẳng lẽ cảnh cục có người thầm mến mình? Viết thư tình cho? Thế nhưng nữ cảnh ở cảnh cục đều không xinh đẹp, làm sao so được Tiểu Vân, nếu đây là Tiểu Vân viết thì tốt. Hàn Vũ u buồn nghĩ.
Thượng Quan Hiên thật không phúc hậu, không phải rải lời đồn sao, bình thường cảnh cục còn thiếu tin của cậu ta và Tiêu Xuân Thu? Đã sớm chất thành lầu cao, mình không phải thêm cục gạch, đáng giá trả thù ác vậy? Cư nhiên phái Tiểu Vân ra ngoài, hại mình muốn gặp Tiểu Vân cũng khó như lên trời, ai! Thật là thà đắc tội tiểu nhân, cũng không thể đắc tội Thượng Quan Hiên, lòng dạ đặc biệt hẹp hòi!
Hàn Vũ vừa than thở, vừa vô tình mở thư.
"Rầm" một đống ảnh chụp rớt xuống.
Hàn Vũ hiếu kỳ nhặt lên xem, lập tức chảy máu mũi.
Trời ơi! Tiểu Vân bao thuở chụp "ảnh tình dục"?! Còn nhiều như vậy??
Hàn Vũ rút một tờ khăn giấy lau mũi, lom lom nhìn một bàn ảnh chụp "mê người" của Đường Vân.
Vai nửa lộ, toàn bộ lộ; ngực nửa lộ, toàn bộ lộ; cẳng chân, đùi nửa lộ, toàn bộ lộ, thậm chí toàn thân trên dưới chỉ còn quần lót còn lại hầu như lộ trọn vẹn.
Đủ loại ảnh "lộ" của Đường Vân, khiến Hàn Vũ nhìn nhiệt huyết sôi trào, máu mũi chảy không dứt.
Ý nghĩ phát nóng một hồi, Hàn Vũ giật mình, đột nhiên linh đài thanh tỉnh.
Tiểu Vân trong ảnh má đỏ ửng, hai mắt mê ly, rõ ràng uống say hoặc bị kê đơn, lẽ nào cậu ấy bị cướp sắc? Kẻ cướp này cư nhiên có gan gửi ảnh cho mình tiến hành vơ vét tài sản? Ghê tởm, ác đồ dám nhiễm Tiểu Vân kia, anh muốn băm nát tên đó vứt vào cống rãnh.
Hàn Vũ tàn bạo một đao đâm xuống bàn, hai mắt phun lửa.
Mấy ngày nay không thấy Tiểu Vân, chẳng lẽ cậu ấy bị tổn thương một mình cô độc liếm vết thương? Úc, Tiểu Vân của tôi, cậu còn có tôi, tôi sẽ không bỏ cậu, Tiểu Vân...
Giữa lúc Hàn Vũ rơi vào ảo tưởng đáng sợ, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Kế tiếp là giọng của Đường Vân: "Hàn Vũ, anh có đây không?"
Tiểu Vân?
Hàn Vũ lập tức nhảy dựng, hoang mang lo sợ nhìn quanh.
"Hàn Vũ? Anh ở đâu?"
"Có, chờ chút, tôi, tôi không mặc đồ."
Dưới tình thế cấp bách, Hàn Vũ tìm một lý do phi thường sứt sẹo.
Ngoài cửa Đường Vân trầm mặc, một lát, nghe tiếng rống giận: "Không mặc đồ? Anh làm gì trong đó? Cùng ai mờ ám?"
Hàn Vũ mồ hôi lạnh trên trán, mờ ám? Tôi sao có thể mờ ám? Nhiều lắm là nhìn "ảnh lộ" của cậu tự an ủi.
Mặc kệ, trước giấu ảnh chụp của Tiểu Vân đã.
Hàn Vũ luống cuống tay chân giật ngăn kéo quét ảnh chụp Đường Vân vào, cấp bách chạy ra mở cửa, đi vài bước, lo lắng, lại chạy về khoá lại.
Đường Vân cố sức gõ cửa, "Hàn Vũ chết tiệt, anh mở cửa cho tôi!"
"Tới, tới!"
"Tiểu Vân, cậu tìm tôi có việc gì?" Hàn Vũ lấy lòng hỏi.
Đường Vân mây đen đầy đầu một tay đẩy ra Hàn Vũ chặn đường, chạy vào phòng điều tra, phòng nghỉ nhỏ, ngăn tư liệu của Hàn Vũ, thậm chí bàn công tác cũng không tha, cuối cùng, Đường Vân còn ló đầu ra ngoài cửa sổ nhìn một cái.
Ở đây là lầu mười tám, phỏng chừng "gian phu trong tưởng tượng" sẽ không phải nhân vật yêu quái như Huyền Huyễn, đủ can đảm nhảy xuống từ đây.
Hàn Vũ không chút lưu ý Đường Vân lục soát phòng làm việc của mình, chỉ yên lặng chằm chằm Đường Vân vành mắt đen (tối qua ngủ mơ bị Huyền Diệu Khả lăn qua lăn lại bày tư thế, tự nhiên không tốt), sắc mặt tái nhợt (nửa đêm mùi rượu dâng lên ói đến tay chân mềm nhũn, nửa đêm không ngủ, tự nhiên kém), bước chân chao đảo (di chứng say rượu), toàn thân trên dưới tản ra khí tức bị ngược đãi, trái tim đau nha, đều do mình không tốt, không thể bảo vệ cậu ấy, mới khiến cậu ấy bị người khi dễ, Tiểu Vân đáng thương của tôi!
Hàn Vũ cực độ tự trách vội vàng đỡ Đường Vân ngồi xuống, săn sóc rót một ly nước ấm cho Đường Vân.
"Tiểu Vân, khát không?"
Đường Vân hồ nghi nhìn Hàn Vũ tự dưng xum xoe, cớ gì? Đột nhiên tốt với mình? Bình thường vừa thấy là ôm là hôn, vì sao lần này cẩn cẩn dực dực? Nhất định chột dạ!
Đường Vân bình thường tuy luôn quát Hàn Vũ cút, thế nhưng đối Hàn Vũ là có cảm tình đặc biệt, bằng không Hàn Vũ ôm anh hôn anh, sẽ không chỉ từ chối, trong lòng từ lâu nhận Hàn Vũ.
Nhớ tới Hàn Vũ vừa nói không mặc đồ, Đường Vân có chút sinh nghi, ở phòng làm việc vì sao không mặc đồ? Khí trời hôm nay không nóng? Anh ta cũng không phải bại lộ cuồng? Hừ! Ngoại trừ làm gì với kẻ khác!
Đường Vân mặt trầm xuống, cố sức vỗ bàn, "Nói, anh giấu người ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.