Chương 161: Quyển 5 - Chương 28
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Trầm Liễu lăn qua lăn lại trên giường, hưng phấn không thôi.
Trầm Dương khẩn trương giữ cạnh, rất sợ thằng bé không cẩn thận lăn xuống đất.
Con anh tương đối văn tĩnh, hoạt bát hiếu động như vậy rất hiếm thấy.
Trầm Liễu cười to nhào lên người Trầm Dương, "Cha, con thật vui!"
Trầm Dương lấy khăn lau mồ hôi trên trán thằng bé, cười hỏi: "Vì sao vui?"
"Hôm nay quen rất nhiều anh và chú, cha lại có thể theo con một tuần, cho nên con thật vui, đúng rồi, anh đẹp nhất còn tặng một đầu lâu cho con."
Trầm Dương trong lòng "Lạc!" một cái, "Đầu lâu?"
"Đúng vậy, đầu lâu."
Trầm Liễu vừa nói, vừa kéo một sợi dây chuyền bằng bạc tinh tế sau áo ra.
Trầm Dương nhìn, không khỏi bật cười, thì ra là một sợi dây chuyền hình đầu lâu bằng thuỷ tinh xanh.
"Rất đẹp phải không?" Trầm Liễu hỏi.
Mặt dây chuyền đầu lâu chỉ chừng lóng tay, trong suốt sáng bóng, thoáng nhìn như hàng tiện nghi bán bên đường, thế nhưng nhìn kỹ, lại là tinh phẩm khó được.
Trầm Dương là khảo cổ, thấy không ít cổ đổng văn vật, tự nhiên nhận ra đầu lâu xanh này giá trị xa xỉ, không khỏi lo lắng: "Đây là chú nào tặng con, vị làm bác sĩ?"
Trầm Liễu lắc đầu, "Không phải, là vị nuôi sóc."
"Vị nuôi sóc?"
"Đúng vậy, anh ấy có một con sóc, rất đáng yêu, con rất thích, bất quá, anh nói, sóc không thể tặng con, vì thế cho con đầu lâu nhỏ này, anh ấy còn nói, đầu lâu này có thể bảo vệ con."
Trầm Dương vuốt đầu lâu, "Sao con quen anh ấy?"
"Anh ấy là bạn của anh bác sĩ."
Trầm Dương hơi an tâm.
"Vậy con có cảm ơn anh ấy không?"
"Có a, con còn hôn, anh bác sĩ thấy con hôn anh sóc lập tức ghen tị." Trầm Liễu cười ha hả nói.
Trầm Dương nhéo mũi con trai, pha trò: "Con biết gì là ghen tị?"
"Biết!" Trầm Dương vội nói, "Con biết, anh Hải giải thích, anh ấy nói giả như cha hôn Tiểu Quân, không hôn con, con sẽ mất hứng, thầm nghĩ khó chịu, rầu rĩ, cảm giác như ăn rất nhiều thức ăn bị nghẹn, tâm tình này là ghen tị, bất quá, con nghĩ anh Hải thí dụ sai, cha hẳn là hôn con, không hôn Tiểu Quân."
Trầm Dương nở nụ cười.
"Còn có, cha, hôm nay anh mặt lạnh khen con." Trầm Liễu có chút đắc ý nói.
Trầm Dương thực sự làm không rõ anh mặt lạnh, anh sóc ca ca trong miệng con trai là ai, không thể làm gì khác hơn tuỳ theo lên tiếng: "Anh ấy vì sao khen con?"
"Vì hôm nay khi Tiểu An gặp nạn con không hoảng hốt, cha đã nói, gặp chuyện không thể tuỳ tiện khóc, phải nghĩ nên làm thế nào."
"Bảo bối ngoan."
Ôm con trai nói chuyện một hồi, thấy thằng bé nổi lên uể oải, Trầm Dương vỗ nhẹ lưng Trầm Liễu, dỗ nó ngủ.
Trầm Liễu dụi mắt, lật mình trong lòng Trầm Dương, nhăn đôi mi thanh tú nói: "Cha, sao bên ngoài vẫn có tiếng bạn nào chạy tới chạy lui? Con ngủ không được."
Trầm Dương nghiêng tai lắng nghe một hồi, không nghe thanh âm gì, không khỏi hoang mang, "Bên ngoài không có tiếng gì nha?"
"Có, con nghe được có bạn nào đang cười, hô lạp lạp chạy tới, lại ầm ầm long chạy lui, ồn!"
Trầm Dương tỉ mỉ nhìn thần sắc nhi tử, thấy thằng bé nhăn mặt nhỏ một bộ không chịu được, không giống nói dối, thế nhưng anh thực sự không nghe được gì!
Anh đặt Trầm Liễu trên giường, khẽ hôn thằng bé, "Cha đi xem."
Trầm Dương mở cửa, thăm dò nhìn về phía hành lang, hành lang vắng vẻ, không một bóng người.
Anh hồ nghi ra ngoài, ngay ngã rẽ đụng phải một hộ sĩ trực ca, hộ sĩ thấy Trầm Dương như đang tìm người, nhiệt tâm hỏi: "Tiên sinh, ngài tìm gì? Cần hỗ trợ sao?"
Trầm Dương vừa nhìn quanh, vừa hỏi: "Vừa nãy ở đây có đứa bé nào chạy qua không?"
Hộ sĩ kinh ngạc một chút, "Đứa bé? Không có."
"Không có? Vậy có nghe tiếng cười của con nít không?"
Hộ sĩ lại kinh ngạc nhìn Trầm Dương, "Tôi ngồi đây thật lâu, không thấy đứa bé nào, càng không cần nói nghe tiếng cười của con nít."
"Nga."
Trầm Dương nghi hoặc, con trai anh hẳn không nghe lầm, thế nhưng anh và hộ sĩ đều không nghe tiếng cười của con nít, đây là sao vậy?
"Không ý tứ, quầy rầy."
"Không sao."
...
Trầm Dương đóng cửa, Trầm Liễu hỏi: "Cha, bạn ấy đi chưa?"
Trầm Dương ôm nhi tử, "Đi, được rồi, chúng ta ngủ."
"Ừ."
Trầm Dương chỉnh tối ánh đèn, từng chút vỗ về nhi tử.
Trầm Liễu nhắm mắt, buồn ngủ.
Khi Trầm Dương sắp ngủ, bỗng nhiên nghe tiếng Trầm Liễu buồn khổ: "Cha, bạn ấy chưa đi, con ngủ không được."
Trầm Dương thoáng giật tỉnh, cúi đầu nhìn bảo bối vì ngủ không được mà sắp khóc.
Trầm Dương khẩn trương giữ cạnh, rất sợ thằng bé không cẩn thận lăn xuống đất.
Con anh tương đối văn tĩnh, hoạt bát hiếu động như vậy rất hiếm thấy.
Trầm Liễu cười to nhào lên người Trầm Dương, "Cha, con thật vui!"
Trầm Dương lấy khăn lau mồ hôi trên trán thằng bé, cười hỏi: "Vì sao vui?"
"Hôm nay quen rất nhiều anh và chú, cha lại có thể theo con một tuần, cho nên con thật vui, đúng rồi, anh đẹp nhất còn tặng một đầu lâu cho con."
Trầm Dương trong lòng "Lạc!" một cái, "Đầu lâu?"
"Đúng vậy, đầu lâu."
Trầm Liễu vừa nói, vừa kéo một sợi dây chuyền bằng bạc tinh tế sau áo ra.
Trầm Dương nhìn, không khỏi bật cười, thì ra là một sợi dây chuyền hình đầu lâu bằng thuỷ tinh xanh.
"Rất đẹp phải không?" Trầm Liễu hỏi.
Mặt dây chuyền đầu lâu chỉ chừng lóng tay, trong suốt sáng bóng, thoáng nhìn như hàng tiện nghi bán bên đường, thế nhưng nhìn kỹ, lại là tinh phẩm khó được.
Trầm Dương là khảo cổ, thấy không ít cổ đổng văn vật, tự nhiên nhận ra đầu lâu xanh này giá trị xa xỉ, không khỏi lo lắng: "Đây là chú nào tặng con, vị làm bác sĩ?"
Trầm Liễu lắc đầu, "Không phải, là vị nuôi sóc."
"Vị nuôi sóc?"
"Đúng vậy, anh ấy có một con sóc, rất đáng yêu, con rất thích, bất quá, anh nói, sóc không thể tặng con, vì thế cho con đầu lâu nhỏ này, anh ấy còn nói, đầu lâu này có thể bảo vệ con."
Trầm Dương vuốt đầu lâu, "Sao con quen anh ấy?"
"Anh ấy là bạn của anh bác sĩ."
Trầm Dương hơi an tâm.
"Vậy con có cảm ơn anh ấy không?"
"Có a, con còn hôn, anh bác sĩ thấy con hôn anh sóc lập tức ghen tị." Trầm Liễu cười ha hả nói.
Trầm Dương nhéo mũi con trai, pha trò: "Con biết gì là ghen tị?"
"Biết!" Trầm Dương vội nói, "Con biết, anh Hải giải thích, anh ấy nói giả như cha hôn Tiểu Quân, không hôn con, con sẽ mất hứng, thầm nghĩ khó chịu, rầu rĩ, cảm giác như ăn rất nhiều thức ăn bị nghẹn, tâm tình này là ghen tị, bất quá, con nghĩ anh Hải thí dụ sai, cha hẳn là hôn con, không hôn Tiểu Quân."
Trầm Dương nở nụ cười.
"Còn có, cha, hôm nay anh mặt lạnh khen con." Trầm Liễu có chút đắc ý nói.
Trầm Dương thực sự làm không rõ anh mặt lạnh, anh sóc ca ca trong miệng con trai là ai, không thể làm gì khác hơn tuỳ theo lên tiếng: "Anh ấy vì sao khen con?"
"Vì hôm nay khi Tiểu An gặp nạn con không hoảng hốt, cha đã nói, gặp chuyện không thể tuỳ tiện khóc, phải nghĩ nên làm thế nào."
"Bảo bối ngoan."
Ôm con trai nói chuyện một hồi, thấy thằng bé nổi lên uể oải, Trầm Dương vỗ nhẹ lưng Trầm Liễu, dỗ nó ngủ.
Trầm Liễu dụi mắt, lật mình trong lòng Trầm Dương, nhăn đôi mi thanh tú nói: "Cha, sao bên ngoài vẫn có tiếng bạn nào chạy tới chạy lui? Con ngủ không được."
Trầm Dương nghiêng tai lắng nghe một hồi, không nghe thanh âm gì, không khỏi hoang mang, "Bên ngoài không có tiếng gì nha?"
"Có, con nghe được có bạn nào đang cười, hô lạp lạp chạy tới, lại ầm ầm long chạy lui, ồn!"
Trầm Dương tỉ mỉ nhìn thần sắc nhi tử, thấy thằng bé nhăn mặt nhỏ một bộ không chịu được, không giống nói dối, thế nhưng anh thực sự không nghe được gì!
Anh đặt Trầm Liễu trên giường, khẽ hôn thằng bé, "Cha đi xem."
Trầm Dương mở cửa, thăm dò nhìn về phía hành lang, hành lang vắng vẻ, không một bóng người.
Anh hồ nghi ra ngoài, ngay ngã rẽ đụng phải một hộ sĩ trực ca, hộ sĩ thấy Trầm Dương như đang tìm người, nhiệt tâm hỏi: "Tiên sinh, ngài tìm gì? Cần hỗ trợ sao?"
Trầm Dương vừa nhìn quanh, vừa hỏi: "Vừa nãy ở đây có đứa bé nào chạy qua không?"
Hộ sĩ kinh ngạc một chút, "Đứa bé? Không có."
"Không có? Vậy có nghe tiếng cười của con nít không?"
Hộ sĩ lại kinh ngạc nhìn Trầm Dương, "Tôi ngồi đây thật lâu, không thấy đứa bé nào, càng không cần nói nghe tiếng cười của con nít."
"Nga."
Trầm Dương nghi hoặc, con trai anh hẳn không nghe lầm, thế nhưng anh và hộ sĩ đều không nghe tiếng cười của con nít, đây là sao vậy?
"Không ý tứ, quầy rầy."
"Không sao."
...
Trầm Dương đóng cửa, Trầm Liễu hỏi: "Cha, bạn ấy đi chưa?"
Trầm Dương ôm nhi tử, "Đi, được rồi, chúng ta ngủ."
"Ừ."
Trầm Dương chỉnh tối ánh đèn, từng chút vỗ về nhi tử.
Trầm Liễu nhắm mắt, buồn ngủ.
Khi Trầm Dương sắp ngủ, bỗng nhiên nghe tiếng Trầm Liễu buồn khổ: "Cha, bạn ấy chưa đi, con ngủ không được."
Trầm Dương thoáng giật tỉnh, cúi đầu nhìn bảo bối vì ngủ không được mà sắp khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.