Chương 182: Quyển 5 - Chương 49
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Huyền Huyễn vừa không yên lòng cong ngón tay thay sóc chuột ăn no rồi ngủ gãi ngứa, vừa quả đấm nâng cằm nhíu mày suy tư.
Cậu luôn cảm thấy không thích hợp, ánh sáng linh hồn của tiểu quỷ kia không nên ám đạm vô quang như vậy, cho dù trường kỳ dừng ở dương gian cũng không nên dẫn đến ánh sáng linh hồn cô bé yếu ớt nghiêm trọng đến thế, chung quy là nguyên nhân gì khiến cô bé nhìn qua như tuỳ thời biến mất, rồi lại chân thật tồn tại, cô bé hình như đã dừng ở dương gian rất lâu, đến mức âm khí thuộc về quỷ nhạt hơn quỷ bình thường rất nhiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nghĩ mãi một hồi, thuỷ chung không ra manh mối, Huyền Huyễn thở dài một hơi, tạm thời buông tha tự hỏi, ngược lại chuyên tâm đùa sóc chuột.
Chọt chọt cái bụng có chút tròn của nó, Huyền Huyễn pha trò: "Tiểu Hoa, chỗ này của mày tăng không ít thịt, sờ thấy mềm mại, bóp thật đã tay."
Nghe vậy, sóc chuột không khỏi bật dậy, dùng móng vuốt đè lại bụng nhỏ, ừ, hình như tăng thịt.
Huyền Huyễn cười khẽ, cố ý nói: "Tuy béo, tròn trịa, rất khả ái, thế nhưng——"
Nhưng gì? Sóc chuột cấp thiết nhìn Huyền Huyễn.
"Thế nhưng——" Huyền Huyễn cố ý câu khẩu vị sóc chuột, xoa lỗ tai nó, giật nhẹ đuôi nó, chậm rãi nói: "Thế nhưng khi bị quỷ truy sẽ chạy tương đối chậm, cũng hay mệt, rất dễ bị tóm!"
Sóc chuột cứng đờ, ánh mắt lom lom.
Huyền Huyễn phi thường vô lương tiếp tục doạ nó, "Còn có, sóc chú ý nhất mẫn tiệp, mày béo vậy, độ linh hoạt khẳng định kém rất nhiều, những con sóc khác nhất định coi thường mày."
Sóc chuột lo lắng, vò đầu gãi tai, xèo xèo đứng dưới đất nhìn kỹ vóc người, càng nhìn càng nghĩ béo rất nhiều, nó không khỏi thất hồn lạc phách.
Thấy nó khả ái thú vị như vậy, Huyền Huyễn nhịn không được cười ha ha, điểm cái mũi sóc chuột nói: "Mày coi là thật! Tao đang đùa mày! Đầu đất!"
Sóc chuột há hốc mồm.
"Béo mới đáng yêu! Tốt nhất béo thêm tí nữa, như quả cầu sẽ càng vui."
Sóc chuột đầu đầy hắc tuyến, như quả cầu? Vậy nó còn là sóc sao?
Bị tiếng cười của Huyền Huyễn hấp dẫn lực chú ý, Nguyệt Vũ ngẩng đầu từ đống văn kiện, không hiểu ra sao hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu cười gì?"
Huyền Huyễn ôm sóc chuột đặt trên vai, "Cười Tiểu Hoa béo."
Nguyệt Vũ tỉ mỉ quan sát sóc chuột vài lần, "Dạo gần đây Tiểu Hoa béo rất nhiều, bất quá cũng thường, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như heo, không béo mới là lạ."
Sóc chuột phiền muộn không thôi, tôi rất béo?
Nguyệt Vũ ôm sóc chuột lại, vuốt đầu nó nói: "Bất quá, béo tí mới đáng yêu, mùa đông có thể làm lò ấm sưởi tay! Ha hả!"
Sóc chuột dùng đôi mắt nhỏ trừng hai chủ nhân, cho ra kết luận: không phải người một nhà không vào một cửa, hai kẻ này đều là siêu không lương tâm!
Huyền Huyễn nhìn thoáng tài liệu sách y đầy bàn, hỏi: "Anh làm gì? Bình thường rất ít thấy anh tích cực vậy?"
"Tôi đang đọc một ít tư liệu về song bào thai."
"Sao anh đột nhiên hứng thú với thứ này?"
"Không phải đột nhiên, trước đây tôi từng xem tư liệu về nó, bất quá đã vứt sang bên, ngày đó thấy hai đôi song bào thai Trương Tiểu Bình, mới nhớ tới, cho nên xem tiếp."
"Cái gọi là trước đây của anh là lúc nào?"
"Một năm trước."
Huyền Huyễn không thể tin được nhìn Nguyệt Vũ, "Một năm trước?"
Nguyệt Vũ chớp mắt, "Đúng vậy, một năm trước, rất kỳ quái sao?"
"Là rất kỳ quái, anh cư nhiên có thể xem tiếp."
"Có gì không thể." Nguyệt Vũ không cho là đúng, tiếc nuối nói: "Bất quá, cho tới nay, nghiên cứu về song bào thai không phải rất nhiều, không có luận điểm có tính đột phá mới, xem không thoả nguyện."
Huyền Huyễn bật cười, đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu, chưa kịp ngẫm lại, cửa bị người đẩy ra.
"Huyền Huyễn!" Tiêu Xuân Thu người chưa tới tiếng đã nghe.
Huyền Huyễn khoát tay với Tiêu Xuân Thu, ý bảo đừng quấy rầy mình.
Tiêu Xuân Thu giật mình, hỏi nhìn Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ nhún vai.
Huyền Huyễn thong thả vài bước, ý đồ bắt lấy tin tức chợt loé, thế nhưng bị Tiêu Xuân Thu cắt ngang, cái vừa nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
"Tiêu Xuân Thu, vào phải gõ cửa! Đây là lễ phép!"
Ánh mắt Tiêu Xuân Thu đảo quanh Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, xin lỗi nói: "Hai người vừa nãy đang thân thiết? Ngại quá."
"Tôi không phải anh, thân thiết không khoá cửa, tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi tìm cậu có chuyện gì? Tôi, tôi đã quên."
"Tiêu Xuân Thu, anh muốn bị đánh đúng không?"
"Đừng! Tôi tìm cậu có chuyện nghiêm túc, a! Tôi nhớ ra rồi." Tiêu Xuân Thu vỗ đầu, "Được rồi, Thượng Quan Hiên nói cậu biết hung thủ là ai? Hung thủ là ai?"
Huyền Huyễn hành vân lưu thuỷ xòe tay, "Trả tiền!"
"A?!"
Cậu luôn cảm thấy không thích hợp, ánh sáng linh hồn của tiểu quỷ kia không nên ám đạm vô quang như vậy, cho dù trường kỳ dừng ở dương gian cũng không nên dẫn đến ánh sáng linh hồn cô bé yếu ớt nghiêm trọng đến thế, chung quy là nguyên nhân gì khiến cô bé nhìn qua như tuỳ thời biến mất, rồi lại chân thật tồn tại, cô bé hình như đã dừng ở dương gian rất lâu, đến mức âm khí thuộc về quỷ nhạt hơn quỷ bình thường rất nhiều, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nghĩ mãi một hồi, thuỷ chung không ra manh mối, Huyền Huyễn thở dài một hơi, tạm thời buông tha tự hỏi, ngược lại chuyên tâm đùa sóc chuột.
Chọt chọt cái bụng có chút tròn của nó, Huyền Huyễn pha trò: "Tiểu Hoa, chỗ này của mày tăng không ít thịt, sờ thấy mềm mại, bóp thật đã tay."
Nghe vậy, sóc chuột không khỏi bật dậy, dùng móng vuốt đè lại bụng nhỏ, ừ, hình như tăng thịt.
Huyền Huyễn cười khẽ, cố ý nói: "Tuy béo, tròn trịa, rất khả ái, thế nhưng——"
Nhưng gì? Sóc chuột cấp thiết nhìn Huyền Huyễn.
"Thế nhưng——" Huyền Huyễn cố ý câu khẩu vị sóc chuột, xoa lỗ tai nó, giật nhẹ đuôi nó, chậm rãi nói: "Thế nhưng khi bị quỷ truy sẽ chạy tương đối chậm, cũng hay mệt, rất dễ bị tóm!"
Sóc chuột cứng đờ, ánh mắt lom lom.
Huyền Huyễn phi thường vô lương tiếp tục doạ nó, "Còn có, sóc chú ý nhất mẫn tiệp, mày béo vậy, độ linh hoạt khẳng định kém rất nhiều, những con sóc khác nhất định coi thường mày."
Sóc chuột lo lắng, vò đầu gãi tai, xèo xèo đứng dưới đất nhìn kỹ vóc người, càng nhìn càng nghĩ béo rất nhiều, nó không khỏi thất hồn lạc phách.
Thấy nó khả ái thú vị như vậy, Huyền Huyễn nhịn không được cười ha ha, điểm cái mũi sóc chuột nói: "Mày coi là thật! Tao đang đùa mày! Đầu đất!"
Sóc chuột há hốc mồm.
"Béo mới đáng yêu! Tốt nhất béo thêm tí nữa, như quả cầu sẽ càng vui."
Sóc chuột đầu đầy hắc tuyến, như quả cầu? Vậy nó còn là sóc sao?
Bị tiếng cười của Huyền Huyễn hấp dẫn lực chú ý, Nguyệt Vũ ngẩng đầu từ đống văn kiện, không hiểu ra sao hỏi: "Tiểu Nguyệt, cậu cười gì?"
Huyền Huyễn ôm sóc chuột đặt trên vai, "Cười Tiểu Hoa béo."
Nguyệt Vũ tỉ mỉ quan sát sóc chuột vài lần, "Dạo gần đây Tiểu Hoa béo rất nhiều, bất quá cũng thường, ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn như heo, không béo mới là lạ."
Sóc chuột phiền muộn không thôi, tôi rất béo?
Nguyệt Vũ ôm sóc chuột lại, vuốt đầu nó nói: "Bất quá, béo tí mới đáng yêu, mùa đông có thể làm lò ấm sưởi tay! Ha hả!"
Sóc chuột dùng đôi mắt nhỏ trừng hai chủ nhân, cho ra kết luận: không phải người một nhà không vào một cửa, hai kẻ này đều là siêu không lương tâm!
Huyền Huyễn nhìn thoáng tài liệu sách y đầy bàn, hỏi: "Anh làm gì? Bình thường rất ít thấy anh tích cực vậy?"
"Tôi đang đọc một ít tư liệu về song bào thai."
"Sao anh đột nhiên hứng thú với thứ này?"
"Không phải đột nhiên, trước đây tôi từng xem tư liệu về nó, bất quá đã vứt sang bên, ngày đó thấy hai đôi song bào thai Trương Tiểu Bình, mới nhớ tới, cho nên xem tiếp."
"Cái gọi là trước đây của anh là lúc nào?"
"Một năm trước."
Huyền Huyễn không thể tin được nhìn Nguyệt Vũ, "Một năm trước?"
Nguyệt Vũ chớp mắt, "Đúng vậy, một năm trước, rất kỳ quái sao?"
"Là rất kỳ quái, anh cư nhiên có thể xem tiếp."
"Có gì không thể." Nguyệt Vũ không cho là đúng, tiếc nuối nói: "Bất quá, cho tới nay, nghiên cứu về song bào thai không phải rất nhiều, không có luận điểm có tính đột phá mới, xem không thoả nguyện."
Huyền Huyễn bật cười, đột nhiên, một ý niệm hiện lên trong đầu, chưa kịp ngẫm lại, cửa bị người đẩy ra.
"Huyền Huyễn!" Tiêu Xuân Thu người chưa tới tiếng đã nghe.
Huyền Huyễn khoát tay với Tiêu Xuân Thu, ý bảo đừng quấy rầy mình.
Tiêu Xuân Thu giật mình, hỏi nhìn Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ nhún vai.
Huyền Huyễn thong thả vài bước, ý đồ bắt lấy tin tức chợt loé, thế nhưng bị Tiêu Xuân Thu cắt ngang, cái vừa nghĩ thế nào cũng nghĩ không ra.
"Tiêu Xuân Thu, vào phải gõ cửa! Đây là lễ phép!"
Ánh mắt Tiêu Xuân Thu đảo quanh Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ, xin lỗi nói: "Hai người vừa nãy đang thân thiết? Ngại quá."
"Tôi không phải anh, thân thiết không khoá cửa, tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi tìm cậu có chuyện gì? Tôi, tôi đã quên."
"Tiêu Xuân Thu, anh muốn bị đánh đúng không?"
"Đừng! Tôi tìm cậu có chuyện nghiêm túc, a! Tôi nhớ ra rồi." Tiêu Xuân Thu vỗ đầu, "Được rồi, Thượng Quan Hiên nói cậu biết hung thủ là ai? Hung thủ là ai?"
Huyền Huyễn hành vân lưu thuỷ xòe tay, "Trả tiền!"
"A?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.