Chương 207: Quyển 6 - Chương 13
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Tiêu Xuân Thu sờ bụng, nhìn Huyền Huyễn đi về phía nhà bếp kêu: "Huyền Huyễn, tôi cũng muốn ăn!"
Huyền Huyễn quay đầu liếc Tiêu Xuân Thu, "Tôi nấu gì anh cũng ăn?"
Tiêu Xuân Thu không ngốc, lập tức nói: "Tôi muốn ăn giống Nguyệt Vũ."
"Tốt lắm, thịnh huệ 10 nguyên một chén."
"Cậu có thể đừng mỗi lần đều treo tiền bên mép không?"
"Tiền là sinh hoạt cần thiết, anh mỗi ngày đều phải dùng tiền, từ một góc độ khác mà nói, anh cũng mỗi ngày treo tiền bên mép, cho nên —— anh không có lập trường nói tôi, một câu, ăn hay không?" Huyền Huyễn khốc khốc hỏi.
Tiêu Xuân Thu tức giận đến á khẩu không trả lời được.
Nguyệt Vũ nói: "Không sao, Tiểu Nguyệt, coi như tôi mời Tiêu Xuân Thu, tôi trả tiền."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh chen chân cái gì, không có ý nghĩa."
Nói xong, Huyền Huyễn đối Dương Lăng nói: "Mượn nhà bếp dùng một lát."
"Tùy tiện."
Do dự một hồi, Tống Tiếu Ngự nói: "Huyền Huyễn, cũng đặt cho tôi và Tiểu Thường một phần."
"Được."
Ông chú Hồ thiết thiết nở nụ cười, đối Dương Lăng nói: "Cậu thật thất bại, nấu cũng ăn không đủ no."
Dương Lăng không thèm để ý, ý vị thâm trường liếc ông chú Hồ.
Ông chú Hồ bị Dương Lăng liếc không hiểu ra sao, không tự giác cả người run rẩy.
"Dương Lăng, ở đây không có đồ ăn sao?" Giọng Huyền Huyễn từ nhà bếp vọng ra.
"Hậu viện có, bất quá——" Dương Lăng quay đầu hỏi ông chú Hồ, "Huyền Huyễn này là ai? Thuộc hạ của cậu?"
"Không phải, cậu ta là thiên sư."
"Nga, vậy không thành vấn đề. Hậu viện có đồ ăn, bất quá phải tự hái." Dương Lăng cả tiếng nói.
Huyền Huyễn đáp lại, kế tiếp không có tiếng gì.
Nguyệt Vũ hồ nghi, "Chú vừa nãy nói có ý gì? Cái gì không thành vấn đề?"
Dương Lăng nhìn Nguyệt Vũ một cái, "Hậu viện có thứ gì."
"Thứ gì?" Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Thu không hẹn cùng hỏi.
Dương Lăng chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một vật nhỏ lấy tốc độ cực nhanh từ nhà bếp vọt ra, một đầu nhào vào lòng Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ giật mình, cúi đầu nhìn, "Tiểu, Tiểu Hoa?"
Sóc chuột xèo xèo gọi, Nguyệt Vũ có chút bất an, đứng lên, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt..."
"Đừng lo, không sao." Trong giọng Huyền Huyễn mơ hồ mang theo ý cười.
Mọi người nhìn nhau, nghi hoặc không giải thích được.
Chờ một hồi, mới thấy Huyền Huyễn dẫn theo thứ gì đi tới.
Huyền Huyễn vốn dĩ muốn ném cho Thượng Quan Hiên, ngẫm lại, thay đổi chủ ý, ném vào lòng Tiêu Xuân Thu, sau đó vỗ tay, vào bếp tiếp tục nấu "bữa khuya".
Tiêu Xuân Thu nâng vật nhỏ trong lòng lên nhìn, kinh hô: "Hồ ly!"
Hồ ly?
Tiểu Thường và ông chú Hồ bát quái bu lại xem.
"Đây là hồ ly sao?" Tiểu Thường không xác định hỏi.
Trong mắt Tiểu Thường là một quả cầu bẩn hề hề.
"Hồ ly, khẳng định là hồ ly." Tiêu Xuân Thu khẳng định nói.
Tiểu Thường lại nghiêm túc nhìn một hồi, thật nhìn không ra vật nhỏ đôi mắt nhắm chặt, cuộn thành một đoàn này là hồ ly.
Nguyệt Vũ pha trò sóc chuột, "Không phải đâu, Tiểu Hoa, tao vốn nghĩ mày sợ quỷ, thì ra mày còn sợ hồ ly?"
Sóc chuột nóng nảy, xèo xèo gọi hai tiếng, nó mới không sợ hồ ly, hậu viện còn có thứ gì.
Thấy sóc chuột như vậy, Nguyệt Vũ trong lòng có đấy, sờ đầu nó, thầm nghĩ: lúc ngủ hỏi lại Tiểu Nguyệt, hậu viện rốt cuộc có gì, dĩ nhiên khiến Tiểu Hoa sợ như vậy.
Nghe là hồ ly, Thượng Quan Hiên có chút giật mình, hồ ly sao?
Nhìn tiểu hồ ly vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Hiên hỏi: "Bị thương?"
"Hình như vậy, Nguyệt Vũ, cậu làm bác sĩ mau tới xem!"
"Tôi không phải bác sỹ thú y."
Nguyệt Vũ vừa nói, vừa tiếp nhận tiểu hồ ly bẩn đến nhìn không ra trong lòng Tiêu Xuân Thu.
Sóc chuột nhảy lên vai Nguyệt Vũ, hiếu kỳ liếc sinh vật xấp xỉ như mình có người nói là hồ ly.
"Bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, phỏng chừng là mệt chết, ngủ như heo." Nguyệt Vũ kết luận.
Ông chú Hồ nói: "Hồ ly này rất bẩn, nhìn không ra màu gì, tắm trước đi."
Tiêu Xuân Thu hí ha hí hửng ôm tiểu hồ ly đang ngủ đi tắm.
Tiểu Thường ghé mắt, đối Tống Tiếu Ngự nói: "Nhìn không ra Tiêu Xuân Thu thích hồ ly như vậy."
Nghe thế, Thượng Quan Hiên cười cười, đi theo.
Ông chú Hồ kéo Dương Lăng sang bên, hạ giọng hỏi: "Uy, hậu viện có thứ gì?"
Dương Lăng cười nhẹ, "Đêm nay theo tôi ngủ, tôi nói cho cậu."
"Nằm mơ!"
Ông chú Hồ thầm tính toán, lát nữa tôi hối lộ Huyền Huyễn, Huyền Huyễn đã đi hậu viện, nhất định biết ở đó có gì, hừ! Ai hiếm lạ dã man nhân này nói cho biết!
Huyền Huyễn quay đầu liếc Tiêu Xuân Thu, "Tôi nấu gì anh cũng ăn?"
Tiêu Xuân Thu không ngốc, lập tức nói: "Tôi muốn ăn giống Nguyệt Vũ."
"Tốt lắm, thịnh huệ 10 nguyên một chén."
"Cậu có thể đừng mỗi lần đều treo tiền bên mép không?"
"Tiền là sinh hoạt cần thiết, anh mỗi ngày đều phải dùng tiền, từ một góc độ khác mà nói, anh cũng mỗi ngày treo tiền bên mép, cho nên —— anh không có lập trường nói tôi, một câu, ăn hay không?" Huyền Huyễn khốc khốc hỏi.
Tiêu Xuân Thu tức giận đến á khẩu không trả lời được.
Nguyệt Vũ nói: "Không sao, Tiểu Nguyệt, coi như tôi mời Tiêu Xuân Thu, tôi trả tiền."
Huyền Huyễn liếc trắng, "Anh chen chân cái gì, không có ý nghĩa."
Nói xong, Huyền Huyễn đối Dương Lăng nói: "Mượn nhà bếp dùng một lát."
"Tùy tiện."
Do dự một hồi, Tống Tiếu Ngự nói: "Huyền Huyễn, cũng đặt cho tôi và Tiểu Thường một phần."
"Được."
Ông chú Hồ thiết thiết nở nụ cười, đối Dương Lăng nói: "Cậu thật thất bại, nấu cũng ăn không đủ no."
Dương Lăng không thèm để ý, ý vị thâm trường liếc ông chú Hồ.
Ông chú Hồ bị Dương Lăng liếc không hiểu ra sao, không tự giác cả người run rẩy.
"Dương Lăng, ở đây không có đồ ăn sao?" Giọng Huyền Huyễn từ nhà bếp vọng ra.
"Hậu viện có, bất quá——" Dương Lăng quay đầu hỏi ông chú Hồ, "Huyền Huyễn này là ai? Thuộc hạ của cậu?"
"Không phải, cậu ta là thiên sư."
"Nga, vậy không thành vấn đề. Hậu viện có đồ ăn, bất quá phải tự hái." Dương Lăng cả tiếng nói.
Huyền Huyễn đáp lại, kế tiếp không có tiếng gì.
Nguyệt Vũ hồ nghi, "Chú vừa nãy nói có ý gì? Cái gì không thành vấn đề?"
Dương Lăng nhìn Nguyệt Vũ một cái, "Hậu viện có thứ gì."
"Thứ gì?" Nguyệt Vũ và Tiêu Xuân Thu không hẹn cùng hỏi.
Dương Lăng chưa kịp trả lời, bỗng nhiên một vật nhỏ lấy tốc độ cực nhanh từ nhà bếp vọt ra, một đầu nhào vào lòng Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ giật mình, cúi đầu nhìn, "Tiểu, Tiểu Hoa?"
Sóc chuột xèo xèo gọi, Nguyệt Vũ có chút bất an, đứng lên, "Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt..."
"Đừng lo, không sao." Trong giọng Huyền Huyễn mơ hồ mang theo ý cười.
Mọi người nhìn nhau, nghi hoặc không giải thích được.
Chờ một hồi, mới thấy Huyền Huyễn dẫn theo thứ gì đi tới.
Huyền Huyễn vốn dĩ muốn ném cho Thượng Quan Hiên, ngẫm lại, thay đổi chủ ý, ném vào lòng Tiêu Xuân Thu, sau đó vỗ tay, vào bếp tiếp tục nấu "bữa khuya".
Tiêu Xuân Thu nâng vật nhỏ trong lòng lên nhìn, kinh hô: "Hồ ly!"
Hồ ly?
Tiểu Thường và ông chú Hồ bát quái bu lại xem.
"Đây là hồ ly sao?" Tiểu Thường không xác định hỏi.
Trong mắt Tiểu Thường là một quả cầu bẩn hề hề.
"Hồ ly, khẳng định là hồ ly." Tiêu Xuân Thu khẳng định nói.
Tiểu Thường lại nghiêm túc nhìn một hồi, thật nhìn không ra vật nhỏ đôi mắt nhắm chặt, cuộn thành một đoàn này là hồ ly.
Nguyệt Vũ pha trò sóc chuột, "Không phải đâu, Tiểu Hoa, tao vốn nghĩ mày sợ quỷ, thì ra mày còn sợ hồ ly?"
Sóc chuột nóng nảy, xèo xèo gọi hai tiếng, nó mới không sợ hồ ly, hậu viện còn có thứ gì.
Thấy sóc chuột như vậy, Nguyệt Vũ trong lòng có đấy, sờ đầu nó, thầm nghĩ: lúc ngủ hỏi lại Tiểu Nguyệt, hậu viện rốt cuộc có gì, dĩ nhiên khiến Tiểu Hoa sợ như vậy.
Nghe là hồ ly, Thượng Quan Hiên có chút giật mình, hồ ly sao?
Nhìn tiểu hồ ly vẫn không nhúc nhích, Thượng Quan Hiên hỏi: "Bị thương?"
"Hình như vậy, Nguyệt Vũ, cậu làm bác sĩ mau tới xem!"
"Tôi không phải bác sỹ thú y."
Nguyệt Vũ vừa nói, vừa tiếp nhận tiểu hồ ly bẩn đến nhìn không ra trong lòng Tiêu Xuân Thu.
Sóc chuột nhảy lên vai Nguyệt Vũ, hiếu kỳ liếc sinh vật xấp xỉ như mình có người nói là hồ ly.
"Bị thương ngoài da, không nghiêm trọng, phỏng chừng là mệt chết, ngủ như heo." Nguyệt Vũ kết luận.
Ông chú Hồ nói: "Hồ ly này rất bẩn, nhìn không ra màu gì, tắm trước đi."
Tiêu Xuân Thu hí ha hí hửng ôm tiểu hồ ly đang ngủ đi tắm.
Tiểu Thường ghé mắt, đối Tống Tiếu Ngự nói: "Nhìn không ra Tiêu Xuân Thu thích hồ ly như vậy."
Nghe thế, Thượng Quan Hiên cười cười, đi theo.
Ông chú Hồ kéo Dương Lăng sang bên, hạ giọng hỏi: "Uy, hậu viện có thứ gì?"
Dương Lăng cười nhẹ, "Đêm nay theo tôi ngủ, tôi nói cho cậu."
"Nằm mơ!"
Ông chú Hồ thầm tính toán, lát nữa tôi hối lộ Huyền Huyễn, Huyền Huyễn đã đi hậu viện, nhất định biết ở đó có gì, hừ! Ai hiếm lạ dã man nhân này nói cho biết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.