Chương 217: Quyển 6 - Chương 23
Huyền Tử Phách
27/10/2020
"Đào Đào, Đào Đào, chú giận sao?"
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu trái một câu Đào Đào, phải một câu Đào Đào, tức đến ông chú Hồ gân xanh bạo nổi, rất muốn mắng người, một bụng lửa không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là lăn qua lăn lại bầy ngỗng.
Bầy ngỗng vô tội bị cơn giận của ông chú Hồ lan đến, chỉ có thể vỗ cánh chạy trên đường.
Cuối cùng vẫn là Dương Lăng đầu sỏ gây nên lương tâm phát hiện, cho Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu gọi hăng say một ánh mắt cảnh cáo.
Cả hai lúc này mới thôi.
Huyền Huyễn hỏi ông chú Hồ phụng phịu: "Chú vì sao bảo Dương Lăng mua nhiều như vậy?"
"Giữ lại trên đường ăn."
Huyền Huyễn không nói gì, chỉ có thể nói ông chú Hồ nghĩ thực sự chu đáo.
Kỳ thực bọn họ rất muốn hỏi ông chú Hồ vì sao có cái tên khôi hài như vậy, thế nhưng nhìn ông chú Hồ đen mặt, phỏng chừng hỏi không ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha.
Giữa những dãy núi rất nhiều lối rẽ, Dương Lăng tiếp nhận công tác của ông chú Hồ vừa xua bầy ngỗng vừa dẫn đường.
Trên con đường đá nhỏ gập ghềnh thất loan bát nhiễu, nhiễu đến mọi người nghĩ hoa mắt.
Nguyệt Vũ không khỏi nói: "Đường ở đây phức tạp như vậy, ông chú không phải lần đầu tới sao? Tối qua thấy chú hình như không chút lao lực đã tìm được chỗ của Dương Lăng?"
Những người còn lại cũng hiểu kỳ quái, đều hỏi ông chú Hồ.
"Dương Lăng nói với chú, khi vào thấy lối rẽ chỉ cần đi bên trái là được."
Dương Lăng quay đầu nửa là nghiêm túc, nửa là nói đùa: "Đây là quy luật tôi bị lạc hơn mười lần lục lọi ra, thú vị sao?"
Ông chú Hồ còn giận Dương Lăng nói ra tên mình, liếc trắng anh, nói: "Đương nhiên thú vị, chứng minh cậu là mù đường! Hừ!"
Cùng người tức giận nói đạo lý là không sáng suốt, Dương Lăng thức thời câm miệng.
Buổi trưa, mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống ồn ào nghỉ ngơi.
Một đường đi tới, chỉ gặp hơn mười hộ gia đình, dân làng thấy bọn họ, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn, khiến mọi người nổi da gà.
Tiêu Xuân Thu nhịn không được nói: "Tôi nghĩ những người này coi chúng ta là người ngoài hành tinh."
"Người ngoài hành tinh? Tôi thấy bọn họ coi chúng ta là yêu quái mới đúng." Huyền Huyễn nói, "Ở đây cứ như chưa khai hoá, nào biết cái gì người ngoài hành tinh?"
Tiêu Xuân Thu phiền muộn.
Tiểu hồ ly ngồi trên vai Thượng Quan Hiên nhảy vào lòng Tiêu Xuân Thu, lấy lòng liếm ngón tay anh.
Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Hồ ly này, làm gì?"
Thượng Quan Hiên liếc nhìn tiểu hồ ly, "Nó đói bụng."
Tiêu Xuân Thu không giải thích được, "Tôi thấy nó rất dính cậu, sao lúc đói lại tìm tôi?"
Huyền Huyễn bâng quơ nói một câu: "Vì anh tương đối giống vú em."
Mọi người cười vang.
"Miệng chó không mọc được ngà voi." Tiêu Xuân Thu oán hận.
Huyền Huyễn nhún vai, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải chó, cũng không phải voi, mọc được ngà mới là lạ."
Tiêu Xuân Thu không tranh luận với Huyền Huyễn, biết rõ nói tiếp có hại vĩnh viễn là mình.
Sóc chuột cầm một hạt dẻ tới cạnh tiểu hồ ly, đưa hạt dẻ mình thích ăn nhất qua.
Tiểu hồ ly ngửi ngửi, khinh thường quay đầu, bỏ chạy.
Sóc chuột rất bị đả kích, ngây ngốc ở đó.
Thấy vậy, mọi người không khỏi nở nụ cười, đây có tính vuốt mông ngựa vuốt nhầm phải đùi.
Huyền Huyễn ôm sóc chuột bị thương về, buồn cười nói: "Tiểu Hoa, hồ ly không ăn hạt dẻ."
Sóc chuột liếc nhìn tiểu hồ ly bò lên người Tiêu Xuân Thu cắn đùi gà, buồn bã.
Nguyệt Vũ sờ đầu nó, lo lắng hỏi: "Tiểu Hoa có phải tới động dục kỳ, tư xuân, coi hồ ly như đồng loại?"
Mọi người vừa ngừng, lại một trận cười to.
Tiểu Thường nhịn cười nói: "Nguyệt Vũ, tôi van cậu cậu đừng khiến chúng tôi tiêu hóa không tốt!"
Huyền Huyễn bất đắc dĩ nói: "Nó không phải tư xuân, là thất tình, anh này, thật là!"
Nguyệt Vũ sờ mũi, không nói.
Dương Lăng ghé vào tai ông chú Hồ nói: "Tiểu Hồ, người cậu dẫn tới thật thú vị."
"Cút, tôi không nói chuyện với cậu." Ông chú Hồ tức giận nói.
Dương Lăng thổi một hơi vào lỗ tai ông chú Hồ, "Quỷ —— keo —— kiệt!"
"Cút!"
Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu trái một câu Đào Đào, phải một câu Đào Đào, tức đến ông chú Hồ gân xanh bạo nổi, rất muốn mắng người, một bụng lửa không chỗ phát tiết, không thể làm gì khác hơn là lăn qua lăn lại bầy ngỗng.
Bầy ngỗng vô tội bị cơn giận của ông chú Hồ lan đến, chỉ có thể vỗ cánh chạy trên đường.
Cuối cùng vẫn là Dương Lăng đầu sỏ gây nên lương tâm phát hiện, cho Tiểu Thường và Tiêu Xuân Thu gọi hăng say một ánh mắt cảnh cáo.
Cả hai lúc này mới thôi.
Huyền Huyễn hỏi ông chú Hồ phụng phịu: "Chú vì sao bảo Dương Lăng mua nhiều như vậy?"
"Giữ lại trên đường ăn."
Huyền Huyễn không nói gì, chỉ có thể nói ông chú Hồ nghĩ thực sự chu đáo.
Kỳ thực bọn họ rất muốn hỏi ông chú Hồ vì sao có cái tên khôi hài như vậy, thế nhưng nhìn ông chú Hồ đen mặt, phỏng chừng hỏi không ra, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha.
Giữa những dãy núi rất nhiều lối rẽ, Dương Lăng tiếp nhận công tác của ông chú Hồ vừa xua bầy ngỗng vừa dẫn đường.
Trên con đường đá nhỏ gập ghềnh thất loan bát nhiễu, nhiễu đến mọi người nghĩ hoa mắt.
Nguyệt Vũ không khỏi nói: "Đường ở đây phức tạp như vậy, ông chú không phải lần đầu tới sao? Tối qua thấy chú hình như không chút lao lực đã tìm được chỗ của Dương Lăng?"
Những người còn lại cũng hiểu kỳ quái, đều hỏi ông chú Hồ.
"Dương Lăng nói với chú, khi vào thấy lối rẽ chỉ cần đi bên trái là được."
Dương Lăng quay đầu nửa là nghiêm túc, nửa là nói đùa: "Đây là quy luật tôi bị lạc hơn mười lần lục lọi ra, thú vị sao?"
Ông chú Hồ còn giận Dương Lăng nói ra tên mình, liếc trắng anh, nói: "Đương nhiên thú vị, chứng minh cậu là mù đường! Hừ!"
Cùng người tức giận nói đạo lý là không sáng suốt, Dương Lăng thức thời câm miệng.
Buổi trưa, mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống ồn ào nghỉ ngơi.
Một đường đi tới, chỉ gặp hơn mười hộ gia đình, dân làng thấy bọn họ, đều dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn, khiến mọi người nổi da gà.
Tiêu Xuân Thu nhịn không được nói: "Tôi nghĩ những người này coi chúng ta là người ngoài hành tinh."
"Người ngoài hành tinh? Tôi thấy bọn họ coi chúng ta là yêu quái mới đúng." Huyền Huyễn nói, "Ở đây cứ như chưa khai hoá, nào biết cái gì người ngoài hành tinh?"
Tiêu Xuân Thu phiền muộn.
Tiểu hồ ly ngồi trên vai Thượng Quan Hiên nhảy vào lòng Tiêu Xuân Thu, lấy lòng liếm ngón tay anh.
Tiêu Xuân Thu nghi hoặc, "Hồ ly này, làm gì?"
Thượng Quan Hiên liếc nhìn tiểu hồ ly, "Nó đói bụng."
Tiêu Xuân Thu không giải thích được, "Tôi thấy nó rất dính cậu, sao lúc đói lại tìm tôi?"
Huyền Huyễn bâng quơ nói một câu: "Vì anh tương đối giống vú em."
Mọi người cười vang.
"Miệng chó không mọc được ngà voi." Tiêu Xuân Thu oán hận.
Huyền Huyễn nhún vai, nhàn nhạt nói: "Tôi không phải chó, cũng không phải voi, mọc được ngà mới là lạ."
Tiêu Xuân Thu không tranh luận với Huyền Huyễn, biết rõ nói tiếp có hại vĩnh viễn là mình.
Sóc chuột cầm một hạt dẻ tới cạnh tiểu hồ ly, đưa hạt dẻ mình thích ăn nhất qua.
Tiểu hồ ly ngửi ngửi, khinh thường quay đầu, bỏ chạy.
Sóc chuột rất bị đả kích, ngây ngốc ở đó.
Thấy vậy, mọi người không khỏi nở nụ cười, đây có tính vuốt mông ngựa vuốt nhầm phải đùi.
Huyền Huyễn ôm sóc chuột bị thương về, buồn cười nói: "Tiểu Hoa, hồ ly không ăn hạt dẻ."
Sóc chuột liếc nhìn tiểu hồ ly bò lên người Tiêu Xuân Thu cắn đùi gà, buồn bã.
Nguyệt Vũ sờ đầu nó, lo lắng hỏi: "Tiểu Hoa có phải tới động dục kỳ, tư xuân, coi hồ ly như đồng loại?"
Mọi người vừa ngừng, lại một trận cười to.
Tiểu Thường nhịn cười nói: "Nguyệt Vũ, tôi van cậu cậu đừng khiến chúng tôi tiêu hóa không tốt!"
Huyền Huyễn bất đắc dĩ nói: "Nó không phải tư xuân, là thất tình, anh này, thật là!"
Nguyệt Vũ sờ mũi, không nói.
Dương Lăng ghé vào tai ông chú Hồ nói: "Tiểu Hồ, người cậu dẫn tới thật thú vị."
"Cút, tôi không nói chuyện với cậu." Ông chú Hồ tức giận nói.
Dương Lăng thổi một hơi vào lỗ tai ông chú Hồ, "Quỷ —— keo —— kiệt!"
"Cút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.