Chương 226: Quyển 6 - Chương 32
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Gặp tai bay vạ gió sóc chuột rất u buồn, vô luận Nguyệt Vũ dỗ thế nào cũng không vui vẻ, chỉ là thỉnh thoảng "miễn cưỡng vui cười".
Nguyệt Vũ thở dài, lo lắng nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Hoa lần này đả kích hình như rất lớn, cậu nói có cách nào có thể để nó vui lên không?"
Huyền Huyễn nhìn thoáng sóc chuột ôm đuôi mình đờ ra, nghẹn lại ý cười nói: "Thời gian sẽ xoá tan tất cả, qua một đoạn thời gian sẽ không sao."
Sóc chuột nhảy vào lòng Huyền Huyễn, xèo xèo gọi.
Huyền Huyễn nâng má, vuốt đầu nó cười nói: "Làm chi? Không phải bị đốt đuôi sao? Mày không phải lần đầu, an tâm, rất nhanh sẽ mọc lại."
Sóc chuột rất u oán, tôi đang thương tâm, tốt xấu an ủi tôi đi.
"Được rồi, nếu không phải mày xấu, kéo tiểu hồ ly tới khi dễ cún, cũng sẽ không dẫn tới đuôi mày bị cháy, lại nói tiếp, mày cũng có một bộ phận trách nhiệm, tao đã xảo trá bồi thường của Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên, về mua đồ ngon cho mày. Dù sao lông cún đủ dài, nếu như mày ngại đuôi xấu, vậy cún hào phóng tí, cắt xuống một ít lông làm đuôi cho mày là được, cún, nguyện ý sao?"
"Uông!" Con cún kêu một tiếng.
Sóc chuột liếc nhìn con cún như bông len, tự hỏi được không.
Con cún thân thiết ghé tới liếm mũi sóc chuột.
Đối con cún nhiệt tình, sóc chuột có chút ngượng ngùng, thẹn thùng.
Nguyệt Vũ nhỏ giọng nói với Huyền Huyễn: "Con cún hình như rất thích Tiểu Hoa!"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Thế nhưng Tiểu Hoa thích tiểu hồ ly."
"Sao cậu biết?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
Huyền Huyễn nhưng cười không nói.
...
Bị Huyền Huyễn hố một bút tiền Tiêu Xuân Thu rất bực mình, nhịn không được càu nhàu với Thượng Quan Hiên, "Huyền Huyễn thực sự càng ngày càng giảo hoạt, như vậy cũng phải bồi thường 1000 nguyên."
Thượng Quan Hiên không để ý nói: "May mắn, chỉ là nhân dân tệ, tổn thất không phải rất lớn."
Tiểu Thường cười nói: "Dựa theo lệ cũ chỉ lấy đô-la của Huyền Huyễn, lần này không mở miệng sư tử, anh đã không cần oán giận, cẩn thận Huyền Huyễn thu thêm bồi thường."
Tiêu Xuân Thu câm miệng, cùng tiểu hồ ly trong lòng mắt to trừng mắt nhỏ, "Đều là mày làm hại."
Tiểu hồ ly nghĩ vô tội, tất cả là ngoài ý muốn, nó cũng không muốn, không biết sóc kia thế nào? Vừa nãy hình như kêu rất thảm...
Tiêu Xuân Thu gõ đầu nó, "Mày cũng thật là, con cún kia tuy rất béo, thế nhưng một là vì lông rối tung, hai là vì vừa sinh không lâu có "mũm mĩm" mới béo thế, có gì ngon."
Tiểu hồ ly đang ngẫm nghĩ thương thế của sóc chuột, đối giáo huấn của Tiêu Xuân Thu có chút không yên lòng, ánh mắt liên tiếp liếc về phía Tiểu Hoa.
Tiểu Thường nhìn nghĩ thú vị, đối Tống Tiếu Ngự nói: "Ba tiểu động vật này thật có linh tính, nếu không chúng ta nuôi con cún kia, thế nào?"
Tống Tiếu Ngự cười nói: "Tùy cậu, bất quá tôi thấy con cún kia thích theo Huyền Huyễn, khiến nó thích chúng ta tương đối trắc trở."
"Yên tâm, lâu ngày sinh tình, chỉ cần chúng ta đối nó tốt một chút, gạt được nó hẳn không khó."
"Tốt tốt tốt, tôi duy trì các cậu!" Tiêu Xuân Thu đại lực tán thành.
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự động tác nhất trí dùng dư quang khóe mắt liếc Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu ngượng ngùng hỏi: "Hai người nhìn tôi làm gì?"
"Anh có phải nghĩ nếu chúng tôi gạt được cún, anh có thể nhân cơ hội khi dễ nó?" Tiểu Thường híp mắt hỏi.
Tiêu Xuân Thu cười gượng: "Tôi không nhỏ mọn như vậy, tính toán với nó."
Nguyệt Vũ thở dài, lo lắng nói với Huyền Huyễn: "Tiểu Hoa lần này đả kích hình như rất lớn, cậu nói có cách nào có thể để nó vui lên không?"
Huyền Huyễn nhìn thoáng sóc chuột ôm đuôi mình đờ ra, nghẹn lại ý cười nói: "Thời gian sẽ xoá tan tất cả, qua một đoạn thời gian sẽ không sao."
Sóc chuột nhảy vào lòng Huyền Huyễn, xèo xèo gọi.
Huyền Huyễn nâng má, vuốt đầu nó cười nói: "Làm chi? Không phải bị đốt đuôi sao? Mày không phải lần đầu, an tâm, rất nhanh sẽ mọc lại."
Sóc chuột rất u oán, tôi đang thương tâm, tốt xấu an ủi tôi đi.
"Được rồi, nếu không phải mày xấu, kéo tiểu hồ ly tới khi dễ cún, cũng sẽ không dẫn tới đuôi mày bị cháy, lại nói tiếp, mày cũng có một bộ phận trách nhiệm, tao đã xảo trá bồi thường của Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên, về mua đồ ngon cho mày. Dù sao lông cún đủ dài, nếu như mày ngại đuôi xấu, vậy cún hào phóng tí, cắt xuống một ít lông làm đuôi cho mày là được, cún, nguyện ý sao?"
"Uông!" Con cún kêu một tiếng.
Sóc chuột liếc nhìn con cún như bông len, tự hỏi được không.
Con cún thân thiết ghé tới liếm mũi sóc chuột.
Đối con cún nhiệt tình, sóc chuột có chút ngượng ngùng, thẹn thùng.
Nguyệt Vũ nhỏ giọng nói với Huyền Huyễn: "Con cún hình như rất thích Tiểu Hoa!"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Thế nhưng Tiểu Hoa thích tiểu hồ ly."
"Sao cậu biết?" Nguyệt Vũ nghi hoặc.
Huyền Huyễn nhưng cười không nói.
...
Bị Huyền Huyễn hố một bút tiền Tiêu Xuân Thu rất bực mình, nhịn không được càu nhàu với Thượng Quan Hiên, "Huyền Huyễn thực sự càng ngày càng giảo hoạt, như vậy cũng phải bồi thường 1000 nguyên."
Thượng Quan Hiên không để ý nói: "May mắn, chỉ là nhân dân tệ, tổn thất không phải rất lớn."
Tiểu Thường cười nói: "Dựa theo lệ cũ chỉ lấy đô-la của Huyền Huyễn, lần này không mở miệng sư tử, anh đã không cần oán giận, cẩn thận Huyền Huyễn thu thêm bồi thường."
Tiêu Xuân Thu câm miệng, cùng tiểu hồ ly trong lòng mắt to trừng mắt nhỏ, "Đều là mày làm hại."
Tiểu hồ ly nghĩ vô tội, tất cả là ngoài ý muốn, nó cũng không muốn, không biết sóc kia thế nào? Vừa nãy hình như kêu rất thảm...
Tiêu Xuân Thu gõ đầu nó, "Mày cũng thật là, con cún kia tuy rất béo, thế nhưng một là vì lông rối tung, hai là vì vừa sinh không lâu có "mũm mĩm" mới béo thế, có gì ngon."
Tiểu hồ ly đang ngẫm nghĩ thương thế của sóc chuột, đối giáo huấn của Tiêu Xuân Thu có chút không yên lòng, ánh mắt liên tiếp liếc về phía Tiểu Hoa.
Tiểu Thường nhìn nghĩ thú vị, đối Tống Tiếu Ngự nói: "Ba tiểu động vật này thật có linh tính, nếu không chúng ta nuôi con cún kia, thế nào?"
Tống Tiếu Ngự cười nói: "Tùy cậu, bất quá tôi thấy con cún kia thích theo Huyền Huyễn, khiến nó thích chúng ta tương đối trắc trở."
"Yên tâm, lâu ngày sinh tình, chỉ cần chúng ta đối nó tốt một chút, gạt được nó hẳn không khó."
"Tốt tốt tốt, tôi duy trì các cậu!" Tiêu Xuân Thu đại lực tán thành.
Tiểu Thường và Tống Tiếu Ngự động tác nhất trí dùng dư quang khóe mắt liếc Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu ngượng ngùng hỏi: "Hai người nhìn tôi làm gì?"
"Anh có phải nghĩ nếu chúng tôi gạt được cún, anh có thể nhân cơ hội khi dễ nó?" Tiểu Thường híp mắt hỏi.
Tiêu Xuân Thu cười gượng: "Tôi không nhỏ mọn như vậy, tính toán với nó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.