Chương 290: Quyển 7 - Chương 25
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Phát hiện Đường Vân thần tình khác thường, Hàn Vũ như con quay loạn chuyển nhìn lại, "Tạ Kiệt! Không phải, em là Tô Lý Địch!"
Vì cố sức quá mức, trật cổ, Hàn Vũ ai u một tiếng, tuấn mục rưng rưng, "Tiểu Vân, xoa giúp tôi, xoay không được!"
Đường Vân vừa bực mình vừa buồn cười, "Đồ ngốc!"
Sở Hoàn bên cạnh xuy một tiếng bật cười, Tạ Kiệt đứng ở cửa trong mắt cũng không khỏi lộ ra tiếu ý.
"Đỡ hơn chưa?"
Hàn Vũ xoay xoay cổ, hô một hơi, "Đỡ hơn rồi."
"Em là Tô Lý Địch phải không? Tối qua không thấy rõ, hiện tại anh có thể khẳng định em là Tô Lý Địch."
Tạ Kiệt không phủ nhận, thở dài một hơi: "Anh còn nhớ em."
"Sao em lại trở thành con nuôi của Tạ Quân, lão tộc trưởng đâu, chị em đâu?"
Tạ Kiệt không trả lời, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, giọng trầm đến nghe không rõ: "Chị? Mất."
Nếu không phải Hàn Vũ tai thính, hầu như không nghe được Tạ Kiệt nói gì.
"Tiểu Á mất? Làm sao vậy?"
Tô Lý Địch lắc đầu, không trả lời, dừng một chút, nói: "Em là đến xem tay bạn anh."
Hàn Vũ vốn muốn hỏi, thế nhưng nghe Tô Lý Địch nói lời này, lập tức nghĩ tới Đường Vân, "Em biết trị tay Tiểu Vân? Đúng, em là người Miêu, đối loại bệnh ngạc nhiên cổ quái như vậy hẳn có cách. Em mau tới xem cho Tiểu Vân."
Hàn Vũ hầu như xông lên kéo Tô Lý Địch, thấy thế, Đường Vân nói: "Cũng không kém một hai phút, anh kéo người ta vậy, người ta làm sao đi?"
Hàn Vũ ngượng ngùng, "Ngại ngùng, nhất thời không chú ý."
Tô Lý Địch cười cười, "Không sao." Thằng bé nhìn thoáng Đường Vân, "Nhìn ra được anh Hàn rất quan tâm anh."
Tô Lý Địch tuổi không lớn, thế nhưng cả người đã có một loại khí thế trời sinh vương giả, bị thằng bé nói vậy, Đường Vân nghĩ rất không được tự nhiên.
Tô Lý Địch tùy ý nhìn tay Đường Vân và Sở Hoàn, "Cái này không khó trị, ban đầu không tính nguy hiểm."
"Ban đầu?" Hàn Vũ không giải thích được.
"Ban đầu là trạng thái kén trùng. Chỉ cần nhổ sợi nấm tận gốc là được."
Sở Hoàn nhìn bàn tay rậm rạp sợi nấm, mặt gặp nạn sắc, "Nhiều vậy, phải mỗi sợi đều nhổ tận gốc, chẳng phải phiền chết?"
Tô Lý Địch khó được cười, "Vậy anh muốn bị trùng ăn hết máu thịt thống khổ chết, hay muốn phiền chết?"
Sở Hoàn thoái nhượng: "Bị trùng ăn hết mà chết rất xấu xí, chỉ sợ xuống Địa Ngục cũng không nhận ra mình."
Hàn Vũ gãi đầu, "Vậy có cách nào có thể một lần nhổ hết không? Bằng không nhổ từng sợi rất trắc trở, hơn nữa chỉ sợ một cái không cẩn thận làm đứt, vậy phiền phức."
"Trên tay em không có công cụ giúp các anh, yên tâm, chỉ cần trong vòng bảy ngày nhổ sạch sẽ không sao. Hơn nữa, mấy sợi nấm này nhìn như dễ gãy, nhưng trên thực tế rất mềm dẻo, sẽ không đơn giản bị đứt, như tóc vậy, cho nên không cần lo lắng, anh xem." Tô Lý Địch vừa nói, vừa vươn tay kéo sợi nấm trên tay Đường Vân.
Hàn Vũ suýt nữ kêu lên, rất sợ sợi nấm không chịu được, thế nhưng đúng như lời Tô Lý Địch, nó rất dai, bị Tô Lý Địch kéo vài cái, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đường Vân vừa định thí nghiệm, Tô Lý Địch ngăn lại, "Không thể dùng tay chạm vào."
"Thế nhưng em không phải--"
"Em là em, anh là anh."
Nghĩ tới thân phận thằng bé, Đường Vân nghẹn lời.
"Dùng nhíp nhổ, đừng lấy tay." Tô Lý Địch dặn.
"Lấy tay sẽ thế nào?" Sở Hoàn lắm miệng hỏi.
"Không thế nào, truyền nhiễm mà thôi." Tô Lý Địch đạm nói.
Sở Hoàn lạnh gáy, "Nhiều như vậy, nhổ hết rất tốn thời gian, tay anh hiện tại rất ngứa, Hàn Vũ, anh không phải nói giúp bọn tôi gây tê? Tôi sắp không được, ngứa muốn chết, Đường Vân, cậu không có cảm giác sao?"
"Là rất ngứa, cậu luôn đặt lực chú ý trên tay, tự nhiên càng ngứa."
"Không có cách, vừa nghĩ tới trên tay mọc lông, tôi đã nhịn không được nhìn vào."
Hàn Vũ hỏi Tô Lý Địch: "Có thể giúp bọn họ gây tê dừng ngứa sao?"
Tô Lý Địch gật đầu, "Em phải đi, bằng không sẽ bị phát hiện."
Đường Vân cảnh giác, "Bị phát hiện? Ai? Vợ chồng Tạ Quân?"
"Tiểu Địch, em có chuyện gì không ngại nói với anh, anh sẽ--"
Tô Lý Địch cắt đứt Hàn Vũ, "Không sao cả, em rất tốt."
"Thế nhưng--" Hàn Vũ còn muốn nói gì.
"Em rất tốt, cảm ơn quan tâm của anh, em đi."
"Tiểu Địch--"
"Đừng tới gần Lâm Lâm, nhớ kỹ."
"Vì cái--"
Không đợi Hàn Vũ nói hết, Tô Lý Địch đã chạy tới cửa, phất tay, không quay đầu lại rời đi.
Đường Vân đẩy Hàn Vũ một cái, Hàn Vũ hội ý, vội vàng đuổi theo, thế nhưng khiến anh giật mình là, ngoài cửa đã không có bóng Tô Lý Địch, này sao có thể? Hàn Vũ sững sờ.
Vì cố sức quá mức, trật cổ, Hàn Vũ ai u một tiếng, tuấn mục rưng rưng, "Tiểu Vân, xoa giúp tôi, xoay không được!"
Đường Vân vừa bực mình vừa buồn cười, "Đồ ngốc!"
Sở Hoàn bên cạnh xuy một tiếng bật cười, Tạ Kiệt đứng ở cửa trong mắt cũng không khỏi lộ ra tiếu ý.
"Đỡ hơn chưa?"
Hàn Vũ xoay xoay cổ, hô một hơi, "Đỡ hơn rồi."
"Em là Tô Lý Địch phải không? Tối qua không thấy rõ, hiện tại anh có thể khẳng định em là Tô Lý Địch."
Tạ Kiệt không phủ nhận, thở dài một hơi: "Anh còn nhớ em."
"Sao em lại trở thành con nuôi của Tạ Quân, lão tộc trưởng đâu, chị em đâu?"
Tạ Kiệt không trả lời, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, giọng trầm đến nghe không rõ: "Chị? Mất."
Nếu không phải Hàn Vũ tai thính, hầu như không nghe được Tạ Kiệt nói gì.
"Tiểu Á mất? Làm sao vậy?"
Tô Lý Địch lắc đầu, không trả lời, dừng một chút, nói: "Em là đến xem tay bạn anh."
Hàn Vũ vốn muốn hỏi, thế nhưng nghe Tô Lý Địch nói lời này, lập tức nghĩ tới Đường Vân, "Em biết trị tay Tiểu Vân? Đúng, em là người Miêu, đối loại bệnh ngạc nhiên cổ quái như vậy hẳn có cách. Em mau tới xem cho Tiểu Vân."
Hàn Vũ hầu như xông lên kéo Tô Lý Địch, thấy thế, Đường Vân nói: "Cũng không kém một hai phút, anh kéo người ta vậy, người ta làm sao đi?"
Hàn Vũ ngượng ngùng, "Ngại ngùng, nhất thời không chú ý."
Tô Lý Địch cười cười, "Không sao." Thằng bé nhìn thoáng Đường Vân, "Nhìn ra được anh Hàn rất quan tâm anh."
Tô Lý Địch tuổi không lớn, thế nhưng cả người đã có một loại khí thế trời sinh vương giả, bị thằng bé nói vậy, Đường Vân nghĩ rất không được tự nhiên.
Tô Lý Địch tùy ý nhìn tay Đường Vân và Sở Hoàn, "Cái này không khó trị, ban đầu không tính nguy hiểm."
"Ban đầu?" Hàn Vũ không giải thích được.
"Ban đầu là trạng thái kén trùng. Chỉ cần nhổ sợi nấm tận gốc là được."
Sở Hoàn nhìn bàn tay rậm rạp sợi nấm, mặt gặp nạn sắc, "Nhiều vậy, phải mỗi sợi đều nhổ tận gốc, chẳng phải phiền chết?"
Tô Lý Địch khó được cười, "Vậy anh muốn bị trùng ăn hết máu thịt thống khổ chết, hay muốn phiền chết?"
Sở Hoàn thoái nhượng: "Bị trùng ăn hết mà chết rất xấu xí, chỉ sợ xuống Địa Ngục cũng không nhận ra mình."
Hàn Vũ gãi đầu, "Vậy có cách nào có thể một lần nhổ hết không? Bằng không nhổ từng sợi rất trắc trở, hơn nữa chỉ sợ một cái không cẩn thận làm đứt, vậy phiền phức."
"Trên tay em không có công cụ giúp các anh, yên tâm, chỉ cần trong vòng bảy ngày nhổ sạch sẽ không sao. Hơn nữa, mấy sợi nấm này nhìn như dễ gãy, nhưng trên thực tế rất mềm dẻo, sẽ không đơn giản bị đứt, như tóc vậy, cho nên không cần lo lắng, anh xem." Tô Lý Địch vừa nói, vừa vươn tay kéo sợi nấm trên tay Đường Vân.
Hàn Vũ suýt nữ kêu lên, rất sợ sợi nấm không chịu được, thế nhưng đúng như lời Tô Lý Địch, nó rất dai, bị Tô Lý Địch kéo vài cái, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.
Đường Vân vừa định thí nghiệm, Tô Lý Địch ngăn lại, "Không thể dùng tay chạm vào."
"Thế nhưng em không phải--"
"Em là em, anh là anh."
Nghĩ tới thân phận thằng bé, Đường Vân nghẹn lời.
"Dùng nhíp nhổ, đừng lấy tay." Tô Lý Địch dặn.
"Lấy tay sẽ thế nào?" Sở Hoàn lắm miệng hỏi.
"Không thế nào, truyền nhiễm mà thôi." Tô Lý Địch đạm nói.
Sở Hoàn lạnh gáy, "Nhiều như vậy, nhổ hết rất tốn thời gian, tay anh hiện tại rất ngứa, Hàn Vũ, anh không phải nói giúp bọn tôi gây tê? Tôi sắp không được, ngứa muốn chết, Đường Vân, cậu không có cảm giác sao?"
"Là rất ngứa, cậu luôn đặt lực chú ý trên tay, tự nhiên càng ngứa."
"Không có cách, vừa nghĩ tới trên tay mọc lông, tôi đã nhịn không được nhìn vào."
Hàn Vũ hỏi Tô Lý Địch: "Có thể giúp bọn họ gây tê dừng ngứa sao?"
Tô Lý Địch gật đầu, "Em phải đi, bằng không sẽ bị phát hiện."
Đường Vân cảnh giác, "Bị phát hiện? Ai? Vợ chồng Tạ Quân?"
"Tiểu Địch, em có chuyện gì không ngại nói với anh, anh sẽ--"
Tô Lý Địch cắt đứt Hàn Vũ, "Không sao cả, em rất tốt."
"Thế nhưng--" Hàn Vũ còn muốn nói gì.
"Em rất tốt, cảm ơn quan tâm của anh, em đi."
"Tiểu Địch--"
"Đừng tới gần Lâm Lâm, nhớ kỹ."
"Vì cái--"
Không đợi Hàn Vũ nói hết, Tô Lý Địch đã chạy tới cửa, phất tay, không quay đầu lại rời đi.
Đường Vân đẩy Hàn Vũ một cái, Hàn Vũ hội ý, vội vàng đuổi theo, thế nhưng khiến anh giật mình là, ngoài cửa đã không có bóng Tô Lý Địch, này sao có thể? Hàn Vũ sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.