Chương 292: Quyển 7 - Chương 27
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Nhìn bàn tay "gồ ghề" đầy lỗ máu của mình, Sở Hoàn líu lưỡi, "Trời, tôi nói lũ sợi trùng đỏ này có phải lấy tay tôi làm nhà, bất quá nửa ngày, sao biến thành vậy?"
Đường Vân lắc lắc tay, "Thuốc gây tê vừa hết, tôi nghĩ hẳn rất đau."
Hàn Vũ đau lòng nhìn bàn tay máu thịt không rõ của Đường Vân, "Để ngừa vạn nhất, tôi nghĩ chích một liều kháng sinh tương đối bảo hiểm."
Sở Hoàn rên rỉ, "Mỗi lần nhìn đã ghê tởm, Hàn Vũ, mau giúp tôi băng lại."
"Biết rồi, quỷ xoi mói."
Hàn Vũ nhanh tay nhanh chân bôi thuốc băng lại, rồi chích một liều kháng sinh cho cả hai.
"Được rồi, suýt nữa quên, chúng ta mau tìm được Lâm Lâm!" Đường Vân vội la lên.
"Không sai, cô bé hiện tại như bệnh độc sống, nếu không mau cách ly, chỉ biết càng nhiều người bị hại." Sở Hoàn cũng nói.
Đường Vân vừa bấm điện thoại, vừa nói: "Chúng ta trước đi tìm Lâm Lâm, lệnh lục soát để La Minh mang tới."
Ba người đứng dậy, đột nhiên góc phòng bỗng dưng truyền đến tiếng thét chói tai tần suất cao của phụ nữ.
Bọn họ hoảng sợ, "Đâu ra vậy?" Hàn Vũ hỏi.
Đường Vân và Sở Hoàn sắc mặt trắng bệch, "Trong nhà chỉ có chúng ta?"
"Gặp quỷ?"
"A, không phải!" Đường Vân vỗ đầu, "Anh tối qua không phải gắn máy nghe trộm ở nhà Tạ Quân? Thanh âm phát ra từ máy nghe trộm."
"Đúng đúng, tôi quên chuyện này." Hàn Vũ liên tục gật đầu.
Sở Hoàn hắc tuyến, "Tôi nói hai người cũng quá qua loa?"
"Lúc đó chỉ là tùy ý gắn dưới cửa sổ, vốn dĩ không trông cậy sẽ có tác dụng, lại nói tiếp, tối qua chúng ta thật ngốc, rõ ràng đã vào nhà, thế nhưng cư nhiên không gắn cameras, cũng không gắn máy nghe trộm!" Đường Vân hối hận không ngớt.
Hàn Vũ an ủi nói: "Lúc đó bị số 2 khiến cho tâm kinh đảm chiến, quên cũng bình thường."
Sở Hoàn vặn thanh âm đến lớn nhất, thế nhưng sau tiếng thét chói tai kia, không còn gì cả.
Sở Hoàn quay đầu nhìn hai người, Đường Vân lắc đầu.
Hàn Vũ nói: "Trực tiếp qua xem không phải tốt, đỡ phải ở đây đoán tới đoán lui cũng không biết xảy ra gì."
"Nói cũng phải."
Ba người vội vàng lao tới nhà Tạ Quân.
Bóng vừa biến mất, máy nghe trộm bỗng nhiên truyền đến âm hưởng kim loại trầm muộn, tiếp theo là thanh âm cấp thiết: "Nhanh, nhét Lâm Lâm vào."
...
Hàn Vũ ấn chuông cửa ấn đến rung trời, thế nhưng trong nhà không chút động tĩnh.
"Không thể cho bọn họ có thời gian giấu người, trực tiếp xông vào!" Sở Hoàn quyết định thật nhanh.
Ngay khi bọn họ muốn phá cửa mà vào, cửa mở.
"Làm gì?" Tạ Quân sắc mặt hắng giọng.
"Cảnh sát, tìm con gái anh!" Đường Vân đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Vân phía sau Tạ Quân hiển lộ kinh hoảng, nhưng chỉ chợt lóe mà qua.
Tạ Quân ánh mắt đọng lại, "Cảnh sát? Vừa lúc, tôi định báo án, con gái tôi mất tích."
"Mất tích? Là hai người cố ý để cô bé mất tích đi?" Sở Hoàn cười nhạt.
"Tạ tiên sinh, con gái anh hiện tại là nhân vật nguy hiểm, anh tốt nhất hợp tác với chúng tôi."
Tạ Quân hừ lạnh một tiếng, "Không tin? Vậy các anh tự vào tìm, đứa con không nghe lời kia, cư nhiên trộm bò ra từ cửa sổ lầu hai, tôi ước gì các anh có thể giúp tôi tìm nó. Còn có con gái tôi ở đâu nguy hiểm, nó chỉ là một đứa bé sáu tuổi."
"Tôi nghĩ anh là giả điên." Sở Hoàn đối chọi gay gắt.
Tạ Quân sắc mặt xấu xí, "Miệng là của anh, anh thích nói thế nào thì nói thế đó. Bất quá, cảnh quan, cá nhân tôi nghĩ anh phải chú ý dùng từ, tôi có quyền cáo anh phỉ báng."
Sở Hoàn bực mình, Đường Vân đánh một ánh mắt với anh, lắc đầu.
Tạ Quân dẫn ba người tới một căn phòng ở lầu hai, "Đây là phòng ngủ của con gái tôi, chúng tôi vừa phát hiện nó dùng dây bò ra ngoài."
Đường Vân tới bên cửa sổ đang mở nhìn, sợi dây dùng drap giường, khăn mặt, quần áo cột lại một đầu buộc ở tủ gỗ cạnh bên, một đầu thông qua cửa sổ thả xuống.
Hoàng Vân lau lệ nói: "Lâm Lâm gần nhất luôn bất định, cách ba năm ngày lại chạy ra ngoài, cho nên tôi nhốt nó, ai biết--"
"Cô bé lúc nào không thấy?"
"Cụ thể chúng tôi không biết, khi ăn trưa tôi lên tìm nó, nó đã không có."
Sở Hoàn và Đường Vân nhìn nhau, trong lòng có đáy.
"Chúng tôi muốn lục soát ngôi nhà, nói không chừng cô bé trốn ở đây." Đường Vân nói.
Tạ Quân tính phát tác, Hoàng Vân cướp trước nói: "Cảnh quan, vợ chồng chúng tôi đã tìm vài lần, Lâm Lâm không ở đây, hơn nữa nhìn vậy rõ ràng là ra ngoài."
"Thế nhưng tôi vừa thấy cô bé vào nhà." Sở Hoàn ngữ khí khẳng định.
Tạ Quân và Hoàng Vân biến sắc, Tạ Quân nói: "Cảnh quan anh biết con gái tôi? Không phải anh--"
"Tôi biết Lâm Lâm, vừa nãy tôi ở cùng vị cảnh quan này, chúng tôi là đồng sự." Hàn Vũ nói, "Tối qua tôi đưa Lâm Lâm về, chỉ là một đêm mà thôi, Tạ tiên sinh cho dù quý nhân nhiều việc, thế nhưng hẳn không thể không nhận ra tôi đi."
Tạ Quân nhất thời á khẩu không trả lời được, hừ một tiếng, "Nếu ba vị cảnh quan không tin, cứ việc lục soát."
"Quấy rầy."
Ba người tỉ mỉ soát một lần, thế nhưng không phát hiện Lâm Lâm, cả Tô Lý Địch và con Siberian Husky gọi số 2 cũng không thấy.
Sở Hoàn và Đường Vân nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Hàn Vũ vẫn hữu lưu ý thần tình Tạ Quân và Hoàng Vân, ngoại trừ nhịn không được, thần sắc bọn họ vẫn như thường, tựa hồ không chút lo lắng.
Này kỳ quái? Lâm Lâm, Tô Lý Địch và con chó kia tuyệt đối giấu trong nhà, nhưng có thể giấu người đều tìm hết, vẫn không thấy người và chó.
"Cảnh quan, các anh đã lục soát tìm hai lần, cũng không thấy con gái tôi, tôi thấy các anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, tôi xác định con gái tôi mất tích, chỗ nó thường đi chúng tôi đã tìm, vẫn không tìm được. Cho nên, tôi đề nghị các anh phái nhiều nhân thủ, nhanh chóng tìm con gái tôi về."
Lời Tạ Quân khiến cả ba không cách nào phản bác, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha.
Khi rời đi, Hàn Vũ như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, hôm qua tôi thấy một con Siberian Husky ở hoa viên nhà hai người, có phải là hai người nuôi? Chó này rất quý."
Hoàng Vân vô thức trả lời: "Là chúng tôi nuôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Vân bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, sắc mặt khẽ biến.
"Vậy cậu bé dắt chó là con trai hai người?"
Hoàng Vân hàm hàm hồ hồ nói: "Không phải, thằng bé là con trai của chị tôi."
"Con trai của chị cô? Chị cô tên gì? Đang ở đâu? Đứa bé kia lại gọi là gì?" Hàn Vũ nghiêm túc hỏi.
Tạ Quân đen mặt, "Cảnh quan, anh hỏi nhiều lắm, liên quan đến tư ẩn tôi có quyền không trả lời."
Hàn Vũ nhún vai, "Đương nhiên, anh có quyền như vậy."
Đường Vân thoáng gật đầu, "Quấy rầy, về việc con gái hai người mất tích, chúng tôi sẽ lập tức lập án, tận khả năng trong thời gian ngắn nhất tìm được cô bé, đương nhiên, tiền đề là hai người hợp tác."
Tạ Quân nhịn xuống tức giận, châm chọc nói: "Chúng tôi đã rất hợp tác, thế nhưng cảnh quan các anh đối chúng tôi có phiến diện nghiêm trọng, xem chúng tôi là đối tượng hiềm nghi, vì vậy nghĩ chúng tôi không hợp tác. Đi thong thả, không tiễn."
"Phanh!" Cửa đóng.
"Chột dạ." Sở Hoàn nói.
Hàn Vũ nói: "Người nhất định là bị bọn họ giấu đi."
Đường Vân thở dài, "Đây có thể khẳng định, thế nhưng vấn đề là chúng ta không tìm được, ý nghĩa chúng ta không có chứng cứ, không có chứng cứ, chúng ta làm thế nào? Nhiều nhất xem bọn họ là nghi phạm giam 48 giờ."
Sở Hoàn, Hàn Vũ không khỏi nhụt chí.
Đường Vân lắc lắc tay, "Thuốc gây tê vừa hết, tôi nghĩ hẳn rất đau."
Hàn Vũ đau lòng nhìn bàn tay máu thịt không rõ của Đường Vân, "Để ngừa vạn nhất, tôi nghĩ chích một liều kháng sinh tương đối bảo hiểm."
Sở Hoàn rên rỉ, "Mỗi lần nhìn đã ghê tởm, Hàn Vũ, mau giúp tôi băng lại."
"Biết rồi, quỷ xoi mói."
Hàn Vũ nhanh tay nhanh chân bôi thuốc băng lại, rồi chích một liều kháng sinh cho cả hai.
"Được rồi, suýt nữa quên, chúng ta mau tìm được Lâm Lâm!" Đường Vân vội la lên.
"Không sai, cô bé hiện tại như bệnh độc sống, nếu không mau cách ly, chỉ biết càng nhiều người bị hại." Sở Hoàn cũng nói.
Đường Vân vừa bấm điện thoại, vừa nói: "Chúng ta trước đi tìm Lâm Lâm, lệnh lục soát để La Minh mang tới."
Ba người đứng dậy, đột nhiên góc phòng bỗng dưng truyền đến tiếng thét chói tai tần suất cao của phụ nữ.
Bọn họ hoảng sợ, "Đâu ra vậy?" Hàn Vũ hỏi.
Đường Vân và Sở Hoàn sắc mặt trắng bệch, "Trong nhà chỉ có chúng ta?"
"Gặp quỷ?"
"A, không phải!" Đường Vân vỗ đầu, "Anh tối qua không phải gắn máy nghe trộm ở nhà Tạ Quân? Thanh âm phát ra từ máy nghe trộm."
"Đúng đúng, tôi quên chuyện này." Hàn Vũ liên tục gật đầu.
Sở Hoàn hắc tuyến, "Tôi nói hai người cũng quá qua loa?"
"Lúc đó chỉ là tùy ý gắn dưới cửa sổ, vốn dĩ không trông cậy sẽ có tác dụng, lại nói tiếp, tối qua chúng ta thật ngốc, rõ ràng đã vào nhà, thế nhưng cư nhiên không gắn cameras, cũng không gắn máy nghe trộm!" Đường Vân hối hận không ngớt.
Hàn Vũ an ủi nói: "Lúc đó bị số 2 khiến cho tâm kinh đảm chiến, quên cũng bình thường."
Sở Hoàn vặn thanh âm đến lớn nhất, thế nhưng sau tiếng thét chói tai kia, không còn gì cả.
Sở Hoàn quay đầu nhìn hai người, Đường Vân lắc đầu.
Hàn Vũ nói: "Trực tiếp qua xem không phải tốt, đỡ phải ở đây đoán tới đoán lui cũng không biết xảy ra gì."
"Nói cũng phải."
Ba người vội vàng lao tới nhà Tạ Quân.
Bóng vừa biến mất, máy nghe trộm bỗng nhiên truyền đến âm hưởng kim loại trầm muộn, tiếp theo là thanh âm cấp thiết: "Nhanh, nhét Lâm Lâm vào."
...
Hàn Vũ ấn chuông cửa ấn đến rung trời, thế nhưng trong nhà không chút động tĩnh.
"Không thể cho bọn họ có thời gian giấu người, trực tiếp xông vào!" Sở Hoàn quyết định thật nhanh.
Ngay khi bọn họ muốn phá cửa mà vào, cửa mở.
"Làm gì?" Tạ Quân sắc mặt hắng giọng.
"Cảnh sát, tìm con gái anh!" Đường Vân đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, trên mặt Hoàng Vân phía sau Tạ Quân hiển lộ kinh hoảng, nhưng chỉ chợt lóe mà qua.
Tạ Quân ánh mắt đọng lại, "Cảnh sát? Vừa lúc, tôi định báo án, con gái tôi mất tích."
"Mất tích? Là hai người cố ý để cô bé mất tích đi?" Sở Hoàn cười nhạt.
"Tạ tiên sinh, con gái anh hiện tại là nhân vật nguy hiểm, anh tốt nhất hợp tác với chúng tôi."
Tạ Quân hừ lạnh một tiếng, "Không tin? Vậy các anh tự vào tìm, đứa con không nghe lời kia, cư nhiên trộm bò ra từ cửa sổ lầu hai, tôi ước gì các anh có thể giúp tôi tìm nó. Còn có con gái tôi ở đâu nguy hiểm, nó chỉ là một đứa bé sáu tuổi."
"Tôi nghĩ anh là giả điên." Sở Hoàn đối chọi gay gắt.
Tạ Quân sắc mặt xấu xí, "Miệng là của anh, anh thích nói thế nào thì nói thế đó. Bất quá, cảnh quan, cá nhân tôi nghĩ anh phải chú ý dùng từ, tôi có quyền cáo anh phỉ báng."
Sở Hoàn bực mình, Đường Vân đánh một ánh mắt với anh, lắc đầu.
Tạ Quân dẫn ba người tới một căn phòng ở lầu hai, "Đây là phòng ngủ của con gái tôi, chúng tôi vừa phát hiện nó dùng dây bò ra ngoài."
Đường Vân tới bên cửa sổ đang mở nhìn, sợi dây dùng drap giường, khăn mặt, quần áo cột lại một đầu buộc ở tủ gỗ cạnh bên, một đầu thông qua cửa sổ thả xuống.
Hoàng Vân lau lệ nói: "Lâm Lâm gần nhất luôn bất định, cách ba năm ngày lại chạy ra ngoài, cho nên tôi nhốt nó, ai biết--"
"Cô bé lúc nào không thấy?"
"Cụ thể chúng tôi không biết, khi ăn trưa tôi lên tìm nó, nó đã không có."
Sở Hoàn và Đường Vân nhìn nhau, trong lòng có đáy.
"Chúng tôi muốn lục soát ngôi nhà, nói không chừng cô bé trốn ở đây." Đường Vân nói.
Tạ Quân tính phát tác, Hoàng Vân cướp trước nói: "Cảnh quan, vợ chồng chúng tôi đã tìm vài lần, Lâm Lâm không ở đây, hơn nữa nhìn vậy rõ ràng là ra ngoài."
"Thế nhưng tôi vừa thấy cô bé vào nhà." Sở Hoàn ngữ khí khẳng định.
Tạ Quân và Hoàng Vân biến sắc, Tạ Quân nói: "Cảnh quan anh biết con gái tôi? Không phải anh--"
"Tôi biết Lâm Lâm, vừa nãy tôi ở cùng vị cảnh quan này, chúng tôi là đồng sự." Hàn Vũ nói, "Tối qua tôi đưa Lâm Lâm về, chỉ là một đêm mà thôi, Tạ tiên sinh cho dù quý nhân nhiều việc, thế nhưng hẳn không thể không nhận ra tôi đi."
Tạ Quân nhất thời á khẩu không trả lời được, hừ một tiếng, "Nếu ba vị cảnh quan không tin, cứ việc lục soát."
"Quấy rầy."
Ba người tỉ mỉ soát một lần, thế nhưng không phát hiện Lâm Lâm, cả Tô Lý Địch và con Siberian Husky gọi số 2 cũng không thấy.
Sở Hoàn và Đường Vân nhìn nhau, kinh nghi bất định.
Hàn Vũ vẫn hữu lưu ý thần tình Tạ Quân và Hoàng Vân, ngoại trừ nhịn không được, thần sắc bọn họ vẫn như thường, tựa hồ không chút lo lắng.
Này kỳ quái? Lâm Lâm, Tô Lý Địch và con chó kia tuyệt đối giấu trong nhà, nhưng có thể giấu người đều tìm hết, vẫn không thấy người và chó.
"Cảnh quan, các anh đã lục soát tìm hai lần, cũng không thấy con gái tôi, tôi thấy các anh đừng tiếp tục lãng phí thời gian nữa, tôi xác định con gái tôi mất tích, chỗ nó thường đi chúng tôi đã tìm, vẫn không tìm được. Cho nên, tôi đề nghị các anh phái nhiều nhân thủ, nhanh chóng tìm con gái tôi về."
Lời Tạ Quân khiến cả ba không cách nào phản bác, bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tạm thời buông tha.
Khi rời đi, Hàn Vũ như lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, hôm qua tôi thấy một con Siberian Husky ở hoa viên nhà hai người, có phải là hai người nuôi? Chó này rất quý."
Hoàng Vân vô thức trả lời: "Là chúng tôi nuôi."
Lời vừa ra khỏi miệng, Hoàng Vân bỗng nhiên ý thức được mình nói sai, sắc mặt khẽ biến.
"Vậy cậu bé dắt chó là con trai hai người?"
Hoàng Vân hàm hàm hồ hồ nói: "Không phải, thằng bé là con trai của chị tôi."
"Con trai của chị cô? Chị cô tên gì? Đang ở đâu? Đứa bé kia lại gọi là gì?" Hàn Vũ nghiêm túc hỏi.
Tạ Quân đen mặt, "Cảnh quan, anh hỏi nhiều lắm, liên quan đến tư ẩn tôi có quyền không trả lời."
Hàn Vũ nhún vai, "Đương nhiên, anh có quyền như vậy."
Đường Vân thoáng gật đầu, "Quấy rầy, về việc con gái hai người mất tích, chúng tôi sẽ lập tức lập án, tận khả năng trong thời gian ngắn nhất tìm được cô bé, đương nhiên, tiền đề là hai người hợp tác."
Tạ Quân nhịn xuống tức giận, châm chọc nói: "Chúng tôi đã rất hợp tác, thế nhưng cảnh quan các anh đối chúng tôi có phiến diện nghiêm trọng, xem chúng tôi là đối tượng hiềm nghi, vì vậy nghĩ chúng tôi không hợp tác. Đi thong thả, không tiễn."
"Phanh!" Cửa đóng.
"Chột dạ." Sở Hoàn nói.
Hàn Vũ nói: "Người nhất định là bị bọn họ giấu đi."
Đường Vân thở dài, "Đây có thể khẳng định, thế nhưng vấn đề là chúng ta không tìm được, ý nghĩa chúng ta không có chứng cứ, không có chứng cứ, chúng ta làm thế nào? Nhiều nhất xem bọn họ là nghi phạm giam 48 giờ."
Sở Hoàn, Hàn Vũ không khỏi nhụt chí.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.