Chương 305: Quyển 7 - Chương 40
Huyền Tử Phách
27/10/2020
"Cố ý muốn chết?" La Minh lắc đầu, "Kết luận này rất sai lầm, nói cứ như quái vật này là người."
"Vì sao anh có kết luận này?" Đường Vân hỏi.
"Vừa nãy các cậu không phát hiện, thế nhưng tôi thấy được, thứ này vốn là lao về phía La Minh, thế nhưng khi các cậu rút súng, nó ngừng lại, còn lui ra vài bước--"
"Đại khái sợ đi." Sở Hoàn nói.
"Trước nghe tôi nói hết, các cậu nhìn kỹ vị trí nó ngã, nó lui vài bước, để bộ vị quan trọng của thân thể không chút che giấu bại lộ trong mắt các cậu, này ý nghĩa, vị trí nó đứng là hỏa lực mạnh nhất."
"Này--" Đường Vân chần chờ, "Có lẽ là trùng hợp."
Hàn Vũ lắc đầu, "Tôi không cho vậy, một khắc đó, tôi thấy trong mắt nó có một loại giải thoát."
"Chờ chút, tôi cảm giác được tuyệt vọng của nó." Sở Hoàn nói.
La Minh gật đầu, "Tôi cũng vậy."
Hàn Vũ nhìn Đường Vân, Đường Vân mặt có nghi sắc, "Tôi cảm giác được cả hai loại."
La Minh trừng Trần Nặc, "Vậy còn cậu?"
"Không, không cảm giác."
"Không cảm giác?"
Trần Nặc nghẹn nửa ngày mới thấp đầu nói: "Tôi, tôi nhắm mắt, cho nên--"
La Minh dưới chân vừa trượt, vô lực, tên nhát gan này!
Sở Hoàn bới tóc, "Gặp quỷ, vì sao chúng ta cảm giác không giống?"
"Chúng ta cảm giác không giống không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là vì sao chúng ta có cảm giác quỷ dị như vậy, cảm giác này không xong đến như bị khống chế tâm trí. Các cậu không thấy đáng sợ sao?"
Đường Vân vừa nói, mọi người chỉ thấy hàn khí từ bàn chân ứa lên, không tự chủ rùng mình.
Trần Nặc thoáng cái nhảy dựng, gấp gáp nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây."
Không ai trả lời, trong lòng bọn họ đều muốn biết rõ sự thật, bọn họ không thích sự che giấu.
Trần Nặc tính chạy, thế nhưng sợ bị La Minh pha trò, đứng ngồi không yên hết nhìn đông tới nhìn tây, lơ đãng, liếc mắt chống lại đôi mắt mở thật to của rắn mối trên đất, đôi mắt có tuyệt vọng, không cam lòng và điên cuồng, anh nhất thời sợ đến từ sô pha nhảy lên người La Minh, tay chân như bạch tuộc quấn vào, oa oa kêu to: "Quỷ! Quỷ!"
La Minh thình lình bị anh ôm cổ, hầu như tắt thở, "Cậu buông, tay! Buông, tay!"
Trần Nặc lạnh run, chết sống không buông, càng ôm càng chặt.
La Minh thấy khó thở, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Sở Hoàn: "Cứu, cứu mạng."
Đường Vân và Sở Hoàn nhịn cười hợp lực mở ra tay Trần Nặc, La Minh thở dốc từng đợt, đối Trần Nặc vẫn đọng trên người mình chửi ầm lên: "Cậu mưu sát a! Con bà nó! Cút xuống!"
"Có quỷ, có quỷ..."
La Minh muốn mắng, thế nhưng cúi đầu thấy Trần Nặc đỏ mắt trong lòng, không biết thế nào, tâm mềm lại, ôn tồn nói: "Ở đâu có quỷ?"
Trần Nặc lung tung hướng phía sau chỉ, "Rắn mối đang nhìn, nhìn tôi."
La Minh suýt nữa phát hỏa, rắn mối vốn mở to mắt, nhìn qua như trừng người, tuy có chút khiến người kinh tâm đảm chiến, thế nhưng không cần sợ thành vậy, thao, cái tên này chân tay tinh tế, sao siết thắt lưng đau vậy?
"Nó vốn mở to mắt được không? Cái gì nhìn cậu, nó còn nhìn mọi người! Cậu xuống cho tôi! Siết chặt như vậy, quả thực là con cua!"
La Minh vươn tay kéo Trần Nặc xuống, nhét ra sau mình, cả tiếng nói: "Cậu sợ thì trốn phía sau tôi, nếu không trước ra ngoài."
Trần Nặc như thuốc dán lập tức dán vào sau La Minh, "Tôi, tôi ở trong nhà là được."
"Tùy cậu."
"Cậu thật là người tốt." Trần Nặc cảm động nói.
"Đủ, loại tán thưởng này từ miệng cậu nói ra cảm giác rất giả tạo."
"Tôi, không phải, tôi--" Trần Nặc gấp đến độ nói năng lộn xộn, anh thật tâm nghĩ La Minh là người tốt, sao La Minh không tin?
Ngốc đến không thuốc chữa! Lời rõ ràng là nói giỡn này cũng tin. La Minh thở dài.
Sở Hoàn nhỏ giọng đối Đường Vân nói: "Trách không được lão đại xứng Trần Nặc cho La Minh làm hợp tác, kỳ thực La Minh xấu miệng, thế nhưng người rất tốt."
Đường Vân gật đầu, "Lão đại nhìn người thật có một bộ."
"Đây là khác nhau giữa tướng quân và binh sĩ."
Lúc này, Hàn Vũ ngồi trên đất nghiên cứu thi thể rắn mối kêu lên: "Sao có thể? Không khả năng!"
"Cái gì không khả năng?" Đường Vân và Sở Hoàn ghé lại.
"Con mắt, con mắt của nó--" Hàn Vũ trên mặt tràn đầy bất khả tư nghị.
"Con mắt? Con mắt quái vật này có vấn đề gì?" Sở Hoàn hiếu kỳ hỏi.
Hàn Vũ hít một hơi, "Con mắt của nó cư nhiên không giống, hai mắt có hai loại thần tình!"
"Ý gì?" Đường Vân không giải thích được.
"Các cậu xem, con mắt bên phải thần sắc an tường bình thản, thế nhưng bên trái lại là tuyệt vọng điên cuồng, thật sự khiến người khó có thể tin, cho dù là gien biến dị mọc ra hai cái đầu, thế nhưng vẫn cùng một thân thể, hệ thần kinh hẳn như nhau, vì sao có thể có tình tự không giống, vì sao? Vì sao?"
Hàn Vũ liên tiếp hỏi hai lần "Vì sao", có thể thấy nội tâm khiếp sợ.
Đích xác, vô luận người hay động vật, đều không thể song song lộ ra hai loại thần tình bất đồng, đầu quái mô quái dạng này rốt cuộc là cái gì? Biến chủng người thằn lằn? Rắn mối gien biến dị? Hay giống ngoài hành tinh căn bản không khả năng tồn tại?
"Vì sao anh có kết luận này?" Đường Vân hỏi.
"Vừa nãy các cậu không phát hiện, thế nhưng tôi thấy được, thứ này vốn là lao về phía La Minh, thế nhưng khi các cậu rút súng, nó ngừng lại, còn lui ra vài bước--"
"Đại khái sợ đi." Sở Hoàn nói.
"Trước nghe tôi nói hết, các cậu nhìn kỹ vị trí nó ngã, nó lui vài bước, để bộ vị quan trọng của thân thể không chút che giấu bại lộ trong mắt các cậu, này ý nghĩa, vị trí nó đứng là hỏa lực mạnh nhất."
"Này--" Đường Vân chần chờ, "Có lẽ là trùng hợp."
Hàn Vũ lắc đầu, "Tôi không cho vậy, một khắc đó, tôi thấy trong mắt nó có một loại giải thoát."
"Chờ chút, tôi cảm giác được tuyệt vọng của nó." Sở Hoàn nói.
La Minh gật đầu, "Tôi cũng vậy."
Hàn Vũ nhìn Đường Vân, Đường Vân mặt có nghi sắc, "Tôi cảm giác được cả hai loại."
La Minh trừng Trần Nặc, "Vậy còn cậu?"
"Không, không cảm giác."
"Không cảm giác?"
Trần Nặc nghẹn nửa ngày mới thấp đầu nói: "Tôi, tôi nhắm mắt, cho nên--"
La Minh dưới chân vừa trượt, vô lực, tên nhát gan này!
Sở Hoàn bới tóc, "Gặp quỷ, vì sao chúng ta cảm giác không giống?"
"Chúng ta cảm giác không giống không phải đáng sợ nhất, đáng sợ là vì sao chúng ta có cảm giác quỷ dị như vậy, cảm giác này không xong đến như bị khống chế tâm trí. Các cậu không thấy đáng sợ sao?"
Đường Vân vừa nói, mọi người chỉ thấy hàn khí từ bàn chân ứa lên, không tự chủ rùng mình.
Trần Nặc thoáng cái nhảy dựng, gấp gáp nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây."
Không ai trả lời, trong lòng bọn họ đều muốn biết rõ sự thật, bọn họ không thích sự che giấu.
Trần Nặc tính chạy, thế nhưng sợ bị La Minh pha trò, đứng ngồi không yên hết nhìn đông tới nhìn tây, lơ đãng, liếc mắt chống lại đôi mắt mở thật to của rắn mối trên đất, đôi mắt có tuyệt vọng, không cam lòng và điên cuồng, anh nhất thời sợ đến từ sô pha nhảy lên người La Minh, tay chân như bạch tuộc quấn vào, oa oa kêu to: "Quỷ! Quỷ!"
La Minh thình lình bị anh ôm cổ, hầu như tắt thở, "Cậu buông, tay! Buông, tay!"
Trần Nặc lạnh run, chết sống không buông, càng ôm càng chặt.
La Minh thấy khó thở, không thể làm gì khác hơn là cầu cứu Sở Hoàn: "Cứu, cứu mạng."
Đường Vân và Sở Hoàn nhịn cười hợp lực mở ra tay Trần Nặc, La Minh thở dốc từng đợt, đối Trần Nặc vẫn đọng trên người mình chửi ầm lên: "Cậu mưu sát a! Con bà nó! Cút xuống!"
"Có quỷ, có quỷ..."
La Minh muốn mắng, thế nhưng cúi đầu thấy Trần Nặc đỏ mắt trong lòng, không biết thế nào, tâm mềm lại, ôn tồn nói: "Ở đâu có quỷ?"
Trần Nặc lung tung hướng phía sau chỉ, "Rắn mối đang nhìn, nhìn tôi."
La Minh suýt nữa phát hỏa, rắn mối vốn mở to mắt, nhìn qua như trừng người, tuy có chút khiến người kinh tâm đảm chiến, thế nhưng không cần sợ thành vậy, thao, cái tên này chân tay tinh tế, sao siết thắt lưng đau vậy?
"Nó vốn mở to mắt được không? Cái gì nhìn cậu, nó còn nhìn mọi người! Cậu xuống cho tôi! Siết chặt như vậy, quả thực là con cua!"
La Minh vươn tay kéo Trần Nặc xuống, nhét ra sau mình, cả tiếng nói: "Cậu sợ thì trốn phía sau tôi, nếu không trước ra ngoài."
Trần Nặc như thuốc dán lập tức dán vào sau La Minh, "Tôi, tôi ở trong nhà là được."
"Tùy cậu."
"Cậu thật là người tốt." Trần Nặc cảm động nói.
"Đủ, loại tán thưởng này từ miệng cậu nói ra cảm giác rất giả tạo."
"Tôi, không phải, tôi--" Trần Nặc gấp đến độ nói năng lộn xộn, anh thật tâm nghĩ La Minh là người tốt, sao La Minh không tin?
Ngốc đến không thuốc chữa! Lời rõ ràng là nói giỡn này cũng tin. La Minh thở dài.
Sở Hoàn nhỏ giọng đối Đường Vân nói: "Trách không được lão đại xứng Trần Nặc cho La Minh làm hợp tác, kỳ thực La Minh xấu miệng, thế nhưng người rất tốt."
Đường Vân gật đầu, "Lão đại nhìn người thật có một bộ."
"Đây là khác nhau giữa tướng quân và binh sĩ."
Lúc này, Hàn Vũ ngồi trên đất nghiên cứu thi thể rắn mối kêu lên: "Sao có thể? Không khả năng!"
"Cái gì không khả năng?" Đường Vân và Sở Hoàn ghé lại.
"Con mắt, con mắt của nó--" Hàn Vũ trên mặt tràn đầy bất khả tư nghị.
"Con mắt? Con mắt quái vật này có vấn đề gì?" Sở Hoàn hiếu kỳ hỏi.
Hàn Vũ hít một hơi, "Con mắt của nó cư nhiên không giống, hai mắt có hai loại thần tình!"
"Ý gì?" Đường Vân không giải thích được.
"Các cậu xem, con mắt bên phải thần sắc an tường bình thản, thế nhưng bên trái lại là tuyệt vọng điên cuồng, thật sự khiến người khó có thể tin, cho dù là gien biến dị mọc ra hai cái đầu, thế nhưng vẫn cùng một thân thể, hệ thần kinh hẳn như nhau, vì sao có thể có tình tự không giống, vì sao? Vì sao?"
Hàn Vũ liên tiếp hỏi hai lần "Vì sao", có thể thấy nội tâm khiếp sợ.
Đích xác, vô luận người hay động vật, đều không thể song song lộ ra hai loại thần tình bất đồng, đầu quái mô quái dạng này rốt cuộc là cái gì? Biến chủng người thằn lằn? Rắn mối gien biến dị? Hay giống ngoài hành tinh căn bản không khả năng tồn tại?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.