Chương 349: Quyển 8 - Chương 33
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Nguyệt Vũ đuổi tới cửa, thế nhưng không thấy bóng Phạm Tiểu Yến.
Sao có thể? Bất quá ngắn ngủi mười mấy giây, cô ấy dĩ nhiên đi nhanh như vậy?
Nguyệt Vũ thầm phát lạnh, nhịn không được hoài nghi vừa nãy tới tìm là bản thân Phạm Tiểu Yến, hay linh hồn cô?
Liên tưởng tới khả năng này, anh nhất thời cảm thấy âm phong thổi qua, mang theo rét lạnh, nhịn không được rùng mình, tóc gáy dựng thẳng.
Cứng ngắc một hồi, Nguyệt Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần, mặc kệ Phạm Tiểu Yến là người hay quỷ, có lẽ cô ấy sẽ không hại mình, cô ấy nói phòng điều khiển có hầm ngầm hẳn là sự thật.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Vũ bắt đầu nghiêm túc tìm hầm ngầm Phạm Tiểu Yến nói.
Nhưng kỳ quái là, anh cẩn thận nghiên cứu khắp các ngõ ngách, cũng không phát hiện hầm ngầm kia, Nguyệt Vũ hồ nghi, anh tin Phạm Tiểu Yến sẽ không lừa mình, rốt cuộc hầm ngầm ở đâu?
Nguyệt Vũ lại tìm một hồi, vẫn không tìm được.
Anh đứng lên, nhu nhu cái chân lên men, không biết hầm ngầm là ai thiết kế, cư nhiên bí ẩn như vậy? Thật không biết nên mắng kẻ đó cao minh hay biến thái.
Đầu kia thùng xe lại truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng kêu thảm thiết, Nguyệt Vũ nhướng mày, nghĩ tới hai lần tàn sát, anh biết giết chóc đã bắt đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, vừa vặn một giờ, không khỏi cười khổ: những kẻ này thật đúng giờ.
Anh nhấc chân tính chạy đến đầu kia thùng xe, bước một bước lại dừng, anh có thể làm gì, không làm được gì, đi chỉ là nhìn người bị giết, những kẻ bịt mặt này--
Nguyệt Vũ đột nhiên nghĩ tới về những kẻ bịt mặt, anh và Huyền Huyễn chỉ nghe hành khách miêu tả, lại chưa từng gặp thật, lần đầu vì bọn họ ở phòng điều khiển, khi chạy về thùng xe, chúng đã giết người biến mất; lần thứ hai ở đỉnh tàu, khi xuống chúng cũng đã biến mất, lại nói tiếp, anh không tận mắt thấy chúng giết người, những kẻ thần bí đến như gió, đi như gió này rốt cuộc là ai? Phạm Tiểu Yến muốn anh đi theo cô ấy, cô ấy có phải biết chúng? Hoặc bọn họ căn bản một bọn, có phải là thôn dân mất tích sau khi lên đoàn tàu?...
Khi Nguyệt Vũ vọt tới thùng xe, phát hiện không còn bóng dáng những kẻ bịt mặt, trong xe đầy máu tươi, hầu như tìm không được một chỗ sạch sẽ.
Liên tiếp tàn sát khiến hành khách cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa từng có, bọn họ như bầy dê trong miệng sư tử, đã định sẵn đường chết, chỉ có thể chờ tử vong.
Có vài hành khách vừa khóc vừa cười, nghiễm nhiên có khuynh hướng điên; có vài hành khách mở to hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm thi thể trên đất bị máu tươi nhuộm dần, hoàn toàn không phản ứng, không khóc cũng không cười; có vài hành khách chửi ầm lên phát tiết nội tâm kinh khủng, thiên nam địa bắc thô tục thao thao bất tuyệt...
Nước sông hòa lẫn xác chết trôi cuộn trào ngoài cửa sổ đã biến mất, lần thứ hai trở thành một sân ga đầy người, cũng là đoàn người lo lắng vạn phần chờ đoàn tàu tới trạm, cũng là những người đứng trước mang theo gương mặt như hành khách đã chết, duy nhất khác nhau là, người chờ tàu càng nhiều, nếu muốn hình dung, sân ga thứ nhất chen lấn như ong mật trong tổ, sân ga thứ hai chen lấn như tổ kiến, sân ga thứ ba như mâm cát...
Tàn sát, lại tàn sát, Nguyệt Vũ nghĩ ngày này mạng người thoáng cái bị giảm giá, giết người như giết heo, chết thì chết, không có bất luận kẻ nào đáng tiếc.
Nhìn bọn họ từng người ngã xuống, Nguyệt Vũ xoay đầu không muốn nhìn tiếp, một khắc kế đột nhiên quay lại, một thanh đao sáng loáng đâm vào lưng anh...
Sao có thể? Bất quá ngắn ngủi mười mấy giây, cô ấy dĩ nhiên đi nhanh như vậy?
Nguyệt Vũ thầm phát lạnh, nhịn không được hoài nghi vừa nãy tới tìm là bản thân Phạm Tiểu Yến, hay linh hồn cô?
Liên tưởng tới khả năng này, anh nhất thời cảm thấy âm phong thổi qua, mang theo rét lạnh, nhịn không được rùng mình, tóc gáy dựng thẳng.
Cứng ngắc một hồi, Nguyệt Vũ đột nhiên phục hồi tinh thần, mặc kệ Phạm Tiểu Yến là người hay quỷ, có lẽ cô ấy sẽ không hại mình, cô ấy nói phòng điều khiển có hầm ngầm hẳn là sự thật.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Vũ bắt đầu nghiêm túc tìm hầm ngầm Phạm Tiểu Yến nói.
Nhưng kỳ quái là, anh cẩn thận nghiên cứu khắp các ngõ ngách, cũng không phát hiện hầm ngầm kia, Nguyệt Vũ hồ nghi, anh tin Phạm Tiểu Yến sẽ không lừa mình, rốt cuộc hầm ngầm ở đâu?
Nguyệt Vũ lại tìm một hồi, vẫn không tìm được.
Anh đứng lên, nhu nhu cái chân lên men, không biết hầm ngầm là ai thiết kế, cư nhiên bí ẩn như vậy? Thật không biết nên mắng kẻ đó cao minh hay biến thái.
Đầu kia thùng xe lại truyền đến tiếng thét chói tai và tiếng kêu thảm thiết, Nguyệt Vũ nhướng mày, nghĩ tới hai lần tàn sát, anh biết giết chóc đã bắt đầu, nhìn đồng hồ đeo tay, vừa vặn một giờ, không khỏi cười khổ: những kẻ này thật đúng giờ.
Anh nhấc chân tính chạy đến đầu kia thùng xe, bước một bước lại dừng, anh có thể làm gì, không làm được gì, đi chỉ là nhìn người bị giết, những kẻ bịt mặt này--
Nguyệt Vũ đột nhiên nghĩ tới về những kẻ bịt mặt, anh và Huyền Huyễn chỉ nghe hành khách miêu tả, lại chưa từng gặp thật, lần đầu vì bọn họ ở phòng điều khiển, khi chạy về thùng xe, chúng đã giết người biến mất; lần thứ hai ở đỉnh tàu, khi xuống chúng cũng đã biến mất, lại nói tiếp, anh không tận mắt thấy chúng giết người, những kẻ thần bí đến như gió, đi như gió này rốt cuộc là ai? Phạm Tiểu Yến muốn anh đi theo cô ấy, cô ấy có phải biết chúng? Hoặc bọn họ căn bản một bọn, có phải là thôn dân mất tích sau khi lên đoàn tàu?...
Khi Nguyệt Vũ vọt tới thùng xe, phát hiện không còn bóng dáng những kẻ bịt mặt, trong xe đầy máu tươi, hầu như tìm không được một chỗ sạch sẽ.
Liên tiếp tàn sát khiến hành khách cảm thấy tuyệt vọng trước nay chưa từng có, bọn họ như bầy dê trong miệng sư tử, đã định sẵn đường chết, chỉ có thể chờ tử vong.
Có vài hành khách vừa khóc vừa cười, nghiễm nhiên có khuynh hướng điên; có vài hành khách mở to hai mắt trống rỗng nhìn chằm chằm thi thể trên đất bị máu tươi nhuộm dần, hoàn toàn không phản ứng, không khóc cũng không cười; có vài hành khách chửi ầm lên phát tiết nội tâm kinh khủng, thiên nam địa bắc thô tục thao thao bất tuyệt...
Nước sông hòa lẫn xác chết trôi cuộn trào ngoài cửa sổ đã biến mất, lần thứ hai trở thành một sân ga đầy người, cũng là đoàn người lo lắng vạn phần chờ đoàn tàu tới trạm, cũng là những người đứng trước mang theo gương mặt như hành khách đã chết, duy nhất khác nhau là, người chờ tàu càng nhiều, nếu muốn hình dung, sân ga thứ nhất chen lấn như ong mật trong tổ, sân ga thứ hai chen lấn như tổ kiến, sân ga thứ ba như mâm cát...
Tàn sát, lại tàn sát, Nguyệt Vũ nghĩ ngày này mạng người thoáng cái bị giảm giá, giết người như giết heo, chết thì chết, không có bất luận kẻ nào đáng tiếc.
Nhìn bọn họ từng người ngã xuống, Nguyệt Vũ xoay đầu không muốn nhìn tiếp, một khắc kế đột nhiên quay lại, một thanh đao sáng loáng đâm vào lưng anh...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.