Chương 351: Quyển 8 - Chương 35
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Bụi bặm mù mịt, đầu đầy tro bụi Nguyệt Vũ có chút khó khăn vịn đoàn tàu nghiễm nhiên biến thành "sắt vụn" bò dậy.
Bò ra xong, Nguyệt Vũ phát hiện thì ra đoàn tàu bọn họ ngồi đỗ lại một đường hầm, hơn nữa căn bản không di chuyển, bất quá là phía trước nhét đầy túi khí và bông dày năm mét, phía dưới lơ lửng, bánh xe chuyển động, trong bóng đêm nghĩ là đi tới.
Nếu không phải mặt đất bị bổ một cái khe dài, bại lộ đoàn tàu bên ngoài, người ở trong căn bản không biết huyền cơ, bất quá cái khe này thật "đồ sộ", sâu có ba mét, đỉnh tàu nát thành hai nửa, lực phá hoại như xảy ra động đất và núi lửa, hành khách bị chấn đến mắt mạo kim tinh, lỗ tai nổ vang rên rỉ nằm sấp nửa ngày không thể động.
Nhìn chằm chằm cái khe như rãnh sâu kia choáng váng một hồi, Nguyệt Vũ giật mình, đúng rồi, Tiểu Nguyệt đâu?
Nhìn quanh, xa xa thấy Huyền Huyễn như lão tăng nhập định ngồi dưới đất không nhúc nhích, Nguyệt Vũ không khỏi sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Thấy cậu nhắm mắt, đúng lúc hiểu ra có lẽ cậu lại nguyên thần xuất khiếu Nguyệt Vũ không dám tùy tiện kinh động, chỉ có thể lo lắng vây quanh như kiến bò trên chảo.
Nhìn khuôn mặt xám tro có chút trong suốt của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ đau lòng muốn chết, anh cẩn thận nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, lại cúi đầu phát hiên cư nhiên có con nhện kết mạng giữa góc áo Huyền Huyễn và cỏ dại, nhất thời tức giận đến một đao tách rời nó, đáng thương con nhện vô tội cứ thế đi đời nhà ma.
Nguyệt Vũ hãy còn giận chưa nguôi, cư nhiên khi dễ Tiểu Nguyệt kết mạng trên người cậu ấy, định là chán sống! Giết!
"Anh làm gì?" Huyền Huyễn mở mắt đã thấy Nguyệt Vũ trừng mắt dùng đao đâm vào bùn đất không khỏi buồn bực.
"Tiểu Nguyệt! Tôi rất nhớ cậu!"
Huyền Huyễn tùy ý Nguyệt Vũ như cún cọ tới cọ lui trên người mình, tuy chưa tới một giờ, thế nhưng cảm giác đã qua thật lâu, cậu cũng nhớ anh.
Rũ mắt thấy quần áo Nguyệt Vũ đỏ một mảnh, ánh mắt Huyền Huyễn trầm xuống--
"Ai u!" Cánh tay bị hung hăng ngắt lấy Nguyệt Vũ không giải thích được nhìn Huyền Huyễn.
"Anh là đồ ngốc, không biết xử lý vết thương sao?"
"Vết thương trên vai, tôi làm không được." Thấy Huyền Huyễn thịnh nộ, Nguyệt Vũ rất thông minh lựa chọn giả đáng thương.
"Xoay người lại!"
"Nga." Nguyệt Vũ nào dám kháng nghị, ngoan ngoãn nghe theo.
"Thuốc!"
"Ba lô của tôi không biết rơi ở đâu, ba lô cậu hẳn có, tôi có để thuốc trong đó." Nguyệt Vũ nhỏ giọng nói.
"Hừ!"
Lấy tính tình Huyền Huyễn, không phải người mình quan tâm, quản ai bị thương, cũng không nhìn một cái, cậu càng giận chứng minh càng là người quan tâm, cho nên một tiếng hừ này, hừ đến Nguyệt Vũ trong lòng rạo rực.
Một vết thương chướng mắt xấu xí ước nửa tấc khắc sâu trên bả vai trơn bóng, nhìn vết thương trên vai Nguyệt Vũ, động tác của Huyền Huyễn dừng lại, sắc mặt đột biến, "Anh biết kẻ bị thương anh là ai sao?"
Nghe ra Huyền Huyễn ngữ khí khác thường, Nguyệt Vũ xoay người, "Sao vậy?"
Huyền Huyễn thần tình ngưng trọng, "Anh thấy rõ bộ dáng kẻ đó sao?"
"Kẻ đó che mặt, tôi chưa kịp thấy rõ, rốt cuộc sao vậy?"
Thần tình Huyền Huyễn nói cho anh, vết thương nhất định có gì, bằng không cậu sẽ không như vậy, ánh mắt hầu như sắp khóc.
Nguyệt Vũ quay đầu nhìn bả vai mình, dịch thể không ngừng chảy ra từ vết thương cư nhiên không phải màu đỏ tươi, mà là màu lam lục.
Giật mình một hồi, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn Huyền Huyễn sắc mặt tái nhợt, "Hình như trúng độc."
Huyền Huyễn hít một hơi thật sâu, thở ra, nỗ lực ép mình tỉnh táo, "Anh trúng thi độc."
"Thi độc? Vì sao chảy ra là màu lam lục? Dính trên quần áo rõ ràng là máu?"
"Cái gọi là khuếch tán phải trước từ vết thương chảy ra."
"Ý cậu là hiện tại thi độc khuếch tán?" Nguyệt Vũ không xác định hỏi.
Huyền Huyễn trầm trọng gật đầu, cậu cực độ hối hận, hối hận mình không ở cạnh Nguyệt Vũ, nếu cậu ở, anh sẽ không bị thương.
Nguyệt Vũ hôn Huyền Huyễn đang tự trách một cái, ôn nhu nói: "Tiểu Nguyệt, cậu đừng tự trách, tôi sẽ không chết."
"Không cho nói chữ đó." Huyền Huyễn bỗng nhiên gầm nhẹ.
"Tôi nhất định sẽ thấy Tiểu Nguyệt vẻ mặt nếp nhăn như lão công công, ha hả!" Nguyệt Vũ đổi một cách nói.
"Là lão gia gia, công công nghe như thái giám." Huyền Huyễn bị chọc cười.
Nguyệt Vũ vươn tay cầm bàn tay có chút rét lạnh của Huyền Huyễn, ôn nhu: "Cậu khẩn trương như vậy, có phải thi độc không dễ trị?"
"Chỉ cần tìm được kẻ bị thương anh sẽ có cách, tôi đi bắt chúng, nghiêm hình bức cung, nhất định có thể tìm ra ai bị thương anh!" Huyền Huyễn vẻ mặt sát khí, nếu như Nguyệt Vũ có gì ngoài ý muốn, cậu nhất định sẽ đánh chúng vào mười tám tầng Địa Ngục, trọn đời không thể đầu thai!
Nguyệt Vũ sửng sốt, kế cười khẽ.
Huyền Huyễn trừng anh, tình huống này cư nhiên còn cười!
Nguyệt Vũ cười nói: "Tôi không phải đèn sắp cạn, kẻ bị thương tôi bị tôi dùng súng bắn trúng cổ tay, cổ chân, hiện tại nửa chết nửa sống nằm trong đoàn tàu, bất quá vừa nãy đoàn tàu bị nổ thành vậy, không biết có bị đè chết không?"
"Thi thể cũng được!" Vừa dứt lời, Huyền Huyễn đã nhảy vào khe sâu.
Bò ra xong, Nguyệt Vũ phát hiện thì ra đoàn tàu bọn họ ngồi đỗ lại một đường hầm, hơn nữa căn bản không di chuyển, bất quá là phía trước nhét đầy túi khí và bông dày năm mét, phía dưới lơ lửng, bánh xe chuyển động, trong bóng đêm nghĩ là đi tới.
Nếu không phải mặt đất bị bổ một cái khe dài, bại lộ đoàn tàu bên ngoài, người ở trong căn bản không biết huyền cơ, bất quá cái khe này thật "đồ sộ", sâu có ba mét, đỉnh tàu nát thành hai nửa, lực phá hoại như xảy ra động đất và núi lửa, hành khách bị chấn đến mắt mạo kim tinh, lỗ tai nổ vang rên rỉ nằm sấp nửa ngày không thể động.
Nhìn chằm chằm cái khe như rãnh sâu kia choáng váng một hồi, Nguyệt Vũ giật mình, đúng rồi, Tiểu Nguyệt đâu?
Nhìn quanh, xa xa thấy Huyền Huyễn như lão tăng nhập định ngồi dưới đất không nhúc nhích, Nguyệt Vũ không khỏi sợ hãi, vội vàng chạy tới.
Thấy cậu nhắm mắt, đúng lúc hiểu ra có lẽ cậu lại nguyên thần xuất khiếu Nguyệt Vũ không dám tùy tiện kinh động, chỉ có thể lo lắng vây quanh như kiến bò trên chảo.
Nhìn khuôn mặt xám tro có chút trong suốt của Huyền Huyễn, Nguyệt Vũ đau lòng muốn chết, anh cẩn thận nhẹ nhàng lau đi mồ hôi, lại cúi đầu phát hiên cư nhiên có con nhện kết mạng giữa góc áo Huyền Huyễn và cỏ dại, nhất thời tức giận đến một đao tách rời nó, đáng thương con nhện vô tội cứ thế đi đời nhà ma.
Nguyệt Vũ hãy còn giận chưa nguôi, cư nhiên khi dễ Tiểu Nguyệt kết mạng trên người cậu ấy, định là chán sống! Giết!
"Anh làm gì?" Huyền Huyễn mở mắt đã thấy Nguyệt Vũ trừng mắt dùng đao đâm vào bùn đất không khỏi buồn bực.
"Tiểu Nguyệt! Tôi rất nhớ cậu!"
Huyền Huyễn tùy ý Nguyệt Vũ như cún cọ tới cọ lui trên người mình, tuy chưa tới một giờ, thế nhưng cảm giác đã qua thật lâu, cậu cũng nhớ anh.
Rũ mắt thấy quần áo Nguyệt Vũ đỏ một mảnh, ánh mắt Huyền Huyễn trầm xuống--
"Ai u!" Cánh tay bị hung hăng ngắt lấy Nguyệt Vũ không giải thích được nhìn Huyền Huyễn.
"Anh là đồ ngốc, không biết xử lý vết thương sao?"
"Vết thương trên vai, tôi làm không được." Thấy Huyền Huyễn thịnh nộ, Nguyệt Vũ rất thông minh lựa chọn giả đáng thương.
"Xoay người lại!"
"Nga." Nguyệt Vũ nào dám kháng nghị, ngoan ngoãn nghe theo.
"Thuốc!"
"Ba lô của tôi không biết rơi ở đâu, ba lô cậu hẳn có, tôi có để thuốc trong đó." Nguyệt Vũ nhỏ giọng nói.
"Hừ!"
Lấy tính tình Huyền Huyễn, không phải người mình quan tâm, quản ai bị thương, cũng không nhìn một cái, cậu càng giận chứng minh càng là người quan tâm, cho nên một tiếng hừ này, hừ đến Nguyệt Vũ trong lòng rạo rực.
Một vết thương chướng mắt xấu xí ước nửa tấc khắc sâu trên bả vai trơn bóng, nhìn vết thương trên vai Nguyệt Vũ, động tác của Huyền Huyễn dừng lại, sắc mặt đột biến, "Anh biết kẻ bị thương anh là ai sao?"
Nghe ra Huyền Huyễn ngữ khí khác thường, Nguyệt Vũ xoay người, "Sao vậy?"
Huyền Huyễn thần tình ngưng trọng, "Anh thấy rõ bộ dáng kẻ đó sao?"
"Kẻ đó che mặt, tôi chưa kịp thấy rõ, rốt cuộc sao vậy?"
Thần tình Huyền Huyễn nói cho anh, vết thương nhất định có gì, bằng không cậu sẽ không như vậy, ánh mắt hầu như sắp khóc.
Nguyệt Vũ quay đầu nhìn bả vai mình, dịch thể không ngừng chảy ra từ vết thương cư nhiên không phải màu đỏ tươi, mà là màu lam lục.
Giật mình một hồi, Nguyệt Vũ quay đầu nhìn Huyền Huyễn sắc mặt tái nhợt, "Hình như trúng độc."
Huyền Huyễn hít một hơi thật sâu, thở ra, nỗ lực ép mình tỉnh táo, "Anh trúng thi độc."
"Thi độc? Vì sao chảy ra là màu lam lục? Dính trên quần áo rõ ràng là máu?"
"Cái gọi là khuếch tán phải trước từ vết thương chảy ra."
"Ý cậu là hiện tại thi độc khuếch tán?" Nguyệt Vũ không xác định hỏi.
Huyền Huyễn trầm trọng gật đầu, cậu cực độ hối hận, hối hận mình không ở cạnh Nguyệt Vũ, nếu cậu ở, anh sẽ không bị thương.
Nguyệt Vũ hôn Huyền Huyễn đang tự trách một cái, ôn nhu nói: "Tiểu Nguyệt, cậu đừng tự trách, tôi sẽ không chết."
"Không cho nói chữ đó." Huyền Huyễn bỗng nhiên gầm nhẹ.
"Tôi nhất định sẽ thấy Tiểu Nguyệt vẻ mặt nếp nhăn như lão công công, ha hả!" Nguyệt Vũ đổi một cách nói.
"Là lão gia gia, công công nghe như thái giám." Huyền Huyễn bị chọc cười.
Nguyệt Vũ vươn tay cầm bàn tay có chút rét lạnh của Huyền Huyễn, ôn nhu: "Cậu khẩn trương như vậy, có phải thi độc không dễ trị?"
"Chỉ cần tìm được kẻ bị thương anh sẽ có cách, tôi đi bắt chúng, nghiêm hình bức cung, nhất định có thể tìm ra ai bị thương anh!" Huyền Huyễn vẻ mặt sát khí, nếu như Nguyệt Vũ có gì ngoài ý muốn, cậu nhất định sẽ đánh chúng vào mười tám tầng Địa Ngục, trọn đời không thể đầu thai!
Nguyệt Vũ sửng sốt, kế cười khẽ.
Huyền Huyễn trừng anh, tình huống này cư nhiên còn cười!
Nguyệt Vũ cười nói: "Tôi không phải đèn sắp cạn, kẻ bị thương tôi bị tôi dùng súng bắn trúng cổ tay, cổ chân, hiện tại nửa chết nửa sống nằm trong đoàn tàu, bất quá vừa nãy đoàn tàu bị nổ thành vậy, không biết có bị đè chết không?"
"Thi thể cũng được!" Vừa dứt lời, Huyền Huyễn đã nhảy vào khe sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.