Chương 370: Quyển 8 - Chương 54
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Thằng bé sờ tới sờ lui mu bàn tay Huyền Huyễn, khi định hôn một cái, thình lình một đôi tay vươn ra xoá sạch tay nó, thằng bé dựng thẳng lông mày, tính mắng to, ngẩng đầu thấy Nguyệt Vũ vẻ mặt giận dữ, nhất thời hai mắt bắn ra trái tim, "Mỹ nam ngươi là ai?"
Nguyệt Vũ cả giận nói: "Oắt con chết tiệt, không được khinh bạc Tiểu Nguyệt!"
"Oắt con chết tiệt?" Thằng bé co giật cơ mặt, hàm răng khanh khách rung động, "Nếu không phải ngươi là mỹ nam, ta nhất định đánh ngươi vào mười tám tầng Địa Ngục! Hừ!"
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, hỏi: ""Ngài" là người của Minh Giới?"
Thằng bé vung ống tay áo, hất Nguyệt Vũ ra, bám lấy Huyền Huyễn cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta là -- phán quan."
Phán quan?! Huyền Huyễn giật mình, muốn cười lại không dám cười.
Thằng bé không để ý Huyền Huyễn biểu tình cổ quái, say sưa ôm eo cậu cọ tới cọ lui.
Nguyệt Vũ tức giận đến giơ chân, tính xông lên giật lại nó, Huyền Huyễn đối anh lắc đầu, Nguyệt Vũ u oán, Tiểu Nguyệt, oắt con chết tiệt này rõ ràng ăn đậu hủ cậu, cậu không cảm giác sao? Ghê tởm!
Huyền Huyễn mặc thằng bé cọ mình một hồi, mới mở miệng nói: "Phán quan đại nhân, có một số chuyện cần "ngài" xử lý."
"Mỹ nam gặp nạn, ta nhất định xông pha khói lửa, muôn chết không từ."
Huyền Huyễn nở nụ cười, phán quan này thật thú vị.
"Ai nha, ngươi cười thật đẹp!"
Nhìn thằng bé cười như hoa si, Huyền Huyễn hàm súc nói: ""Ngài" cười cũng rất đẹp."
"Thật sao?" Thằng bé vui vẻ, "Ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ?"
Huyền Huyễn chỉ chỉ bọn đoàn tàu trưởng dại ra, "Tôi cần phán quan đại nhân bắt hết những kẻ này."
Thằng bé nhìn lại, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành chán ghét, "Xấu nam! Ta ghét nhất thấy xấu nam!"
Mặt đoàn tàu trưởng co rút vài cái, rất muốn xé nát cái miệng của nó, thế nhưng thằng bé nói mình là phán quan, điểm ấy khiến gã cố kỵ, hơn nữa cách xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trước nhịn đi.
Thằng bé cực độ mất hứng nhìn lũ quỷ, vặn ngón tay thì thào tự nói một hồi đột nhiên nhảy dựng thét chói tai: "A! Ta đã rất bận! Vì sao còn gây ra nhiều chuyện như vậy! Muốn mệt chết ta sao?! Ta đã nói kẻ xấu đều là ghê tởm! Lũ quỷ xấu các ngươi thật đáng chết! Cư nhiên bắt ta làm nhiều chuyện như vậy! Các ngươi đều xuống mười tám tầng Địa Ngục làm cu li đi! Tức chết ta!"
Nổi trận lôi đình lại quát lại nhảy một hồi, thằng bé bỗng nhiên gầm lên: "Tử phán, còn không lăn ra đây giam lại lũ quỷ xấu này!"
"Sớm đã lăn ra, là đại nhân ngươi mỹ sắc trước mặt không để ý ta." Một thanh âm lạnh như hàn băng nói.
Một người thân hình cao to tối như mực chậm rãi hiện lên, cảm giác như từ dưới đất chui ra.
Thanh niên này rất anh tuấn, đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng, cả người mang theo khí tức tử vong khiến người sợ hãi.
Thằng bé tự xưng phán quan chống nạnh, chỉ vào bọn đoàn tàu trưởng mệnh lệnh: "Đi! Một kẻ không sót! Đều giam lại! Nếu không phải ngươi năm đó nhân từ, dựng từ đường phong ấn bọn họ, hôm nay sẽ không cần dọn dẹp! Nói đi nói lại, là ngươi gây họa, tự ngươi xử lý! Đừng hy vọng mỗi lần ta sẽ giúp ngươi!"
Thanh niên cúi đầu nhìn thằng bé, ôn hoà nói: "Đại nhân lúc nào giúp ta, vẫn là ta dọn dẹp cho đại nhân!"
Thằng bé nổi giận, "Còn dám cãi! Lũ quỷ xấu này nhìn nhiều cũng khiến mắt ta nghiêm trọng bị thương, hạn ngươi trong vòng một khắc khiến chúng biến mất! Bằng không trở về cho ngươi đẹp!"
"Nga." Thanh niên không nhanh không chậm đáp, xoay người nhìn bọn đoàn tàu trưởng.
Bị ánh mắt lạnh như băng của thanh niên nhìn chằm chằm, đoàn tàu trưởng nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, thằng bé vừa nãy không khiến người nghĩ có nguy hiểm, thế nhưng kẻ trước mắt không giống, khí tức tử vong trên người khiến quỷ gì thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, gã lúc này mới hiểu mục đích của Huyền Huyễn, cậu ta căn bản muốn một lưới bắt hết lũ quỷ bọn họ, quỷ của thế gian đều bị Diêm Vương ước thúc, căn bản trốn không thoát, cậu ta rất thông minh, cư nhiên lợi dụng người của Minh Giới, đáng tiếc, gã tỉnh ngộ quá muộn, sớm biết vậy gã hẳn là ở khi Huyền Huyễn lần đầu sử dụng ngũ lôi oanh đình giết cậu!
Thằng bé thở ra một hơi, "Đừng nói ta không giúp ngươi, ta vây bọn họ lại, ngươi chậm rãi bắt."
Thằng bé vừa nói, vừa bố trí kết giới.
"Đại nhân, ngươi muốn ta trong vòng một khắc bắt hết, lại bảo ta chậm rãi, rõ ràng là làm khó ta."
"Đồ đầu heo! Ở đây nhiều quỷ như vậy, một khắc có thể bắt hết ngươi là Quan Thế Âm! Ta là gọi ngươi trong vòng một khắc giam chúng lại, nhưng nghĩ cũng biết không thể, ngươi không hiểu linh hoạt biến báo sao?!"
Thanh niên không nói, nhận mệnh bắt đầu bắt quỷ.
Phát hỏa xong, thằng bé thay mặt cười kéo Huyền Huyễn ngồi xuống, "Tới tới, chúng ta liên lạc cảm tình." Kế nhìn thoáng Nguyệt Vũ căm tức nhìn mình, ngoắc anh nói: "Ngươi cũng ngồi xuống đi, quắc mắt trừng trừng, vốn là mỹ nam cũng thành không phải."
Huyền Huyễn buồn cười, nói với Nguyệt Vũ: "Ngồi xuống đi, trừng đại nhân làm gì, "ngài" chỉ nói giỡn."
Thằng bé hài lòng không ngớt, "Ai nha, cũng là ngươi thông minh hào phóng! Ha hả!"
Nguyệt Vũ vô lực, thật sâu hoài nghi thằng bé rất giống sắc quỷ này thật là phán quan?
Huyền Huyễn nhìn thoáng thanh niên hắc y đấu với lũ quỷ đoàn tàu trưởng, thử thăm dò hỏi: "Kỳ thực đó mới là phán quan đúng không?"
Thằng bé nghiêng đầu hỏi: "Hắn là phán quan, vậy ta là gì?"
""Ngài" là Diêm Vương." Huyền Huyễn mỉm cười nói.
Thằng bé ngẩn ra, cười ha ha, "Ta càng ngày càng thích ngươi! Không bằng ngươi theo ta về?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Nhân quỷ thù đồ."
"Ta là Thần, không phải quỷ."
Huyền Huyễn vẫn lắc đầu, chỉ vào Nguyệt Vũ nghe nói đây là Diêm Vương đã hóa đá nói: "Tôi luyến tiếc anh ta."
Thằng bé quan sát Nguyệt Vũ một hồi, "Hắn không phải người thường, các ngươi dứt khoát dọn tới Địa Phủ ở là được."
Huyền Huyễn nở nụ cười, cậu biết tiểu Diêm Vương này không phải thực sự muốn mình đi Địa Phủ, chỉ là mở miệng nói một chút, cho nên đáp ứng cũng không sao, vì vậy nói: "Được."
Thằng bé mặt mày rạng rỡ, "Nói chuyện với ngươi thật thú vị."
"Đại nhân, tôi muốn hỏi "ngài" một việc."
"Hỏi đi, có thể nói ta nhất định sẽ nói, lại nói tiếp, lần này thực sự nhờ có ngươi, bằng không để lũ quỷ này tiếp tục làm ác, Ngọc Đế lão nhân nhất định mắng ta." Thằng bé bĩu môi nói.
"Tôi muốn biết lũ quỷ này là thế nào?"
Nguyệt Vũ cả giận nói: "Oắt con chết tiệt, không được khinh bạc Tiểu Nguyệt!"
"Oắt con chết tiệt?" Thằng bé co giật cơ mặt, hàm răng khanh khách rung động, "Nếu không phải ngươi là mỹ nam, ta nhất định đánh ngươi vào mười tám tầng Địa Ngục! Hừ!"
Huyền Huyễn tâm niệm khẽ động, hỏi: ""Ngài" là người của Minh Giới?"
Thằng bé vung ống tay áo, hất Nguyệt Vũ ra, bám lấy Huyền Huyễn cười nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta là -- phán quan."
Phán quan?! Huyền Huyễn giật mình, muốn cười lại không dám cười.
Thằng bé không để ý Huyền Huyễn biểu tình cổ quái, say sưa ôm eo cậu cọ tới cọ lui.
Nguyệt Vũ tức giận đến giơ chân, tính xông lên giật lại nó, Huyền Huyễn đối anh lắc đầu, Nguyệt Vũ u oán, Tiểu Nguyệt, oắt con chết tiệt này rõ ràng ăn đậu hủ cậu, cậu không cảm giác sao? Ghê tởm!
Huyền Huyễn mặc thằng bé cọ mình một hồi, mới mở miệng nói: "Phán quan đại nhân, có một số chuyện cần "ngài" xử lý."
"Mỹ nam gặp nạn, ta nhất định xông pha khói lửa, muôn chết không từ."
Huyền Huyễn nở nụ cười, phán quan này thật thú vị.
"Ai nha, ngươi cười thật đẹp!"
Nhìn thằng bé cười như hoa si, Huyền Huyễn hàm súc nói: ""Ngài" cười cũng rất đẹp."
"Thật sao?" Thằng bé vui vẻ, "Ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ?"
Huyền Huyễn chỉ chỉ bọn đoàn tàu trưởng dại ra, "Tôi cần phán quan đại nhân bắt hết những kẻ này."
Thằng bé nhìn lại, khuôn mặt tươi cười lập tức biến thành chán ghét, "Xấu nam! Ta ghét nhất thấy xấu nam!"
Mặt đoàn tàu trưởng co rút vài cái, rất muốn xé nát cái miệng của nó, thế nhưng thằng bé nói mình là phán quan, điểm ấy khiến gã cố kỵ, hơn nữa cách xuất hiện cực kỳ quỷ dị, trước nhịn đi.
Thằng bé cực độ mất hứng nhìn lũ quỷ, vặn ngón tay thì thào tự nói một hồi đột nhiên nhảy dựng thét chói tai: "A! Ta đã rất bận! Vì sao còn gây ra nhiều chuyện như vậy! Muốn mệt chết ta sao?! Ta đã nói kẻ xấu đều là ghê tởm! Lũ quỷ xấu các ngươi thật đáng chết! Cư nhiên bắt ta làm nhiều chuyện như vậy! Các ngươi đều xuống mười tám tầng Địa Ngục làm cu li đi! Tức chết ta!"
Nổi trận lôi đình lại quát lại nhảy một hồi, thằng bé bỗng nhiên gầm lên: "Tử phán, còn không lăn ra đây giam lại lũ quỷ xấu này!"
"Sớm đã lăn ra, là đại nhân ngươi mỹ sắc trước mặt không để ý ta." Một thanh âm lạnh như hàn băng nói.
Một người thân hình cao to tối như mực chậm rãi hiện lên, cảm giác như từ dưới đất chui ra.
Thanh niên này rất anh tuấn, đôi mắt màu xám bạc lạnh lùng, cả người mang theo khí tức tử vong khiến người sợ hãi.
Thằng bé tự xưng phán quan chống nạnh, chỉ vào bọn đoàn tàu trưởng mệnh lệnh: "Đi! Một kẻ không sót! Đều giam lại! Nếu không phải ngươi năm đó nhân từ, dựng từ đường phong ấn bọn họ, hôm nay sẽ không cần dọn dẹp! Nói đi nói lại, là ngươi gây họa, tự ngươi xử lý! Đừng hy vọng mỗi lần ta sẽ giúp ngươi!"
Thanh niên cúi đầu nhìn thằng bé, ôn hoà nói: "Đại nhân lúc nào giúp ta, vẫn là ta dọn dẹp cho đại nhân!"
Thằng bé nổi giận, "Còn dám cãi! Lũ quỷ xấu này nhìn nhiều cũng khiến mắt ta nghiêm trọng bị thương, hạn ngươi trong vòng một khắc khiến chúng biến mất! Bằng không trở về cho ngươi đẹp!"
"Nga." Thanh niên không nhanh không chậm đáp, xoay người nhìn bọn đoàn tàu trưởng.
Bị ánh mắt lạnh như băng của thanh niên nhìn chằm chằm, đoàn tàu trưởng nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, thằng bé vừa nãy không khiến người nghĩ có nguy hiểm, thế nhưng kẻ trước mắt không giống, khí tức tử vong trên người khiến quỷ gì thấy cũng phải nhượng bộ lui binh, gã lúc này mới hiểu mục đích của Huyền Huyễn, cậu ta căn bản muốn một lưới bắt hết lũ quỷ bọn họ, quỷ của thế gian đều bị Diêm Vương ước thúc, căn bản trốn không thoát, cậu ta rất thông minh, cư nhiên lợi dụng người của Minh Giới, đáng tiếc, gã tỉnh ngộ quá muộn, sớm biết vậy gã hẳn là ở khi Huyền Huyễn lần đầu sử dụng ngũ lôi oanh đình giết cậu!
Thằng bé thở ra một hơi, "Đừng nói ta không giúp ngươi, ta vây bọn họ lại, ngươi chậm rãi bắt."
Thằng bé vừa nói, vừa bố trí kết giới.
"Đại nhân, ngươi muốn ta trong vòng một khắc bắt hết, lại bảo ta chậm rãi, rõ ràng là làm khó ta."
"Đồ đầu heo! Ở đây nhiều quỷ như vậy, một khắc có thể bắt hết ngươi là Quan Thế Âm! Ta là gọi ngươi trong vòng một khắc giam chúng lại, nhưng nghĩ cũng biết không thể, ngươi không hiểu linh hoạt biến báo sao?!"
Thanh niên không nói, nhận mệnh bắt đầu bắt quỷ.
Phát hỏa xong, thằng bé thay mặt cười kéo Huyền Huyễn ngồi xuống, "Tới tới, chúng ta liên lạc cảm tình." Kế nhìn thoáng Nguyệt Vũ căm tức nhìn mình, ngoắc anh nói: "Ngươi cũng ngồi xuống đi, quắc mắt trừng trừng, vốn là mỹ nam cũng thành không phải."
Huyền Huyễn buồn cười, nói với Nguyệt Vũ: "Ngồi xuống đi, trừng đại nhân làm gì, "ngài" chỉ nói giỡn."
Thằng bé hài lòng không ngớt, "Ai nha, cũng là ngươi thông minh hào phóng! Ha hả!"
Nguyệt Vũ vô lực, thật sâu hoài nghi thằng bé rất giống sắc quỷ này thật là phán quan?
Huyền Huyễn nhìn thoáng thanh niên hắc y đấu với lũ quỷ đoàn tàu trưởng, thử thăm dò hỏi: "Kỳ thực đó mới là phán quan đúng không?"
Thằng bé nghiêng đầu hỏi: "Hắn là phán quan, vậy ta là gì?"
""Ngài" là Diêm Vương." Huyền Huyễn mỉm cười nói.
Thằng bé ngẩn ra, cười ha ha, "Ta càng ngày càng thích ngươi! Không bằng ngươi theo ta về?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Nhân quỷ thù đồ."
"Ta là Thần, không phải quỷ."
Huyền Huyễn vẫn lắc đầu, chỉ vào Nguyệt Vũ nghe nói đây là Diêm Vương đã hóa đá nói: "Tôi luyến tiếc anh ta."
Thằng bé quan sát Nguyệt Vũ một hồi, "Hắn không phải người thường, các ngươi dứt khoát dọn tới Địa Phủ ở là được."
Huyền Huyễn nở nụ cười, cậu biết tiểu Diêm Vương này không phải thực sự muốn mình đi Địa Phủ, chỉ là mở miệng nói một chút, cho nên đáp ứng cũng không sao, vì vậy nói: "Được."
Thằng bé mặt mày rạng rỡ, "Nói chuyện với ngươi thật thú vị."
"Đại nhân, tôi muốn hỏi "ngài" một việc."
"Hỏi đi, có thể nói ta nhất định sẽ nói, lại nói tiếp, lần này thực sự nhờ có ngươi, bằng không để lũ quỷ này tiếp tục làm ác, Ngọc Đế lão nhân nhất định mắng ta." Thằng bé bĩu môi nói.
"Tôi muốn biết lũ quỷ này là thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.