Chương 383: Quyển 9 - Chương 11
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Tiểu hồ ly là con của Thượng Quan Hiên?
Tiêu Xuân Thu khóe miệng co quắp vài cái, quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên mặt không biểu tình ánh mắt lạnh đến muốn giết người, vươn tay đáp bờ vai anh cuồng tiếu.
"Tiểu hồ ly, con, con, tiểu hồ ly, ha ha, ha ha, cười chết tôi!"
Tiếng cười làm càn của Tiêu Xuân Thu kinh tỉnh mọi người ở phòng làm việc bị Trần Nặc nổ thành tượng đá, bọn họ động tác nhất trí quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên quanh thân ba thước hàn khí bức người, xoát một tiếng lui ra sau đẩy đầu sỏ gây tôi La Minh lên trước làm tấm mộc!
La Minh đang bóp cổ Trần Nặc lắc lư, "Tiểu tử chết tiệt, cậu nói quỷ gì! Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa, sẽ chết người!"
Lắc một hồi, phát hiện không thích hợp, quay đầu, chống lại ánh mắt âm trầm lãnh liệt của Thượng Quan Hiên, La Minh sợ đến thoáng cái buông cái cổ đáng thương của Trần Nặc, cười làm lành nói: "Cái kia, lão đại, hồ ly trên vai ngài thật, thật đẹp!"
Tiểu hồ ly hiếu kỳ nhìn La Minh đầy đầu mồ hôi, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên thoáng cái mặt lạnh, không rõ anh vì sao sẽ giận.
Tiểu hồ ly đối Thượng Quan Hiên có thân cận không hiểu, thấy Thượng Quan Hiên banh mặt, rất tự nhiên thân thiết liếm mặt anh, thấp kêu một tiếng.
Úc! Mẹ tôi ơi! Rất hữu ái! Mọi người nhất trí kinh hô, nếu tiểu hồ ly là Tiêu Xuân Thu ôm, phỏng chừng đã sớm nhào tới chà đạp một phen, bất đắc dĩ nó ngồi trên vai Thượng Quan Hiên, chỉ có thể rưng rưng mà nhìn, lại không dám hó hé manh động.
Tiểu hồ ly bị ánh mắt lóe sắc xanh yếu ớt như dã lang của mọi người dọa, lông tơ dựng thẳng.
Tiêu Xuân Thu vẫn cuồng tiếu không ngừng, khiến Thượng Quan Hiên nhíu mày, tên này cười rất thái quá!
Sóc chuột ngồi trên vai Tiêu Xuân Thu nghĩ mình rất nguy hiểm, vì Tiêu Xuân Thu cười điên rồi, nó đi theo chợt cao chợt thấp, có vài lần suýt nữa ngã xuống.
Thấy Tiêu Xuân Thu không có ý dừng, Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ, "Cười đủ chưa?"
"Tiểu hồ ly là con của Thượng Quan Hiên? Ha ha! Trần Nặc cậu giỏi lắm!" Tiêu Xuân Thu cười đến đau bụng, tựa trên người Thượng Quan Hiên hầu như không thở nổi.
Trần Nặc vừa ho, vừa biện giải: "Không phải tôi nói, là La Minh nói, bọn Đường Vân có thể làm chứng."
Sợ La Minh chết không nhắm mắt Đường Vân lập tức nhấc tay, "Đúng, là La Minh nói."
La Minh hận, lập tức ồn ào: "Tôi không có ý này, tôi chưa nói xong các cậu đã cắt đứt."
Bọn Sở Hoàn nghĩ một người chết tốt hơn mọi người chết, đánh một ánh mắt cho nhau, trăm miệng một lời: "Nào có, cậu vừa nãy xông vào đã quát lão đại dắt con đi làm, bọn này không nghe sai. Lão đại, không dính đến bọn này, là La Minh lầm đạo, nếu cậu ta nói lão đại dắt một con hồ ly đi làm, bọn này quyết không cho nó là con của lão đại."
La Minh ói máu, một đám không lương tâm, cư nhiên không nhân tính đẩy mình lên đoạn đầu đài?! Không được, anh phải tự cứu, bằng không chắc chắn chết không hay biết, vậy rất oan uổng!
La Minh muốn tự cứu, Thượng Quan Hiên cũng không cho cơ hội, "Các cậu rất rảnh?"
Một câu nhàn nhạt, khiến mọi người cảm giác đại họa lâm đầu, thiên địa hôn ám.
Đường Vân khổ mặt nói: "Lão đại, kỳ thực bọn này rất bận, chân không chạm đất."
Mọi người gật đầu.
Thượng Quan Hiên nhìn bọn họ, vừa để tiểu hồ ly vào lòng Tiêu Xuân Thu, vừa không mặn không nhạt nói: "Không, các cậu không bận, rảnh đến dám lấy tôi ra giỡn, còn giỡn đến thống khoái, thấy tôi không có con, các cậu rất thất vọng đúng không?"
Mọi người lắc đầu, "Không phải, lão đại, anh nghe bọn này nói, kỳ thực--"
Thượng Quan Hiên "mắt lộ ra hung quang", thành công khiến mọi người không dám lên tiếng, càng không dám kháng nghị, chỉ có thể kêu khổ, thảm, thà đắc tội ông chú Hồ cũng không thể đắc tội lão đại, sao bọn họ lại quên lời khuyên này!
"Kỳ thực các cậu rất rảnh, rảnh đến sắp thành tam cô lục bà chợ bán thức ăn, vì tránh cho các cậu ăn nói huyên thuyên như old lady, tôi sẽ tìm chút chuyện, miễn ngày nào đó các cậu biến bà ba hoa sẽ không hay."
Mọi người lệ phun, đừng, lão đại rõ ràng lấy quyền đè người, quan báo tư thù, bọn họ nhất định bị chỉnh chết, lúc này duy nhất có thể cứu là --
Mọi người quay đầu hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Thượng Quan phu nhân ôm "con" của Thượng Quan Hiên -- Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu cười tủm tỉm làm thủ thế "ok", bọn Đường Vân cảm động không ngớt, 5555, vẫn là tổ trưởng tốt, là mẹ ruột, không giống lão đại mười phần cha kế!
Vậy mà Tiêu Xuân Thu một câu khiến bọn họ từ nhân gian thăng lên Thiên Đường, lại từ Thiên Đường nặng nề rơi xuống Địa Ngục.
Anh nâng tiểu hồ ly hôn cái mũi lành lạnh của nó, cười nói: "Thượng Quan Hiên, không phải tôi nói, kỳ thực tiểu hồ ly đôi khi rất giống cậu, khó trách La Minh nhất thời kích động nói sai, bất quá bọn họ xác thực rất buồn chán, tôi duy trì cậu dạy dỗ bọn họ, đúng rồi, có thể gọi đi thăm dò vụ án vừa nãy, không phá được thì nộp lên tiền lương tháng này, làm phí tổn thất cho ông chú Hồ, tôi nghĩ ông chú nhất định hài lòng! Ha ha!"
Mọi người quỳ rạp trên đất căn bản không bò dậy, mẹ ruột thì ra là trợ Trụ vi ngược -- Ðát Kỉ!
Tiêu Xuân Thu khóe miệng co quắp vài cái, quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên mặt không biểu tình ánh mắt lạnh đến muốn giết người, vươn tay đáp bờ vai anh cuồng tiếu.
"Tiểu hồ ly, con, con, tiểu hồ ly, ha ha, ha ha, cười chết tôi!"
Tiếng cười làm càn của Tiêu Xuân Thu kinh tỉnh mọi người ở phòng làm việc bị Trần Nặc nổ thành tượng đá, bọn họ động tác nhất trí quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên quanh thân ba thước hàn khí bức người, xoát một tiếng lui ra sau đẩy đầu sỏ gây tôi La Minh lên trước làm tấm mộc!
La Minh đang bóp cổ Trần Nặc lắc lư, "Tiểu tử chết tiệt, cậu nói quỷ gì! Ăn có thể ăn bậy, nói không thể nói bừa, sẽ chết người!"
Lắc một hồi, phát hiện không thích hợp, quay đầu, chống lại ánh mắt âm trầm lãnh liệt của Thượng Quan Hiên, La Minh sợ đến thoáng cái buông cái cổ đáng thương của Trần Nặc, cười làm lành nói: "Cái kia, lão đại, hồ ly trên vai ngài thật, thật đẹp!"
Tiểu hồ ly hiếu kỳ nhìn La Minh đầy đầu mồ hôi, lại quay đầu nhìn Thượng Quan Hiên thoáng cái mặt lạnh, không rõ anh vì sao sẽ giận.
Tiểu hồ ly đối Thượng Quan Hiên có thân cận không hiểu, thấy Thượng Quan Hiên banh mặt, rất tự nhiên thân thiết liếm mặt anh, thấp kêu một tiếng.
Úc! Mẹ tôi ơi! Rất hữu ái! Mọi người nhất trí kinh hô, nếu tiểu hồ ly là Tiêu Xuân Thu ôm, phỏng chừng đã sớm nhào tới chà đạp một phen, bất đắc dĩ nó ngồi trên vai Thượng Quan Hiên, chỉ có thể rưng rưng mà nhìn, lại không dám hó hé manh động.
Tiểu hồ ly bị ánh mắt lóe sắc xanh yếu ớt như dã lang của mọi người dọa, lông tơ dựng thẳng.
Tiêu Xuân Thu vẫn cuồng tiếu không ngừng, khiến Thượng Quan Hiên nhíu mày, tên này cười rất thái quá!
Sóc chuột ngồi trên vai Tiêu Xuân Thu nghĩ mình rất nguy hiểm, vì Tiêu Xuân Thu cười điên rồi, nó đi theo chợt cao chợt thấp, có vài lần suýt nữa ngã xuống.
Thấy Tiêu Xuân Thu không có ý dừng, Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ, "Cười đủ chưa?"
"Tiểu hồ ly là con của Thượng Quan Hiên? Ha ha! Trần Nặc cậu giỏi lắm!" Tiêu Xuân Thu cười đến đau bụng, tựa trên người Thượng Quan Hiên hầu như không thở nổi.
Trần Nặc vừa ho, vừa biện giải: "Không phải tôi nói, là La Minh nói, bọn Đường Vân có thể làm chứng."
Sợ La Minh chết không nhắm mắt Đường Vân lập tức nhấc tay, "Đúng, là La Minh nói."
La Minh hận, lập tức ồn ào: "Tôi không có ý này, tôi chưa nói xong các cậu đã cắt đứt."
Bọn Sở Hoàn nghĩ một người chết tốt hơn mọi người chết, đánh một ánh mắt cho nhau, trăm miệng một lời: "Nào có, cậu vừa nãy xông vào đã quát lão đại dắt con đi làm, bọn này không nghe sai. Lão đại, không dính đến bọn này, là La Minh lầm đạo, nếu cậu ta nói lão đại dắt một con hồ ly đi làm, bọn này quyết không cho nó là con của lão đại."
La Minh ói máu, một đám không lương tâm, cư nhiên không nhân tính đẩy mình lên đoạn đầu đài?! Không được, anh phải tự cứu, bằng không chắc chắn chết không hay biết, vậy rất oan uổng!
La Minh muốn tự cứu, Thượng Quan Hiên cũng không cho cơ hội, "Các cậu rất rảnh?"
Một câu nhàn nhạt, khiến mọi người cảm giác đại họa lâm đầu, thiên địa hôn ám.
Đường Vân khổ mặt nói: "Lão đại, kỳ thực bọn này rất bận, chân không chạm đất."
Mọi người gật đầu.
Thượng Quan Hiên nhìn bọn họ, vừa để tiểu hồ ly vào lòng Tiêu Xuân Thu, vừa không mặn không nhạt nói: "Không, các cậu không bận, rảnh đến dám lấy tôi ra giỡn, còn giỡn đến thống khoái, thấy tôi không có con, các cậu rất thất vọng đúng không?"
Mọi người lắc đầu, "Không phải, lão đại, anh nghe bọn này nói, kỳ thực--"
Thượng Quan Hiên "mắt lộ ra hung quang", thành công khiến mọi người không dám lên tiếng, càng không dám kháng nghị, chỉ có thể kêu khổ, thảm, thà đắc tội ông chú Hồ cũng không thể đắc tội lão đại, sao bọn họ lại quên lời khuyên này!
"Kỳ thực các cậu rất rảnh, rảnh đến sắp thành tam cô lục bà chợ bán thức ăn, vì tránh cho các cậu ăn nói huyên thuyên như old lady, tôi sẽ tìm chút chuyện, miễn ngày nào đó các cậu biến bà ba hoa sẽ không hay."
Mọi người lệ phun, đừng, lão đại rõ ràng lấy quyền đè người, quan báo tư thù, bọn họ nhất định bị chỉnh chết, lúc này duy nhất có thể cứu là --
Mọi người quay đầu hai mắt đẫm lệ lưng tròng nhìn Thượng Quan phu nhân ôm "con" của Thượng Quan Hiên -- Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu cười tủm tỉm làm thủ thế "ok", bọn Đường Vân cảm động không ngớt, 5555, vẫn là tổ trưởng tốt, là mẹ ruột, không giống lão đại mười phần cha kế!
Vậy mà Tiêu Xuân Thu một câu khiến bọn họ từ nhân gian thăng lên Thiên Đường, lại từ Thiên Đường nặng nề rơi xuống Địa Ngục.
Anh nâng tiểu hồ ly hôn cái mũi lành lạnh của nó, cười nói: "Thượng Quan Hiên, không phải tôi nói, kỳ thực tiểu hồ ly đôi khi rất giống cậu, khó trách La Minh nhất thời kích động nói sai, bất quá bọn họ xác thực rất buồn chán, tôi duy trì cậu dạy dỗ bọn họ, đúng rồi, có thể gọi đi thăm dò vụ án vừa nãy, không phá được thì nộp lên tiền lương tháng này, làm phí tổn thất cho ông chú Hồ, tôi nghĩ ông chú nhất định hài lòng! Ha ha!"
Mọi người quỳ rạp trên đất căn bản không bò dậy, mẹ ruột thì ra là trợ Trụ vi ngược -- Ðát Kỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.