Chương 406: Quyển 9 - Chương 34
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Khi thấy Bùi Hiểu Nhã và Trương Nhàn, Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu rốt cuộc hiểu Lưu Phỉ vì sao nói vậy.
Hai người này thật là điên cả rồi.
Bùi Hiểu Nhã vẫn như lần trước, ngồi dưới hàng leo loay hoay một đống hoa hồng đỏ như máu, ngẩng đầu thấy bọn Thượng Quan Hiên, ngọt ngào cười rộ, lại cúi đầu cẩn thận chơi hoa.
Cô dùng dao tước từng chiếc lá, rồi cầm kéo, động tác ưu nhã mà cắt thân hoa thành từng đoạn.
Cô rất nghiêm túc, rất cẩn thận, xuống đao cũng rất chuẩn, phảng phất là một nhà điêu khắc.
Bùi Hiểu Nhã cắt đến khi chỉ còn nụ, cuối cùng, say sưa mà đặt nó lên chóp mũi ngửi, lại xé từng cái cánh, nhìn nụ hoa trụi lủi, thoả mãn nở nụ cười, vẻ mặt như nhìn tình nhân, nhưng mà một khắc sau cô không chút lưu luyến ném nụ hoa xuống đất.
Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, lại nhìn một đống thân, lá, cánh và nụ hoa hồng bên chân Bùi Hiểu Nhã, rồi nhìn thoáng cô tiếp tục cẩn thận "phân thây", không khỏi rùng mình.
Tiêu Xuân Thu không khống chế được mường tượng hoa hồng thành người, mà Bùi Hiểu Nhã là kẻ hành hình, đang tiến hành lăng trì, trước cắt đầu lưỡi phạm nhân, khiến gã không thể gọi, lại từng đao lột bỏ thịt trên người gã...
Tê! Tiêu Xuân Thu nhịn không được nổi da gà, rất đáng sợ! Anh lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Anh chà xát cánh tay, hối hận nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, trong thời gian ngắn anh không muốn ăn thịt, vừa thấy đã ói.
Thượng Quan Hiên không nói gì, nhìn Bùi Hiểu Nhã một hồi đã quay đầu nhìn Trương Nhàn.
Trương Nhàn đầu đội mũ rơm, một thân quần áo lao động, chui trong biển hoa không biết làm gì.
Cô dùng xẻng đào ra những đóa hoa chỉ có hai cánh, Tiêu Xuân Thu hoảng sợ thấy phần rễ của chúng có một con sâu cùng màu, Trương Nhàn bảo bối bốc nó xuống, cứ thế mà nhét vào miệng.
Ác! Tiêu Xuân Thu cảm thấy dạ dày quay cuồng, che miệng nôn khan.
Thượng Quan Hiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh xanh mặt, nếu không phải khả năng thừa nhận giỏi hơn Tiêu Xuân Thu, phỏng chừng cả anh đều ói.
Trương Nhàn không để ý bọn họ, trồng lại hoa, cẩn thận tỉ mỉ vung đất.
Trương Nhàn đào ra những đóa hoa lớn nhất, rực rỡ nhất giữa biển hoa bốn màu tím, đỏ, vàng, đen, ăn sâu ở rễ.
Ăn xong, cô liếm môi, kiểu như thơm ngon vô cùng.
Thượng Quan Hiên chịu không nổi nữa, anh quay đầu, ngực cứ tưng tức.
Tiêu Xuân Thu nhìn đăm đam, quên cả nôn khan.
Trời! Hai người này một cái biến thái hơn một cái, không biết có phải người không?
Thượng Quan Hiên đột nhiên chạm vào một đôi ngươi ác độc, là người làm vườn kia!
Người làm vườn đứng ở chỗ râm mát dưới tàng cây, không chớp mắt trừng anh, chỉ cần anh tới gần trung tâm biển hoa, gã sẽ tùy thời lao tới công kích.
Thượng Quan Hiên rất không hiểu, người làm vườn như có thù với anh, anh lại không đắc tội gã, bất quá là lần trước muốn nhìn rõ bốn bức tượng La Hán kỳ quái lỡ chạm vào hoa, đáng giá vừa gặp đã như thấy kẻ thù giết cả nhà sao?
Quên đi, người của Trịnh gia không ai bình thường, đã không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu cứng ngắc cách người làm vườn thật xa, miễn cho gã lại phát điên đánh người.
Trương Nhàn vỗ bùn đất trên người, đứng dậy.
Bà không nhìn Bùi Hiểu Nhã "tàn phá" hoa hồng bên cạnh, vặn nước rửa sạch tay, rút khăn lau khô bùn đất ở khóe miệng, rồi mới xoay người nhìn bọn Thượng Quan Hiên xem bà như quái vật.
"Trịnh Minh chết thế nào?" Ngữ khí của Trương Nhàn rất bình thản, không tí kinh hoảng.
Lưu Phỉ không khỏi bội phục, Trịnh Hoa, Trịnh Lôi, Trịnh Minh liên tiếp ly kỳ tử vong, người phụ nữ này dĩ nhiên có thể trấn định tự nhiên như vậy, bất quá, nhìn bà mặt không đổi sắc nuốt sâu vào miệng cũng đủ để hiểu người phụ nữ này không phải người bình thường.
Tiêu Xuân Thu gian nan ói ra ngột ngạt nghẹn trong lòng, chịu không nổi nói với Thượng Quan Hiên: "Tôi ra phòng khách ngồi, khi đi nhớ gọi, Đường Vân thật thông minh không có tới."
Thượng Quan Hiên lo lắng hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là cảm thấy áp lực, tôi qua kia ngồi là được."
Thượng Quan Hiên gật đầu.
Bùi Hiểu Nhã bỗng nhiên đi tới, cười nói: "Tôi cũng mệt rồi, anh cảnh sát, tôi đi với anh."
Tiêu Xuân Thu nhìn hài cốt hoa hồng lả tả đầy đất, thoáng nhiên do dự, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này rất nguy hiểm, mình đừng nên ở cạnh cô ta.
"Bùi tiểu thư, cô tạm thời không thể đi." Thượng Quan Hiên ngăn cản, "Liên quan tới cái chết của Trịnh Minh, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi cô."
Bùi Hiểu Nhã cười, dùng ngón trỏ điểm mặt, "Anh muốn hỏi tôi tối qua có gặp Trịnh Minh không? Khi Trịnh Minh chết tôi ở đâu đúng không? Được rồi, tôi rất hợp tác, có gì nói đó, tối qua nửa đêm 2 giờ tôi xuống lầu uống nước, thấy Trịnh Minh đang uống rượu giải sầu, thế là uống hai ly với ông ấy, uống nhiều thấy hơi choáng nên về phòng ngủ, chuyện sau đó không biết, ây, Trịnh Minh có phải bị hút sạch máu như Trịnh Lôi không, ai nha, ai biến thái vậy?"
Nhìn Bùi Hiểu Nhã giả vờ e thẹn, Thượng Quan Hiên và Lưu Phỉ không khỏi lạnh sống lưng.
Hai người này thật là điên cả rồi.
Bùi Hiểu Nhã vẫn như lần trước, ngồi dưới hàng leo loay hoay một đống hoa hồng đỏ như máu, ngẩng đầu thấy bọn Thượng Quan Hiên, ngọt ngào cười rộ, lại cúi đầu cẩn thận chơi hoa.
Cô dùng dao tước từng chiếc lá, rồi cầm kéo, động tác ưu nhã mà cắt thân hoa thành từng đoạn.
Cô rất nghiêm túc, rất cẩn thận, xuống đao cũng rất chuẩn, phảng phất là một nhà điêu khắc.
Bùi Hiểu Nhã cắt đến khi chỉ còn nụ, cuối cùng, say sưa mà đặt nó lên chóp mũi ngửi, lại xé từng cái cánh, nhìn nụ hoa trụi lủi, thoả mãn nở nụ cười, vẻ mặt như nhìn tình nhân, nhưng mà một khắc sau cô không chút lưu luyến ném nụ hoa xuống đất.
Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên nhìn nhau, lại nhìn một đống thân, lá, cánh và nụ hoa hồng bên chân Bùi Hiểu Nhã, rồi nhìn thoáng cô tiếp tục cẩn thận "phân thây", không khỏi rùng mình.
Tiêu Xuân Thu không khống chế được mường tượng hoa hồng thành người, mà Bùi Hiểu Nhã là kẻ hành hình, đang tiến hành lăng trì, trước cắt đầu lưỡi phạm nhân, khiến gã không thể gọi, lại từng đao lột bỏ thịt trên người gã...
Tê! Tiêu Xuân Thu nhịn không được nổi da gà, rất đáng sợ! Anh lắc đầu, không dám nghĩ tiếp.
Anh chà xát cánh tay, hối hận nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, trong thời gian ngắn anh không muốn ăn thịt, vừa thấy đã ói.
Thượng Quan Hiên không nói gì, nhìn Bùi Hiểu Nhã một hồi đã quay đầu nhìn Trương Nhàn.
Trương Nhàn đầu đội mũ rơm, một thân quần áo lao động, chui trong biển hoa không biết làm gì.
Cô dùng xẻng đào ra những đóa hoa chỉ có hai cánh, Tiêu Xuân Thu hoảng sợ thấy phần rễ của chúng có một con sâu cùng màu, Trương Nhàn bảo bối bốc nó xuống, cứ thế mà nhét vào miệng.
Ác! Tiêu Xuân Thu cảm thấy dạ dày quay cuồng, che miệng nôn khan.
Thượng Quan Hiên cũng không tốt hơn bao nhiêu, anh xanh mặt, nếu không phải khả năng thừa nhận giỏi hơn Tiêu Xuân Thu, phỏng chừng cả anh đều ói.
Trương Nhàn không để ý bọn họ, trồng lại hoa, cẩn thận tỉ mỉ vung đất.
Trương Nhàn đào ra những đóa hoa lớn nhất, rực rỡ nhất giữa biển hoa bốn màu tím, đỏ, vàng, đen, ăn sâu ở rễ.
Ăn xong, cô liếm môi, kiểu như thơm ngon vô cùng.
Thượng Quan Hiên chịu không nổi nữa, anh quay đầu, ngực cứ tưng tức.
Tiêu Xuân Thu nhìn đăm đam, quên cả nôn khan.
Trời! Hai người này một cái biến thái hơn một cái, không biết có phải người không?
Thượng Quan Hiên đột nhiên chạm vào một đôi ngươi ác độc, là người làm vườn kia!
Người làm vườn đứng ở chỗ râm mát dưới tàng cây, không chớp mắt trừng anh, chỉ cần anh tới gần trung tâm biển hoa, gã sẽ tùy thời lao tới công kích.
Thượng Quan Hiên rất không hiểu, người làm vườn như có thù với anh, anh lại không đắc tội gã, bất quá là lần trước muốn nhìn rõ bốn bức tượng La Hán kỳ quái lỡ chạm vào hoa, đáng giá vừa gặp đã như thấy kẻ thù giết cả nhà sao?
Quên đi, người của Trịnh gia không ai bình thường, đã không thể dùng lẽ thường suy đoán.
Thượng Quan Hiên kéo Tiêu Xuân Thu cứng ngắc cách người làm vườn thật xa, miễn cho gã lại phát điên đánh người.
Trương Nhàn vỗ bùn đất trên người, đứng dậy.
Bà không nhìn Bùi Hiểu Nhã "tàn phá" hoa hồng bên cạnh, vặn nước rửa sạch tay, rút khăn lau khô bùn đất ở khóe miệng, rồi mới xoay người nhìn bọn Thượng Quan Hiên xem bà như quái vật.
"Trịnh Minh chết thế nào?" Ngữ khí của Trương Nhàn rất bình thản, không tí kinh hoảng.
Lưu Phỉ không khỏi bội phục, Trịnh Hoa, Trịnh Lôi, Trịnh Minh liên tiếp ly kỳ tử vong, người phụ nữ này dĩ nhiên có thể trấn định tự nhiên như vậy, bất quá, nhìn bà mặt không đổi sắc nuốt sâu vào miệng cũng đủ để hiểu người phụ nữ này không phải người bình thường.
Tiêu Xuân Thu gian nan ói ra ngột ngạt nghẹn trong lòng, chịu không nổi nói với Thượng Quan Hiên: "Tôi ra phòng khách ngồi, khi đi nhớ gọi, Đường Vân thật thông minh không có tới."
Thượng Quan Hiên lo lắng hỏi: "Khó chịu lắm sao?"
Tiêu Xuân Thu lắc đầu, "Cũng không phải, chỉ là cảm thấy áp lực, tôi qua kia ngồi là được."
Thượng Quan Hiên gật đầu.
Bùi Hiểu Nhã bỗng nhiên đi tới, cười nói: "Tôi cũng mệt rồi, anh cảnh sát, tôi đi với anh."
Tiêu Xuân Thu nhìn hài cốt hoa hồng lả tả đầy đất, thoáng nhiên do dự, anh luôn cảm thấy người phụ nữ này rất nguy hiểm, mình đừng nên ở cạnh cô ta.
"Bùi tiểu thư, cô tạm thời không thể đi." Thượng Quan Hiên ngăn cản, "Liên quan tới cái chết của Trịnh Minh, chúng tôi có vài vấn đề cần hỏi cô."
Bùi Hiểu Nhã cười, dùng ngón trỏ điểm mặt, "Anh muốn hỏi tôi tối qua có gặp Trịnh Minh không? Khi Trịnh Minh chết tôi ở đâu đúng không? Được rồi, tôi rất hợp tác, có gì nói đó, tối qua nửa đêm 2 giờ tôi xuống lầu uống nước, thấy Trịnh Minh đang uống rượu giải sầu, thế là uống hai ly với ông ấy, uống nhiều thấy hơi choáng nên về phòng ngủ, chuyện sau đó không biết, ây, Trịnh Minh có phải bị hút sạch máu như Trịnh Lôi không, ai nha, ai biến thái vậy?"
Nhìn Bùi Hiểu Nhã giả vờ e thẹn, Thượng Quan Hiên và Lưu Phỉ không khỏi lạnh sống lưng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.