Chương 380: Quyển 9 - Chương 8
Huyền Tử Phách
27/10/2020
Sở Hoàn cầm chén đi rửa, rửa xong bỏ vào tủ, rồi nhìn thoáng phòng khách, ai, mình vẫn rất thiện lương, anh tắm cho Yến Dương kỳ thực là tính lấy thân thể cậu làm nhân thể yến, anh muốn làm nó đã lâu rồi, thế nhưng không ai nguyện ý cống hiến thân xác cho anh thử, khó được có một con chuột không thể nhúc nhích hôm nay rơi vào tay anh, vốn hạ quyết tâm nhất định phải làm một lần, tài liệu đều chuẩn bị tốt, lại không biết vì sao, bộ dáng Yến Dương vừa nãy khóc đến nghẹn ngào khiến anh bỏ đi ý niệm, cậu sợ mình, nếu lát nữa lại khóc như vậy, thật đau đầu chết!
Bụng no, thân thể ấm áp, Yến Dương chỉ cảm thấy thoải mái chưa từng có, thoải mái đến muốn ngủ, đây là không thể nào, cậu ngày đêm điên đảo, buổi tối chưa từng buồn ngủ, tinh thần như đánh thuốc kích thích, lần này là lần đầu cậu buồn ngủ!
Thế nhưng nghĩ tới Sở Hoàn không biết xử trí mình ra sao, cậu đã ngủ không nổi. Yến Dương nhìn không thấu Sở Hoàn, cậu nghĩ anh tắm cho mình nhất định có mục đích, bằng không ai sẽ vô duyên vô cớ tắm cho một tên trộm, cũng không phải tình nhân hay vợ, lúc đầu, Yến Dương cho Sở Hoàn là biến thái, nhưng giờ xem ra không giống, không biết người này nghĩ gì, dù sao trốn không thoát, binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm, cho dù anh ta thật định gì kia, cậu chỉ có thể nhận, ai kêu không may bị bắt, may mà người này lớn lên không sai, nhiều ít khiến Yến Dương có chút thoải mái, bất quá nghe nói rất đau, nghĩ tới nghĩ lui, Yến Dương nghĩ mình không thể nhận mệnh như vậy, thề chết phản kháng!
Tay Sở Hoàn liên tiếp quơ mười mấy cái, mới giật tỉnh Yến Dương rơi vào ảo tưởng.
Sở Hoàn đã tự hỏi xong, giam Yến Dương vào tù, đáy lòng có chút không muốn, anh luôn cảm thấy Yến Dương ăn không được khổ, hơn nữa như Yến Dương nói, bất quá là ăn vụng mấy miếng thịt và mấy cọng rau, không tính tội ác tày trời gì, có lẽ cậu ta thực sự chỉ là đói quá mới ăn vụng, nghĩ thế, Sở Hoàn quyết định thả người, xui quẩy, tắm không cho cậu ta! Ai!
Tuy quyết định buông tha, bất quá có một số việc phải hỏi rõ.
"Yến Dương là tên thật của cậu?"
"Thật như trân châu, nếu không, anh có thể lên lầu nhìn CMND của tôi."
Sở Hoàn liếc mắt, "Sao cậu vào được nhà tôi?"
"Mở cửa mà vào, đôi khi trèo từ cửa sổ."
Trèo từ cửa sổ? Sở Hoàn không quên mình ở lầu 20, "Cậu có chìa khóa?"
"Không cần chìa khóa cũng có thể."
Ánh mắt Sở Hoàn nhìn Yến Dương rất thâm ý, "Cậu là ai?"
Yến Dương suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Trộm, chức nghiệp."
Sở Hoàn nhướng mày, "Thành thật như vậy, không sợ tôi tống cậu vào tù?"
"Sợ, bất quá anh là cảnh sát, tôi nói dối, phỏng chừng cũng lừa không được, cho nên thành thật khai báo tương đối tốt." Yến Dương không cảm thấy Sở Hoàn là cảnh sát ngu ngốc, máy truy tung cậu dùng với anh ta không phải trộm bình thường sẽ dùng.
"Cậu gắn máy truy tung trên xe tôi?"
"Ừ, đế giày cũng có, kỳ thực tôi còn gắn cameras hình kim trong nhà anh." Yến Dương không sợ chết nói.
Mặt Sở Hoàn bắt đầu biến thành Bao Công, "Gắn ở đâu?"
"Cửa chính và bếp."
"Cậu tới nhà tôi bao nhiêu lần?"
"Không, không nhớ rõ." Yến Dương chột dạ không ngớt, hình như ngày cậu dọn tới đã ghé thăm nhà Sở Hoàn.
"Không nhớ rõ? Là nói rất nhiều?"
"Hình như, hình như vậy."
"Ngoại trừ ăn vụng, cậu còn làm gì?"
"Không có, tôi chỉ hứng thú với đồ anh nấu." Còn có giường, cái gì nên thẳng thắn, cái gì nên giấu, Yến Dương rất nắm chắc.
Sở Hoàn âm trầm nhìn Yến Dương, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ bàn, thả đi hay giam lại, thật là một nan đề.
Trái tim Yến Dương cũng theo ngón tay Sở Hoàn chợt cao chợt thấp.
Sở Hoàn xoa trán, anh mệt rồi, muốn ngủ, "Nếu cậu thề sau này không làm trộm, tôi thả cậu."
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nói thật, rất khó. Nếu anh chịu nuôi tôi, quản tôi, tôi nghĩ hẳn có thể bỏ."
Bụng no, thân thể ấm áp, Yến Dương chỉ cảm thấy thoải mái chưa từng có, thoải mái đến muốn ngủ, đây là không thể nào, cậu ngày đêm điên đảo, buổi tối chưa từng buồn ngủ, tinh thần như đánh thuốc kích thích, lần này là lần đầu cậu buồn ngủ!
Thế nhưng nghĩ tới Sở Hoàn không biết xử trí mình ra sao, cậu đã ngủ không nổi. Yến Dương nhìn không thấu Sở Hoàn, cậu nghĩ anh tắm cho mình nhất định có mục đích, bằng không ai sẽ vô duyên vô cớ tắm cho một tên trộm, cũng không phải tình nhân hay vợ, lúc đầu, Yến Dương cho Sở Hoàn là biến thái, nhưng giờ xem ra không giống, không biết người này nghĩ gì, dù sao trốn không thoát, binh lai tương đáng, thủy lai thổ yểm, cho dù anh ta thật định gì kia, cậu chỉ có thể nhận, ai kêu không may bị bắt, may mà người này lớn lên không sai, nhiều ít khiến Yến Dương có chút thoải mái, bất quá nghe nói rất đau, nghĩ tới nghĩ lui, Yến Dương nghĩ mình không thể nhận mệnh như vậy, thề chết phản kháng!
Tay Sở Hoàn liên tiếp quơ mười mấy cái, mới giật tỉnh Yến Dương rơi vào ảo tưởng.
Sở Hoàn đã tự hỏi xong, giam Yến Dương vào tù, đáy lòng có chút không muốn, anh luôn cảm thấy Yến Dương ăn không được khổ, hơn nữa như Yến Dương nói, bất quá là ăn vụng mấy miếng thịt và mấy cọng rau, không tính tội ác tày trời gì, có lẽ cậu ta thực sự chỉ là đói quá mới ăn vụng, nghĩ thế, Sở Hoàn quyết định thả người, xui quẩy, tắm không cho cậu ta! Ai!
Tuy quyết định buông tha, bất quá có một số việc phải hỏi rõ.
"Yến Dương là tên thật của cậu?"
"Thật như trân châu, nếu không, anh có thể lên lầu nhìn CMND của tôi."
Sở Hoàn liếc mắt, "Sao cậu vào được nhà tôi?"
"Mở cửa mà vào, đôi khi trèo từ cửa sổ."
Trèo từ cửa sổ? Sở Hoàn không quên mình ở lầu 20, "Cậu có chìa khóa?"
"Không cần chìa khóa cũng có thể."
Ánh mắt Sở Hoàn nhìn Yến Dương rất thâm ý, "Cậu là ai?"
Yến Dương suy nghĩ một chút, thành thật nói: "Trộm, chức nghiệp."
Sở Hoàn nhướng mày, "Thành thật như vậy, không sợ tôi tống cậu vào tù?"
"Sợ, bất quá anh là cảnh sát, tôi nói dối, phỏng chừng cũng lừa không được, cho nên thành thật khai báo tương đối tốt." Yến Dương không cảm thấy Sở Hoàn là cảnh sát ngu ngốc, máy truy tung cậu dùng với anh ta không phải trộm bình thường sẽ dùng.
"Cậu gắn máy truy tung trên xe tôi?"
"Ừ, đế giày cũng có, kỳ thực tôi còn gắn cameras hình kim trong nhà anh." Yến Dương không sợ chết nói.
Mặt Sở Hoàn bắt đầu biến thành Bao Công, "Gắn ở đâu?"
"Cửa chính và bếp."
"Cậu tới nhà tôi bao nhiêu lần?"
"Không, không nhớ rõ." Yến Dương chột dạ không ngớt, hình như ngày cậu dọn tới đã ghé thăm nhà Sở Hoàn.
"Không nhớ rõ? Là nói rất nhiều?"
"Hình như, hình như vậy."
"Ngoại trừ ăn vụng, cậu còn làm gì?"
"Không có, tôi chỉ hứng thú với đồ anh nấu." Còn có giường, cái gì nên thẳng thắn, cái gì nên giấu, Yến Dương rất nắm chắc.
Sở Hoàn âm trầm nhìn Yến Dương, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng gõ bàn, thả đi hay giam lại, thật là một nan đề.
Trái tim Yến Dương cũng theo ngón tay Sở Hoàn chợt cao chợt thấp.
Sở Hoàn xoa trán, anh mệt rồi, muốn ngủ, "Nếu cậu thề sau này không làm trộm, tôi thả cậu."
"Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nói thật, rất khó. Nếu anh chịu nuôi tôi, quản tôi, tôi nghĩ hẳn có thể bỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.