Chương 4: Đại thiếu gia bị đánh tráo rồi?
Bạch Vân Tử Y
29/06/2021
“Nghe như lời Tiểu Bảo Bối cậu thì tôi là một Huyền Hình Sư? Như vậy không phải tôi sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Trịnh Bân nghe đến đây thì giật mình.
Không phải chứ, cậu đã từng đọc nhiều tác phẩm tiểu thuyết tinh tế, trong những bộ tiểu thuyết ấy cũng nhắc đến các tầng văn minh cao cấp. Mà thường các tầng văn minh này luôn mang vai trò trùm phản diện cuối cùng đối chiến cùng nhân vật chính, tuy rằng bình thường phe nhân vật chính sẽ thắng, nhưng sự tình này chuyển sang người cậu thì không giống.
Thứ nhất cậu không phải là nhân vật chính. Thứ hai đám người kia sẽ không gây chiến tranh với tinh hệ này mà chỉ truy lùng những Huyễn Hình Sư có tinh thần lực đặc biệt, và hiện tại Huyễn Hình Sư đều đã trốn sang một không gian khác khiến họ không thể tìm được, bởi vậy mục tiêu duy nhất bị nhắm đến chỉ còn mình cậu.
Không cần nghĩ cũng biết Trịnh Bân sắp gặp phải hoạ sát thân. Vừa trọng sinh chưa kịp thích nghi cuộc sống mới đã phải lo ngại tính mạng sau này có thể lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Bân sớm đã cạn lời rồi. Liệu có lối đi nào cho cậu sống bình yên một chút không? Trịnh Bân thà làm một tên vô dụng ăn không ngồi rồi còn hơn.
“Cái đó cậu không phải lo, có bản hệ thống ở đây bọn họ không thể nào phát hiện ra cậu đâu.”
Trừ khi cậu thi triển năng lực trước mặt họ. Đương nhiên câu cuối cùng Tiểu Bảo Bối sẽ không nói ra. Nó không muốn kí chủ bị dọa sợ thêm đâu.
Thực tế Tiểu Bảo Bối cũng không ngờ tinh thần lực của Trịnh Bân lại đặc biệt như vậy. Hệ thống nó được thiết lập để giúp cho kí chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng tức là từ những chỉ số thông kê lấy trên người ký chủ để từ đó đưa ra phương án thích hợp. Lại nói ký chủ của nó còn là người có tế bào nghệ thuật rất đỉnh cấp, vậy nên cậu chỉ có thể trở thành Huyễn Hình Sư thôi.
Việc hệ thống nói Trịnh Bân không cần lo lắng việc người văn minh cao cấp sẽ đến bắt cậu cũng không phải nói ngoa. Hệ thống Tiểu Bảo Bối có thiết lập ngăn chặn mọi thiết bị thăm dò trên người ký chủ, những người kia sẽ không có cách nào biết được sự tồn tại của Trịnh Bân.
Bản thân hệ thống Tiểu Bảo Bối là tồn tại còn cao cấp hơn mấy người kia, mà bảo vệ kí chủ cũng là nhiệm vụ trọng yếu của nó, nếu ký chủ chết thì hệ thống nó sẽ bị phía trên đào thải, đây là điều Tiểu Bảo Bối không muốn tẹo nào.
Nhưng nếu Trịnh Bân lỡ sử dụng huyễn hình thuật trước mặt người văn minh cao cấp thì chắc chắn sẽ bị họ phát hiện.
Mọi chuyện đã xảy ra một nghìn năm trước, có thể những người vây bắt trước kia sớm không còn tồn tại nhưng chúng vẫn để lại cơ sở dữ liệu chi tiết về Huyễn Hình Sư, đặc biệt là với những kẻ được đưa xuống văn minh này để thăm dò, mỗi người bọn chúng đều có tư liệu hình chiếu trận chiến năm đó giữa văn minh cao cấp và Huyễn Hình Sư, qua nhiều năm nghiên cứu và tìm ra được cách nhận dạng Huyễn Hình Sư, chỉ cần có người đặc điểm tương đồng 80% liền bị bắt về, bất kể người đó có thật sự là Huyễn Hình Sư hay không, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Những sự tình này Tiểu Bảo Bối sẽ không nói với Trịnh Bân, có hệ thống nó ở đây chỉ cần người văn minh cao cấp xuất hiện gần kí chủ trong bán kí 200 mét nó sẽ lập tức báo cho kí chủ cẩn thận không dùng năng lực là được, kí chủ nhà nó tuy EQ thấp nhưng IQ không phải để cho chó gặm, thời điểm gặp nguy hiểm cậu ấy sẽ biết phải xử lý thế nào.
Trịnh Bân nghe được sự đảm bảo của hệ thống thì thầm thở phào. Chắc cái hệ thống này sẽ không lừa cậu đâu, vì nó xuất hiện là để giúp cậu mà.
Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Bân theo quán tính chùm chăn tiếp tục lăn vào góc giường làm đà điểu, vừa hay nghe được bên ngoài có thanh âm nghi hoặc gọi vào:
“Thiếu gia, cậu vẫn chưa dậy sao? Mọi người ở dưới nhà đang chờ cậu dùng bữa, gia chủ có vẻ tức giận lắm, cậu mau xuống nhanh đi.”
Tiểu Bảo Bối thấy bộ dạng đà điểu của Trịnh Bân thì thở dài, cái chứng chướng ngại giao tiếp của ký chủ khá phiền phức, nó có chút lo lắng không biết cậu có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ đầu tiên hay không nữa.
“Ký chủ, nếu cậu không ngồi dậy và đi xuống nhà thì sẽ không làm được nhiệm vụ, mà không làm được nhiệm vụ thì không về được đâu.”
Bé “đà điểu” Trịnh Bân còn đang tính mặc kệ sự đời nghe thế liền cứng đờ.
Cậu thật sự phải xuống sao? Nhưng mà cậu không muốn a, cậu sợ những người dưới kia sẽ đem những ánh mắt chán ghét và coi thường nhìn cậu, chuyện hồi bé vẫn luôn là bóng tối trong lòng mà Trịnh Bân không muốn nhìn lại lần nữa.
“Trịnh Bân này, cậu có từng nghĩ mình sống trên đời này vì cái gì không? Trịnh Bân cậu sống là vì chính bản thân cậu, đừng đem ánh mắt người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cá nhân. Cậu luôn lo sợ mọi người hiểu nhầm chán ghét cậu vì cậu cho rằng mình đang giống những gì họ nói, nhưng cậu biết cậu không như vậy. Trịnh Bân sinh ra là một con người đầy tài hoa khiến người thân tự hào và người khác ngưỡng mộ, cậu ấy vốn có thể tỏa sáng và thành đạt với ước mơ của mình nhưng lại bị đẩy lui bởi những lời gièm pha vô căn cứ. Đã đến lúc phải mạnh mẽ và thay đổi cách nhìn của họ rồi Trịnh Bân, tôi biết là cậu sẽ làm được.”
Tiểu Bảo Bối không ngại cho Trịnh Bân một bát canh gà để thay đổi suy nghĩ. Ký chủ của nó là một người nhạy cảm và để ý quá nhiều thứ, điều này làm cản trở bước đường tương lai đầy xán lạn của cậu. Nếu là ký chủ lúc nhỏ hệ thống sẽ phải tốn thêm càng nhiều thời gian để giúp cậu, nhưng Trịnh Bân hiện tại đã trưởng thành, cậu đã có tư duy của chính mình, nên nó chỉ cần cho cậu một mục tiêu và hướng cậu thay đổi cách nhìn thôi.
Trịnh Bân ngẩn người. Lời của Tiểu Bảo Bối là cậu nhớ tới một câu nói của ông nội. Ông nói: “Mọi người nghĩ sao là chuyện của họ, con chỉ cần làm theo điều mình thích là được, bởi sẽ luôn có một người ủng hộ và tự hào về con, con cũng phải tin tưởng lấy bản thân, cháu ngoan của ta là một hảo hài tử nhất trên đời.”
Đúng vậy, sao cậu phải để ý cái nhìn của người khác chứ? Họ cũng đâu sống thay cậu được một giây nào. Những người trước kia hiểu nhầm cậu vì quả thực gương mặt cậu còn nhỏ nhìn khá non nớt và tinh xảo nên khó phân biệt mà thôi, theo thời gian lớn lên những đường nét dành cho con trai biểu hiện rõ ràng hơn, tuy vẫn tinh xảo nhưng không còn ai nhận nhầm giới tính của cậu nữa. Còn về những ánh mắt chán ghét hay coi thường lại càng dễ nói, không một ai có thể bắt ép người khác phải thích mình được, thế giới có nhiều loại người, mỗi người lại có tam quan khác nhau, việc thích ghét một người là quyền của họ, mình không cần việc gì phải khống chế bản thân vì người khác, bởi đến khi đó bạn nhận ra bạn không còn là chính mình nữa.
Những người dưới kia có thể đem những ánh mắt khác thường nhìn Trịnh Bân, vì Trịnh Bân lúc này là Trịnh Thành Hi. Trịnh Thành Hi trong mắt họ là một người không có năng lực, tính tình hỏng bét đầu óc lại ngu si, có thể yêu thích mới lạ. Chỉ cần thay đổi cách nhìn của họ là được, bởi Trịnh Bân cậu không còn là Trịnh Thành Hi của trước kia.
Lấy hết dũng khí ngồi dậy, Trịnh Bân chậm rãi xuống giường, lúc này liền có một con robot tiến lại gần cậu, giọng nói máy móc vang lên: “Xin chào đại thiếu gia, mời đại thiếu gia làm vệ sinh cá nhân, Thập Tứ sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng cậu.”
Trịnh Bân lần đầu tiên nhìn một con robot ở khoảng cách gần như vậy. Trịnh Bân chỉ có chướng ngại với nhân loại nên không sợ con robot sinh hoạt này, thậm chí còn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Dù rất muốn tìm hiểu thêm với con robot chút nữa nhưng người bên ngoài lại hối thúc Trịnh Bân nhanh xuống lầu, cậu đành phải làm thật nhanh vệ sinh cá nhân rồi tìm quần áo để thay.
Thời điểm nhìn vào trong tủ quần áo, Trịnh Bân câm nín. Cái gu thẩm mỹ của Trịnh Thành Hi thật làm đau mắt người nhìn.
Trong tiểu thuyết miêu tả, Trịnh Thành Hi chẳng có cái nào tốt ngoài cái mặt đẹp, nên hắn thích mặc những loại quần áo phong cách xa hoa nổi bật giữa đám đông, với lối suy nghĩ tuy ta không có năng lực nhưng mọi người vẫn phải khuất phục dưới vẻ đẹp của ta.
Cái lối suy nghĩ ngu ngốc này Trịnh Bân không hiểu làm sao Trịnh Thành Hi có thể nghĩ ra được. Dù có đẹp đến mấy thì người ta vẫn chỉ coi cậu ta là cái bình hoa không giá trị, hơn nữa không phải cứ mặc những loại quần áo này là đẹp đâu, thậm chí còn phản tác dụng ấy chứ.
Mất không ít thời gian Trịnh Bân mới lục từ đáy tủ ra một bộ xem như vừa mắt. Đây là một bộ chế phục quân đội màu trắng, những đường chỉ được may tinh tế, chất liệu mượt mà không thô ráp, lúc Trịnh Bân mặc lên vừa hay ôm sát thân hình mảnh khảnh, lớp vải cọ xát lên làn da cũng không gây ra điểm khó chịu gì, thậm chí còn rất thoải mái.
Trịnh Bân nhìn thiếu niên mặc quân trang mặt mày nghiêm chỉnh ở trong gương. Diện mạo của Trịnh Thành Hi vậy mà tương tư với gương mặt cũ của Trịnh Bân đến bảy tám phần, điểm khác biệt là gương mặt này trông trẻ hơn và thêm một chút yêu dã mà thôi.
Nét yêu dã này là do phần mái tóc dài của nguyên chủ ảnh hưởng đến. Điều này khiến Trịnh Bân từng có bóng ma trước kia cực kì không thích, quay ra bảo con robot đưa mình cây kéo làm vài đường lượn cho đến khi bản thân thấy hài lòng mới thôi.
Sau khi cắt tóc quả nhiên nhìn tốt hơn nhiều, ít nhất gương mặt này không còn quá trung tính mà thêm phần khí khái nam tử hơn trước.
Trịnh Bân mỉm cười nhìn thành quả này rồi đem cây kéo đưa trả cho robot Thập Tứ, kết quả lại bất ngờ nghe được lời khen của nó:
“Đại thiếu gia hôm nay thay đổi phong cách thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn trước kia nhiều.” Đương nhiên Thập Tứ sẽ không nói ra thiếu gia trước kia nhìn như con vẹt bảy màu, trông thì rực rỡ đấy nhưng không đẹp tí nào, nó là robot nhưng cũng có thẩm mỹ quan đó nhé.
“Cảm ơn lời khen của ngươi” Trịnh Bân cười càng thêm thích ý, thậm chí còn lộ ta chút má lúm nho nhỏ, do trước kia bị mái tóc dài che khuất nên không nhìn thấy.
Tiếng thúc giục bên ngoài một lần nữa truyền đến, Trịnh Bân ngừng cười, gương mặt căng cứng, chậm rãi đi tới mở cửa. Việc này làm bất ngờ vị quản gia đang gõ cửa bên ngoài.
Bình thường Trịnh Thành Hi rất khó gọi dậy, tính khí rời giường còn rất đáng sợ, mấy nữ hầu từng gọi cậu đều bị cậu hành hạ cho thừa sống thiếu chết.
Dần dần không còn ai dám đi gọi Trịnh Thành Hi nữa, nhiệm vụ này cuối cùng lại đẩy cho quản gia Hình Sinh. Hình Sinh không phải là đại quản gia của Trịnh gia, hắn chỉ là quản gia phụ trách đời sống cho Trịnh Hâm và Trịnh Thành Hi.
Trịnh Hâm thì không nói rồi, vừa xinh đẹp tài giỏi còn am hiểu lý lẽ, Hình Sinh rất vui vẻ khi biết mình là quản gia phục vụ cho cô. Nhưng Trịnh Thành Hi thì ngược lại, vừa vô dụng còn dốt nát, tính tình nát bét thích gây hoạ, ỷ mình may mắn sinh ra trong nhung lụa nên muốn làm gì thì làm. Ai, phận tôi tớ còn gặp phải loại chủ nhân thế này đúng là xui xẻo tám kiếp.
Mấy hôm trước vị đại thiếu này làm ra trò ngu xuẩn hãm hại Trịnh Hâm tiểu thư, sau đó được Tần công tử phát hiện kịp lúc nên dùng kế gậy ông đập lưng ông trừng trị ngược lại. Hình Sinh còn thấy được cậu ta bị Tần thiếu lôi cổ áo ném đến trước mặt gia chủ. Tần thiếu còn nói hắn nể mặt Trịnh lão với Trịnh tiểu thư nên mới không nặng tay, nếu Trịnh Thành Hi còn không biết điều thì đừng trách hắn không khách khí.
Trịnh lão sau khi nghe rõ sự tình thì giận không ngừng được, nhốt Trịnh Thành Hi trong phòng cấm túc năm ngày. Ông không phạt nặng cậu vì suy cho cùng Trịnh Thành Hi là cháu trai duy nhất của Trịnh gia.
Trịnh gia xưa nay mỗi thế hệ đều là độc đinh, bởi vậy tuy chán ghét Trịnh Thành Hi không nên thân nhưng Trịnh lão vẫn khoan dung cậu, chỉ cần Trịnh Thành Hi không làm ra chuyện gì động chạm đến điểm mấu chốt của Trịnh gia, Trịnh lão sẽ mắt nhắm mắt mở mặc cậu làm càn.
Hôm nay là hết hạn cấm túc của Trịnh Thành Hi. Hình Sinh không sai được ai đành tự thân lên gọi cậu dậy. Vốn đã chuẩn bị nghe một bài cáu gắt chửi bới của đối phương, ai ngờ đối phương còn mang đến cho hắn bất ngờ không tưởng tượng.
Hình Sinh nhìn thiếu niên mặc quân trang chỉnh tề lãnh đạm nhìn ngược lại hắn mà miệng há hốc. Người này là Trịnh thiếu gia? Hay cách mở cửa của hắn không đúng? Chắc chắn là vậy rồi, Trịnh thiếu không thể có loại hình phong cách như vậy, chắc chắn là hắn mở cửa sai cách rồi.
“Có thể tránh đường không?” Thanh âm của thiếu niên vang lên có phần đạm mạc và lạnh lùng, Hình Sinh còn đang thẫn thờ suy nghĩ linh tinh nghe được cũng phải giật mình, ánh mắt không dám tin nhìn Trịnh Bân. Thật đúng là cậu? Ôi má ơi chuyện gì xảy ra thế này?
Trịnh Bân nghe đến đây thì giật mình.
Không phải chứ, cậu đã từng đọc nhiều tác phẩm tiểu thuyết tinh tế, trong những bộ tiểu thuyết ấy cũng nhắc đến các tầng văn minh cao cấp. Mà thường các tầng văn minh này luôn mang vai trò trùm phản diện cuối cùng đối chiến cùng nhân vật chính, tuy rằng bình thường phe nhân vật chính sẽ thắng, nhưng sự tình này chuyển sang người cậu thì không giống.
Thứ nhất cậu không phải là nhân vật chính. Thứ hai đám người kia sẽ không gây chiến tranh với tinh hệ này mà chỉ truy lùng những Huyễn Hình Sư có tinh thần lực đặc biệt, và hiện tại Huyễn Hình Sư đều đã trốn sang một không gian khác khiến họ không thể tìm được, bởi vậy mục tiêu duy nhất bị nhắm đến chỉ còn mình cậu.
Không cần nghĩ cũng biết Trịnh Bân sắp gặp phải hoạ sát thân. Vừa trọng sinh chưa kịp thích nghi cuộc sống mới đã phải lo ngại tính mạng sau này có thể lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Trịnh Bân sớm đã cạn lời rồi. Liệu có lối đi nào cho cậu sống bình yên một chút không? Trịnh Bân thà làm một tên vô dụng ăn không ngồi rồi còn hơn.
“Cái đó cậu không phải lo, có bản hệ thống ở đây bọn họ không thể nào phát hiện ra cậu đâu.”
Trừ khi cậu thi triển năng lực trước mặt họ. Đương nhiên câu cuối cùng Tiểu Bảo Bối sẽ không nói ra. Nó không muốn kí chủ bị dọa sợ thêm đâu.
Thực tế Tiểu Bảo Bối cũng không ngờ tinh thần lực của Trịnh Bân lại đặc biệt như vậy. Hệ thống nó được thiết lập để giúp cho kí chủ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, cũng tức là từ những chỉ số thông kê lấy trên người ký chủ để từ đó đưa ra phương án thích hợp. Lại nói ký chủ của nó còn là người có tế bào nghệ thuật rất đỉnh cấp, vậy nên cậu chỉ có thể trở thành Huyễn Hình Sư thôi.
Việc hệ thống nói Trịnh Bân không cần lo lắng việc người văn minh cao cấp sẽ đến bắt cậu cũng không phải nói ngoa. Hệ thống Tiểu Bảo Bối có thiết lập ngăn chặn mọi thiết bị thăm dò trên người ký chủ, những người kia sẽ không có cách nào biết được sự tồn tại của Trịnh Bân.
Bản thân hệ thống Tiểu Bảo Bối là tồn tại còn cao cấp hơn mấy người kia, mà bảo vệ kí chủ cũng là nhiệm vụ trọng yếu của nó, nếu ký chủ chết thì hệ thống nó sẽ bị phía trên đào thải, đây là điều Tiểu Bảo Bối không muốn tẹo nào.
Nhưng nếu Trịnh Bân lỡ sử dụng huyễn hình thuật trước mặt người văn minh cao cấp thì chắc chắn sẽ bị họ phát hiện.
Mọi chuyện đã xảy ra một nghìn năm trước, có thể những người vây bắt trước kia sớm không còn tồn tại nhưng chúng vẫn để lại cơ sở dữ liệu chi tiết về Huyễn Hình Sư, đặc biệt là với những kẻ được đưa xuống văn minh này để thăm dò, mỗi người bọn chúng đều có tư liệu hình chiếu trận chiến năm đó giữa văn minh cao cấp và Huyễn Hình Sư, qua nhiều năm nghiên cứu và tìm ra được cách nhận dạng Huyễn Hình Sư, chỉ cần có người đặc điểm tương đồng 80% liền bị bắt về, bất kể người đó có thật sự là Huyễn Hình Sư hay không, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.
Những sự tình này Tiểu Bảo Bối sẽ không nói với Trịnh Bân, có hệ thống nó ở đây chỉ cần người văn minh cao cấp xuất hiện gần kí chủ trong bán kí 200 mét nó sẽ lập tức báo cho kí chủ cẩn thận không dùng năng lực là được, kí chủ nhà nó tuy EQ thấp nhưng IQ không phải để cho chó gặm, thời điểm gặp nguy hiểm cậu ấy sẽ biết phải xử lý thế nào.
Trịnh Bân nghe được sự đảm bảo của hệ thống thì thầm thở phào. Chắc cái hệ thống này sẽ không lừa cậu đâu, vì nó xuất hiện là để giúp cậu mà.
Lúc này ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, Trịnh Bân theo quán tính chùm chăn tiếp tục lăn vào góc giường làm đà điểu, vừa hay nghe được bên ngoài có thanh âm nghi hoặc gọi vào:
“Thiếu gia, cậu vẫn chưa dậy sao? Mọi người ở dưới nhà đang chờ cậu dùng bữa, gia chủ có vẻ tức giận lắm, cậu mau xuống nhanh đi.”
Tiểu Bảo Bối thấy bộ dạng đà điểu của Trịnh Bân thì thở dài, cái chứng chướng ngại giao tiếp của ký chủ khá phiền phức, nó có chút lo lắng không biết cậu có thể hoàn thành nổi nhiệm vụ đầu tiên hay không nữa.
“Ký chủ, nếu cậu không ngồi dậy và đi xuống nhà thì sẽ không làm được nhiệm vụ, mà không làm được nhiệm vụ thì không về được đâu.”
Bé “đà điểu” Trịnh Bân còn đang tính mặc kệ sự đời nghe thế liền cứng đờ.
Cậu thật sự phải xuống sao? Nhưng mà cậu không muốn a, cậu sợ những người dưới kia sẽ đem những ánh mắt chán ghét và coi thường nhìn cậu, chuyện hồi bé vẫn luôn là bóng tối trong lòng mà Trịnh Bân không muốn nhìn lại lần nữa.
“Trịnh Bân này, cậu có từng nghĩ mình sống trên đời này vì cái gì không? Trịnh Bân cậu sống là vì chính bản thân cậu, đừng đem ánh mắt người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của cá nhân. Cậu luôn lo sợ mọi người hiểu nhầm chán ghét cậu vì cậu cho rằng mình đang giống những gì họ nói, nhưng cậu biết cậu không như vậy. Trịnh Bân sinh ra là một con người đầy tài hoa khiến người thân tự hào và người khác ngưỡng mộ, cậu ấy vốn có thể tỏa sáng và thành đạt với ước mơ của mình nhưng lại bị đẩy lui bởi những lời gièm pha vô căn cứ. Đã đến lúc phải mạnh mẽ và thay đổi cách nhìn của họ rồi Trịnh Bân, tôi biết là cậu sẽ làm được.”
Tiểu Bảo Bối không ngại cho Trịnh Bân một bát canh gà để thay đổi suy nghĩ. Ký chủ của nó là một người nhạy cảm và để ý quá nhiều thứ, điều này làm cản trở bước đường tương lai đầy xán lạn của cậu. Nếu là ký chủ lúc nhỏ hệ thống sẽ phải tốn thêm càng nhiều thời gian để giúp cậu, nhưng Trịnh Bân hiện tại đã trưởng thành, cậu đã có tư duy của chính mình, nên nó chỉ cần cho cậu một mục tiêu và hướng cậu thay đổi cách nhìn thôi.
Trịnh Bân ngẩn người. Lời của Tiểu Bảo Bối là cậu nhớ tới một câu nói của ông nội. Ông nói: “Mọi người nghĩ sao là chuyện của họ, con chỉ cần làm theo điều mình thích là được, bởi sẽ luôn có một người ủng hộ và tự hào về con, con cũng phải tin tưởng lấy bản thân, cháu ngoan của ta là một hảo hài tử nhất trên đời.”
Đúng vậy, sao cậu phải để ý cái nhìn của người khác chứ? Họ cũng đâu sống thay cậu được một giây nào. Những người trước kia hiểu nhầm cậu vì quả thực gương mặt cậu còn nhỏ nhìn khá non nớt và tinh xảo nên khó phân biệt mà thôi, theo thời gian lớn lên những đường nét dành cho con trai biểu hiện rõ ràng hơn, tuy vẫn tinh xảo nhưng không còn ai nhận nhầm giới tính của cậu nữa. Còn về những ánh mắt chán ghét hay coi thường lại càng dễ nói, không một ai có thể bắt ép người khác phải thích mình được, thế giới có nhiều loại người, mỗi người lại có tam quan khác nhau, việc thích ghét một người là quyền của họ, mình không cần việc gì phải khống chế bản thân vì người khác, bởi đến khi đó bạn nhận ra bạn không còn là chính mình nữa.
Những người dưới kia có thể đem những ánh mắt khác thường nhìn Trịnh Bân, vì Trịnh Bân lúc này là Trịnh Thành Hi. Trịnh Thành Hi trong mắt họ là một người không có năng lực, tính tình hỏng bét đầu óc lại ngu si, có thể yêu thích mới lạ. Chỉ cần thay đổi cách nhìn của họ là được, bởi Trịnh Bân cậu không còn là Trịnh Thành Hi của trước kia.
Lấy hết dũng khí ngồi dậy, Trịnh Bân chậm rãi xuống giường, lúc này liền có một con robot tiến lại gần cậu, giọng nói máy móc vang lên: “Xin chào đại thiếu gia, mời đại thiếu gia làm vệ sinh cá nhân, Thập Tứ sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng cậu.”
Trịnh Bân lần đầu tiên nhìn một con robot ở khoảng cách gần như vậy. Trịnh Bân chỉ có chướng ngại với nhân loại nên không sợ con robot sinh hoạt này, thậm chí còn cảm thấy nó rất đáng yêu.
Dù rất muốn tìm hiểu thêm với con robot chút nữa nhưng người bên ngoài lại hối thúc Trịnh Bân nhanh xuống lầu, cậu đành phải làm thật nhanh vệ sinh cá nhân rồi tìm quần áo để thay.
Thời điểm nhìn vào trong tủ quần áo, Trịnh Bân câm nín. Cái gu thẩm mỹ của Trịnh Thành Hi thật làm đau mắt người nhìn.
Trong tiểu thuyết miêu tả, Trịnh Thành Hi chẳng có cái nào tốt ngoài cái mặt đẹp, nên hắn thích mặc những loại quần áo phong cách xa hoa nổi bật giữa đám đông, với lối suy nghĩ tuy ta không có năng lực nhưng mọi người vẫn phải khuất phục dưới vẻ đẹp của ta.
Cái lối suy nghĩ ngu ngốc này Trịnh Bân không hiểu làm sao Trịnh Thành Hi có thể nghĩ ra được. Dù có đẹp đến mấy thì người ta vẫn chỉ coi cậu ta là cái bình hoa không giá trị, hơn nữa không phải cứ mặc những loại quần áo này là đẹp đâu, thậm chí còn phản tác dụng ấy chứ.
Mất không ít thời gian Trịnh Bân mới lục từ đáy tủ ra một bộ xem như vừa mắt. Đây là một bộ chế phục quân đội màu trắng, những đường chỉ được may tinh tế, chất liệu mượt mà không thô ráp, lúc Trịnh Bân mặc lên vừa hay ôm sát thân hình mảnh khảnh, lớp vải cọ xát lên làn da cũng không gây ra điểm khó chịu gì, thậm chí còn rất thoải mái.
Trịnh Bân nhìn thiếu niên mặc quân trang mặt mày nghiêm chỉnh ở trong gương. Diện mạo của Trịnh Thành Hi vậy mà tương tư với gương mặt cũ của Trịnh Bân đến bảy tám phần, điểm khác biệt là gương mặt này trông trẻ hơn và thêm một chút yêu dã mà thôi.
Nét yêu dã này là do phần mái tóc dài của nguyên chủ ảnh hưởng đến. Điều này khiến Trịnh Bân từng có bóng ma trước kia cực kì không thích, quay ra bảo con robot đưa mình cây kéo làm vài đường lượn cho đến khi bản thân thấy hài lòng mới thôi.
Sau khi cắt tóc quả nhiên nhìn tốt hơn nhiều, ít nhất gương mặt này không còn quá trung tính mà thêm phần khí khái nam tử hơn trước.
Trịnh Bân mỉm cười nhìn thành quả này rồi đem cây kéo đưa trả cho robot Thập Tứ, kết quả lại bất ngờ nghe được lời khen của nó:
“Đại thiếu gia hôm nay thay đổi phong cách thật đẹp trai, còn đẹp trai hơn trước kia nhiều.” Đương nhiên Thập Tứ sẽ không nói ra thiếu gia trước kia nhìn như con vẹt bảy màu, trông thì rực rỡ đấy nhưng không đẹp tí nào, nó là robot nhưng cũng có thẩm mỹ quan đó nhé.
“Cảm ơn lời khen của ngươi” Trịnh Bân cười càng thêm thích ý, thậm chí còn lộ ta chút má lúm nho nhỏ, do trước kia bị mái tóc dài che khuất nên không nhìn thấy.
Tiếng thúc giục bên ngoài một lần nữa truyền đến, Trịnh Bân ngừng cười, gương mặt căng cứng, chậm rãi đi tới mở cửa. Việc này làm bất ngờ vị quản gia đang gõ cửa bên ngoài.
Bình thường Trịnh Thành Hi rất khó gọi dậy, tính khí rời giường còn rất đáng sợ, mấy nữ hầu từng gọi cậu đều bị cậu hành hạ cho thừa sống thiếu chết.
Dần dần không còn ai dám đi gọi Trịnh Thành Hi nữa, nhiệm vụ này cuối cùng lại đẩy cho quản gia Hình Sinh. Hình Sinh không phải là đại quản gia của Trịnh gia, hắn chỉ là quản gia phụ trách đời sống cho Trịnh Hâm và Trịnh Thành Hi.
Trịnh Hâm thì không nói rồi, vừa xinh đẹp tài giỏi còn am hiểu lý lẽ, Hình Sinh rất vui vẻ khi biết mình là quản gia phục vụ cho cô. Nhưng Trịnh Thành Hi thì ngược lại, vừa vô dụng còn dốt nát, tính tình nát bét thích gây hoạ, ỷ mình may mắn sinh ra trong nhung lụa nên muốn làm gì thì làm. Ai, phận tôi tớ còn gặp phải loại chủ nhân thế này đúng là xui xẻo tám kiếp.
Mấy hôm trước vị đại thiếu này làm ra trò ngu xuẩn hãm hại Trịnh Hâm tiểu thư, sau đó được Tần công tử phát hiện kịp lúc nên dùng kế gậy ông đập lưng ông trừng trị ngược lại. Hình Sinh còn thấy được cậu ta bị Tần thiếu lôi cổ áo ném đến trước mặt gia chủ. Tần thiếu còn nói hắn nể mặt Trịnh lão với Trịnh tiểu thư nên mới không nặng tay, nếu Trịnh Thành Hi còn không biết điều thì đừng trách hắn không khách khí.
Trịnh lão sau khi nghe rõ sự tình thì giận không ngừng được, nhốt Trịnh Thành Hi trong phòng cấm túc năm ngày. Ông không phạt nặng cậu vì suy cho cùng Trịnh Thành Hi là cháu trai duy nhất của Trịnh gia.
Trịnh gia xưa nay mỗi thế hệ đều là độc đinh, bởi vậy tuy chán ghét Trịnh Thành Hi không nên thân nhưng Trịnh lão vẫn khoan dung cậu, chỉ cần Trịnh Thành Hi không làm ra chuyện gì động chạm đến điểm mấu chốt của Trịnh gia, Trịnh lão sẽ mắt nhắm mắt mở mặc cậu làm càn.
Hôm nay là hết hạn cấm túc của Trịnh Thành Hi. Hình Sinh không sai được ai đành tự thân lên gọi cậu dậy. Vốn đã chuẩn bị nghe một bài cáu gắt chửi bới của đối phương, ai ngờ đối phương còn mang đến cho hắn bất ngờ không tưởng tượng.
Hình Sinh nhìn thiếu niên mặc quân trang chỉnh tề lãnh đạm nhìn ngược lại hắn mà miệng há hốc. Người này là Trịnh thiếu gia? Hay cách mở cửa của hắn không đúng? Chắc chắn là vậy rồi, Trịnh thiếu không thể có loại hình phong cách như vậy, chắc chắn là hắn mở cửa sai cách rồi.
“Có thể tránh đường không?” Thanh âm của thiếu niên vang lên có phần đạm mạc và lạnh lùng, Hình Sinh còn đang thẫn thờ suy nghĩ linh tinh nghe được cũng phải giật mình, ánh mắt không dám tin nhìn Trịnh Bân. Thật đúng là cậu? Ôi má ơi chuyện gì xảy ra thế này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.