Chương 28: Trước bài thi thực hành
Bạch Vân Tử Y
29/06/2021
Không thể không nói kết quả này vừa công bố liền gây ra oanh động trên tinh võng, nhưng điều đó không gây ảnh hưởng gì tới Trịnh Bân.
Nói đến cũng trùng hợp, câu hỏi cuối cùng trong đề thi vừa hay liên quan đến lý luận trí tuệ nhân tạo cảm biến của robot, một trong những lý luận quan trọng làm nên bản thiết kế của AJ4.
Nếu như bình thường Trịnh Bân sẽ lập tức đưa ra đáp án rồi nộp bài, nhưng rồi lại quyết định viết ra một đáp án khác, đầy đủ và trọng điểm hơn.
Trịnh Bân có thể chắc chắn nếu giảm khảo nhìn thấy kết quả này của mình sẽ hứng phấn ra sao, và đó cũng là kết quả cậu muốn.
Ngay tiếp đây Trịnh Bân sẽ phải chuyển sang khu vực khác làm bài thi thực hành, mà cậu định dùng bản thiết kế của AJ4 làm bài thi. Một bản thiết kế về robot thông minh đến những thiết kế sư cao cấp cũng không thể nghiên cứu ra mà một tân sinh như Trịnh Bân lại có thể làm được, khỏi phải nói có biết bao nhiêu người nghi vấn về nguồn gốc của bản thiết kế này.
Vì thế Trịnh Bân liền nghĩ, nếu giám khảo nhìn thấy đáp án này của mình, ít nhiều cũng sẽ hiểu cậu có thành tựu nhất định trong lĩnh vực này và không còn nhiều hoài nghi khi cậu nộp bản thiết kế lên.
Quan trọng nhất với kết quả này Trịnh Bân có thể nắm chắc tấm vé tiến vào Viện Quân Giáo Liên Bang, cũng như có thể chọc tức những kẻ ghét cậu một lần. Cũng bởi căn bệnh tâm lí nên Trịnh Bân rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Đừng cho là cậu không nhìn thấy ánh mắt đỏ au như muốn giết người của Ninh Duật cùng sự không cam lòng của Trịnh Hâm.
Ngươi trước là đáng ghét thật sự, từ thói kiêu ngạo không coi ai ra gì cùng với ác cảm đến từ thâm tâm của cơ thể này.
Ninh Duật thực sự là một thiên tài, nhưng cậu ta bị vinh quang và yêu đương chấp nhất làm mờ mắt, dần quên đi mong ước thật sự ban đầu của mình.
Thiếu niên từng khao khát có một cuộc sống bình thường với gia đình mình, không muốn bản thân thành kẻ vô dụng như mọi người vẫn nói. Cậu quả thực đã làm được, nhưng thời gian trôi đi, cùng với sự tung hô và dung túng của mọi người, sự khao khát đơn thuần trong người thiếu niên đã sớm biến mất, ở lại chỉ còn tham vọng khống chế hết thảy trong lòng bàn tay.
Ninh Duật có thể không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn, nhưng lần này cậu ta lại quá khinh địch. Cậu ta không ngẫm lại bản thân cũng từng thấp kém bị người người khinh bỉ, sau đó nghịch tập thành thiên tài, một người làm được thì người khác cũng có thể làm được.
Bài thi cậu ta làm rất tốt nhưng kết quả chỉ đạt được 99 điểm, xếp thứ hai trên bảng kết quả công bố. Ninh Duật có cảm tưởng con số hai kia như là minh chứng khẳng định mình là một tên ngu không bằng vậy.
Không thể nào, Ninh Duật có thể chắc chắn mình chọn tất cả các đáp án đều đúng, nhưng tại sao chỉ được có 99 điểm, thậm chí cậu ta còn hoàn thành bài thi xong đầu tiên nữa chứ, trong khi Trịnh Thành Hi lại là người rời đi sau cùng.
Nhưng kết quả đưa ra không thể thay đổi, thêm đó sự xuất hiện của Trần Sương trong ban giám khảo lần này càng khẳng định sự công tâm và sáng suốt nhất, sẽ không có chuyện kết quả công bố đưa ra là sai sót, Ninh Duật dẫu bất bình cũng không thể đưa ra lời chất vấn.
Đổi lại Ninh Duật lúc này cảm thấy càng nhiều là bất an với phần thi sau hơn. Tuyệt đối không thể để Trịnh Thành Hi đạt hạng nhất. Nếu cậu đạt hạng nhất, coi như lời đánh cược trước kia trở thành người chiến thắng, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tần Liệt, Ninh Duật không đời nào cho phép chuyện đó xảy ra.
Cậu ta tự tin với bản thiết kế của mình, nhưng không còn tự tin với bản thiết kế của Trịnh Thành Hi, xem ra cần phải dùng chút thủ đoạn khiến Trịnh Thành Hi không thể hoàn thành bài thi.
Bên Trịnh Hâm tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tuy trước nay luôn bị Trịnh Thành Hi trong tối ngoài sáng hãm hại đủ kiểu, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn không để người này vào trong mắt.
Chỉ là từ những biểu hiện thay đổi gần của đối phương như giáng một cái tát vào mặt cô. Trịnh Thành Hi trước kia thực sự chỉ là một cái vỏ bọc thôi sao, còn đây mới là con người thật của cậu ta?
Làm sao có thể?
Tuy không phải lúc nào Trịnh Hâm cũng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Hi, nhưng Hình Sinh là người thay cô làm điều đó, từ những gì báo cáo lại, cô không hiểu cậu lấy thời gian nào để học tập kiến thức cơ giới.
Nếu trước kia đều là giả bộ, tại sao cuối cùng lại thay đổi, là điều gì làm thay đổi quyết định của Trịnh Thành Hi?
Lần đầu trong đời Trịnh Hâm cảm giác được nguy cơ chưa từng có.
Cô lập tức đưa mắt nhìn về phía Tần Liệt, lại cay đắng phát hiện đối phương thế mà luôn nhìn anh trai mình.
Khi bạn yêu một người đến một mức nhất định, bạn thậm chí có thể nhìn ra được một chút tâm tư của người đó, đặc biệt là về mặt tình cảm. Trịnh Hâm lúc này thấy được một Tần Liệt khác so với người mà cô đã từng biết, núi băng kia không biết từ lúc nào đã chậm rãi hòa tan, vừa đủ để đặt thêm một người vào trong lòng, chỉ tiếc rằng người đó không phải là cô.
Nhiều lúc Trịnh Hâm luôn tự hỏi sao mình lại đặt tâm quá nhiều cho một người đàn ông không hiểu phong tình như thế, cứ theo đuổi trong vô vọng như vậy chẳng lẽ bản thân không thấy mệt mỏi?
Nhưng cô không từ bỏ được. Cô sớm đã quá yêu Tần Liệt, kể từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ánh mắt của Trịnh Hâm không thể rời đi chỗ khác.
Mọi người luôn nghĩ Trinh Hâm là một bông hoa sen trắng xinh đẹp và tốt bụng, nhưng không ai biết rằng sâu trong trái tim này có một góc đen mang tên đố kị và tự ti.
Tự ti vì khi sinh ra là con ngoài giá thú, đố kị vì bản thân không có tư cách thừa kế gia chủ Trịnh gia, mà tất cả sự đố kị và tự ti này được xuất phát từ lúc cô hiểu chuyện và nhìn thấy Trịnh Thành Hi.
Cậu không có năng lực nhưng vẫn là đại thiếu gia của Trịnh gia, mà Trịnh Hâm cô dù tài giỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhận mệnh tương lai bị gả đi.
Được rồi, số mệnh nếu không thế trái thì Trịnh Hâm cũng chấp nhận, đặc biệt là khi nghĩ mình được gả cho Tần Liệt thì đó còn là chuyện tốt.
Nhưng Trịnh Thành Hi lại nhảy ra phá hỏng mọi thứ, thậm chí bây giờ được Tần Liệt chú ý đến, sự đố kị và tự ti kia lại lần nữa bùng lên lấn át hết tất cả, thậm chí khiến Trịnh Hâm nảy lên sát tâm giết người.
Cũng may sau cùng lí trí ngăn cô lại trước khi bản thân làm điều ngu xuẩn đó, khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
Trịnh Hâm thầm nghĩ mình quá bi quan rồi, Trịnh Thành Hi thành thiên tài thì có sao chứ, cũng chỉ là thành một Ninh Duật thứ hai thôi.
Tần phu nhân vẫn luôn vừa ý cô, chỉ cần cô luôn ngoan ngoãn lễ phép chiều ý bà, cánh cổng Tần gia muốn tiến vào còn khó sao.
Về cảm xúc của Tần Liệt đối với Trịnh Thành Hi kia, tuy điều này khiến Trịnh Hâm rất buồn, nhưng cô không cho rằng cảm xúc này có thể kéo dài mãi mãi, khoảng cách từ thích đến ghét chỉ cách một tầng giấy, chỉ cần có thứ chọc thủng tầng giấy kia, cô không tin Tần Liệt còn có thể tiếp tục để ý Trịnh Thành Hi.
Vừa hay có vài nhân tố có thể lợi dụng tác động lên điều này.
Trịnh Hâm mang theo suy tính như vậy nở nụ cười rực rỡ, chạy đến ôm chầm lấy Trịnh Bân, vui vẻ chúc mừng cậu đạt được hạng nhất, còn cảm thán nếu ông nội biến được tin tức này sẽ rất vui cho xem.
Trịnh Bân đột ngột bị một đứa con gái chạy tới ôm khiến cả người cứng đờ, cũng may bản thân còn đang trong kĩ năng, nếu không chỉ sợ sẽ ngất xỉu ra mất.
Từ bé đến giờ Trịnh Bân tay con gái còn chưa dám nắm chứ đừng nói là ôm, cho dù đối phương có là em gái mình đi chăng nữa.
Trịnh Bân tuy không thích nhưng không thể mạnh bạo đẩy Trịnh Hâm ra, cũng may có người ra tay giúp cậu.
Liếc mắt nhìn nam nhân lạnh lùng kéo mình ra phía sau lưng, không hiểu sao Trịnh Bân lại nghĩ tới thông báo tiến độ chinh phục nam chính mà Tiểu Bảo Bối nhắc đến trước đó, thầm nghĩ Tần Liệt sẽ không thật sự thích mình đấy chứ.
Trịnh Bân cảm thấy sự kháng cự kịch liệt của mình với chuyện bị bẻ cong càng ngày càng yếu bớt đi rồi, đôi khi không nhịn được trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh bản thân bị đối phương ép vào gốc cây hôm đó.
Nếu Tiểu Bảo Bối có thể đọc được suy nghĩ này của Trịnh Bân, nó lập tức sẽ trịnh trọng tuyên bố cho kí chủ biết là cậu cong đến không thể cong hơn được nữa rồi.
"Được rồi, có vui mừng thì cũng để sau đi, Trịnh Thành hi vẫn còn bài kiểm tra thực hành nữa, nên để cậu ấy đi thôi."
Mạnh Dật Hiên thấy sắc mặt Tần Liệt không hiểu sao kém đi còn lôi Trịnh Thành Hi ra khỏi vòng tay của Trịnh Hâm rồi bảo vệ như gà mẹ, liền chạy ra cười cợt làm bình ổn không khí. Hơn nữa điều hắn nói không sai, vài phút nữa bài kiểm tra thực hành sẽ bắt đầu, nếu hiện tại Trịnh Thành Hi còn không đi nhất định sẽ bị trễ.
Đúng lúc này có người đi đến vỗ vai Trịnh Bân, thiếu niên vừa quay lại đã thấy một thanh niên với mái tóc đỏ mặc chế phục khoa cơ giáp đang ôn hòa nhìn cậu, hiển nhiên người này chính là đại hoàng tử Ân Vĩnh trước đó vừa chỉ đường cho Trịnh Bân.
"Chúc mừng cậu đạt hạng nhất. Nhưng Trịnh Thành Hi này, cậu cũng không nên vì chắc chắn được trúng tuyển mà không đi thi thực hành nữa chứ? Toà thi thực hành ngay bên cạnh, hẳn lần này cậu sẽ không bị lạc đường nữa đâu."
"Phụt"
Mạnh Dật Hiên nghe được câu cuối thì phụt cười, hắn không ngờ Trịnh Thành Hi thế nhưng thật sự trước đó bị lạc đường không tìm thấy địa điểm thi, lại nghĩ mình từng nói ra lí do này cho người ngoài nghe, liền cảm thấy dở khóc dở cười.
"Ha ha, Trịnh Thành Hi cậu thì ra là một tên mù đường. Nhưng cậu lạc cũng thần kì quá rồi, đường từ cổng trường đến sân huấn luyện chỉ quẹo trái một chút là tới, rốt cục cậu đã đi đến đâu vậy?"
Thật ra Trịnh Bân không rõ lắm làm sao mình chạy đi xa như vậy, nhưng thời điểm cậu đụng phải Ân Vĩnh, cậu có thấy tòa nhà có đề danh Hội học viên thì phải, có điều còn lâu cậu mới nói cho Mạnh Dật Hiên biết, lỡ nói ra bị tên này ghẹo thêm một hồi thì phiền lắm.
Trịnh Bân vừa thầm nghiến rang nghiến lợi nhìn bộ dạng thiếu đòn của Mạnh Dật Hiên, lại chiếu ánh mắt lên án nhìn Ân Vĩnh.
Hừ, uổng công mình còn nghĩ tên này là người tốt, còn muốn khuyên hắn cẩn thận công chúa Ân Na một hồi. Nhưng Trịnh Bân thực tế vẫn không phải là một kẻ nhẫn tâm, vậy nên cậu vẫn thông báo cho hắn, nhưng sẽ muộn hơn một chút, có thể khiến tên này nếm chút đắng thì càng tốt.
Ân Vĩnh không biết bản thân đã bị trò trêu đùa này của mình chọt cho một hố, nếu biết được thì hẳn hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất, nhưng vì hắn không biết, nên hắn còn đang cảm thấy trêu ghẹo thiếu niên này rất thú vị, đặc biệt là thiếu niên sở hữu cái mặt lạnh giống người nào đó.
Ân Vĩnh thông qua Trịnh Bân nhìn Tần Liệt đứng sau cậu, chỉ thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt... ừm, hắn không nhìn nhầm chứ, Tần Liệt có ác ý đối với hắn?
Xong khi nhìn thấy thiếu niên có khí chất tương đồng đứng ở đây, cùng hành động vô ý bảo vệ đối phương của Tần Liệt, người thấu đáo như Ân Vĩnh liền hơi hiểu ra. Cỏ vẻ như hắn vừa phát hiện ra một sự việc càng thú vị rồi.
Tần Liệt vốn đã không vừa mắt hình ảnh Ân Vĩnh tiến vào cùng thiếu niên còn nói chuyện vui vẻ như vậy, đã thế còn phát hiện ra chuyện về thiếu niên mà hắn còn không biết, điều này khiến Tần Liệt vô cùng không vui, khát vọng độc chiếm xa lạ bắt đầu dâng lên, chỉ muốn lập tức giấu thiếu niên đi chỉ để một mình hắn có thể nhìn thấy.
Đúng lúc này trên loa trường phát thông báo kiểm tra bắt sẽ bắt đầu sau hai phút nữa, Trịnh Bân nào còn dám chần chừ, liền lập tức chạy sang khu bên cạnh theo lời của Ân Vĩnh, chỉ là không biết rằng trong lần kiểm tra này sẽ có một sự kiện nho nhỏ có thể ảnh hưởng đến bài thi của cậu.
Nói đến cũng trùng hợp, câu hỏi cuối cùng trong đề thi vừa hay liên quan đến lý luận trí tuệ nhân tạo cảm biến của robot, một trong những lý luận quan trọng làm nên bản thiết kế của AJ4.
Nếu như bình thường Trịnh Bân sẽ lập tức đưa ra đáp án rồi nộp bài, nhưng rồi lại quyết định viết ra một đáp án khác, đầy đủ và trọng điểm hơn.
Trịnh Bân có thể chắc chắn nếu giảm khảo nhìn thấy kết quả này của mình sẽ hứng phấn ra sao, và đó cũng là kết quả cậu muốn.
Ngay tiếp đây Trịnh Bân sẽ phải chuyển sang khu vực khác làm bài thi thực hành, mà cậu định dùng bản thiết kế của AJ4 làm bài thi. Một bản thiết kế về robot thông minh đến những thiết kế sư cao cấp cũng không thể nghiên cứu ra mà một tân sinh như Trịnh Bân lại có thể làm được, khỏi phải nói có biết bao nhiêu người nghi vấn về nguồn gốc của bản thiết kế này.
Vì thế Trịnh Bân liền nghĩ, nếu giám khảo nhìn thấy đáp án này của mình, ít nhiều cũng sẽ hiểu cậu có thành tựu nhất định trong lĩnh vực này và không còn nhiều hoài nghi khi cậu nộp bản thiết kế lên.
Quan trọng nhất với kết quả này Trịnh Bân có thể nắm chắc tấm vé tiến vào Viện Quân Giáo Liên Bang, cũng như có thể chọc tức những kẻ ghét cậu một lần. Cũng bởi căn bệnh tâm lí nên Trịnh Bân rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác. Đừng cho là cậu không nhìn thấy ánh mắt đỏ au như muốn giết người của Ninh Duật cùng sự không cam lòng của Trịnh Hâm.
Ngươi trước là đáng ghét thật sự, từ thói kiêu ngạo không coi ai ra gì cùng với ác cảm đến từ thâm tâm của cơ thể này.
Ninh Duật thực sự là một thiên tài, nhưng cậu ta bị vinh quang và yêu đương chấp nhất làm mờ mắt, dần quên đi mong ước thật sự ban đầu của mình.
Thiếu niên từng khao khát có một cuộc sống bình thường với gia đình mình, không muốn bản thân thành kẻ vô dụng như mọi người vẫn nói. Cậu quả thực đã làm được, nhưng thời gian trôi đi, cùng với sự tung hô và dung túng của mọi người, sự khao khát đơn thuần trong người thiếu niên đã sớm biến mất, ở lại chỉ còn tham vọng khống chế hết thảy trong lòng bàn tay.
Ninh Duật có thể không từ thủ đoạn để có được thứ mình muốn, nhưng lần này cậu ta lại quá khinh địch. Cậu ta không ngẫm lại bản thân cũng từng thấp kém bị người người khinh bỉ, sau đó nghịch tập thành thiên tài, một người làm được thì người khác cũng có thể làm được.
Bài thi cậu ta làm rất tốt nhưng kết quả chỉ đạt được 99 điểm, xếp thứ hai trên bảng kết quả công bố. Ninh Duật có cảm tưởng con số hai kia như là minh chứng khẳng định mình là một tên ngu không bằng vậy.
Không thể nào, Ninh Duật có thể chắc chắn mình chọn tất cả các đáp án đều đúng, nhưng tại sao chỉ được có 99 điểm, thậm chí cậu ta còn hoàn thành bài thi xong đầu tiên nữa chứ, trong khi Trịnh Thành Hi lại là người rời đi sau cùng.
Nhưng kết quả đưa ra không thể thay đổi, thêm đó sự xuất hiện của Trần Sương trong ban giám khảo lần này càng khẳng định sự công tâm và sáng suốt nhất, sẽ không có chuyện kết quả công bố đưa ra là sai sót, Ninh Duật dẫu bất bình cũng không thể đưa ra lời chất vấn.
Đổi lại Ninh Duật lúc này cảm thấy càng nhiều là bất an với phần thi sau hơn. Tuyệt đối không thể để Trịnh Thành Hi đạt hạng nhất. Nếu cậu đạt hạng nhất, coi như lời đánh cược trước kia trở thành người chiến thắng, như vậy cậu có thể danh chính ngôn thuận ở bên Tần Liệt, Ninh Duật không đời nào cho phép chuyện đó xảy ra.
Cậu ta tự tin với bản thiết kế của mình, nhưng không còn tự tin với bản thiết kế của Trịnh Thành Hi, xem ra cần phải dùng chút thủ đoạn khiến Trịnh Thành Hi không thể hoàn thành bài thi.
Bên Trịnh Hâm tâm trạng cũng không khá hơn bao nhiêu.
Tuy trước nay luôn bị Trịnh Thành Hi trong tối ngoài sáng hãm hại đủ kiểu, nhưng trong thâm tâm cô vẫn luôn không để người này vào trong mắt.
Chỉ là từ những biểu hiện thay đổi gần của đối phương như giáng một cái tát vào mặt cô. Trịnh Thành Hi trước kia thực sự chỉ là một cái vỏ bọc thôi sao, còn đây mới là con người thật của cậu ta?
Làm sao có thể?
Tuy không phải lúc nào Trịnh Hâm cũng nhìn chằm chằm vào Trịnh Thành Hi, nhưng Hình Sinh là người thay cô làm điều đó, từ những gì báo cáo lại, cô không hiểu cậu lấy thời gian nào để học tập kiến thức cơ giới.
Nếu trước kia đều là giả bộ, tại sao cuối cùng lại thay đổi, là điều gì làm thay đổi quyết định của Trịnh Thành Hi?
Lần đầu trong đời Trịnh Hâm cảm giác được nguy cơ chưa từng có.
Cô lập tức đưa mắt nhìn về phía Tần Liệt, lại cay đắng phát hiện đối phương thế mà luôn nhìn anh trai mình.
Khi bạn yêu một người đến một mức nhất định, bạn thậm chí có thể nhìn ra được một chút tâm tư của người đó, đặc biệt là về mặt tình cảm. Trịnh Hâm lúc này thấy được một Tần Liệt khác so với người mà cô đã từng biết, núi băng kia không biết từ lúc nào đã chậm rãi hòa tan, vừa đủ để đặt thêm một người vào trong lòng, chỉ tiếc rằng người đó không phải là cô.
Nhiều lúc Trịnh Hâm luôn tự hỏi sao mình lại đặt tâm quá nhiều cho một người đàn ông không hiểu phong tình như thế, cứ theo đuổi trong vô vọng như vậy chẳng lẽ bản thân không thấy mệt mỏi?
Nhưng cô không từ bỏ được. Cô sớm đã quá yêu Tần Liệt, kể từ khi nhìn thấy hắn lần đầu tiên, ánh mắt của Trịnh Hâm không thể rời đi chỗ khác.
Mọi người luôn nghĩ Trinh Hâm là một bông hoa sen trắng xinh đẹp và tốt bụng, nhưng không ai biết rằng sâu trong trái tim này có một góc đen mang tên đố kị và tự ti.
Tự ti vì khi sinh ra là con ngoài giá thú, đố kị vì bản thân không có tư cách thừa kế gia chủ Trịnh gia, mà tất cả sự đố kị và tự ti này được xuất phát từ lúc cô hiểu chuyện và nhìn thấy Trịnh Thành Hi.
Cậu không có năng lực nhưng vẫn là đại thiếu gia của Trịnh gia, mà Trịnh Hâm cô dù tài giỏi đến mấy cũng chỉ có thể nhận mệnh tương lai bị gả đi.
Được rồi, số mệnh nếu không thế trái thì Trịnh Hâm cũng chấp nhận, đặc biệt là khi nghĩ mình được gả cho Tần Liệt thì đó còn là chuyện tốt.
Nhưng Trịnh Thành Hi lại nhảy ra phá hỏng mọi thứ, thậm chí bây giờ được Tần Liệt chú ý đến, sự đố kị và tự ti kia lại lần nữa bùng lên lấn át hết tất cả, thậm chí khiến Trịnh Hâm nảy lên sát tâm giết người.
Cũng may sau cùng lí trí ngăn cô lại trước khi bản thân làm điều ngu xuẩn đó, khiến cô dần bình tĩnh trở lại.
Trịnh Hâm thầm nghĩ mình quá bi quan rồi, Trịnh Thành Hi thành thiên tài thì có sao chứ, cũng chỉ là thành một Ninh Duật thứ hai thôi.
Tần phu nhân vẫn luôn vừa ý cô, chỉ cần cô luôn ngoan ngoãn lễ phép chiều ý bà, cánh cổng Tần gia muốn tiến vào còn khó sao.
Về cảm xúc của Tần Liệt đối với Trịnh Thành Hi kia, tuy điều này khiến Trịnh Hâm rất buồn, nhưng cô không cho rằng cảm xúc này có thể kéo dài mãi mãi, khoảng cách từ thích đến ghét chỉ cách một tầng giấy, chỉ cần có thứ chọc thủng tầng giấy kia, cô không tin Tần Liệt còn có thể tiếp tục để ý Trịnh Thành Hi.
Vừa hay có vài nhân tố có thể lợi dụng tác động lên điều này.
Trịnh Hâm mang theo suy tính như vậy nở nụ cười rực rỡ, chạy đến ôm chầm lấy Trịnh Bân, vui vẻ chúc mừng cậu đạt được hạng nhất, còn cảm thán nếu ông nội biến được tin tức này sẽ rất vui cho xem.
Trịnh Bân đột ngột bị một đứa con gái chạy tới ôm khiến cả người cứng đờ, cũng may bản thân còn đang trong kĩ năng, nếu không chỉ sợ sẽ ngất xỉu ra mất.
Từ bé đến giờ Trịnh Bân tay con gái còn chưa dám nắm chứ đừng nói là ôm, cho dù đối phương có là em gái mình đi chăng nữa.
Trịnh Bân tuy không thích nhưng không thể mạnh bạo đẩy Trịnh Hâm ra, cũng may có người ra tay giúp cậu.
Liếc mắt nhìn nam nhân lạnh lùng kéo mình ra phía sau lưng, không hiểu sao Trịnh Bân lại nghĩ tới thông báo tiến độ chinh phục nam chính mà Tiểu Bảo Bối nhắc đến trước đó, thầm nghĩ Tần Liệt sẽ không thật sự thích mình đấy chứ.
Trịnh Bân cảm thấy sự kháng cự kịch liệt của mình với chuyện bị bẻ cong càng ngày càng yếu bớt đi rồi, đôi khi không nhịn được trong đầu sẽ hiện lên hình ảnh bản thân bị đối phương ép vào gốc cây hôm đó.
Nếu Tiểu Bảo Bối có thể đọc được suy nghĩ này của Trịnh Bân, nó lập tức sẽ trịnh trọng tuyên bố cho kí chủ biết là cậu cong đến không thể cong hơn được nữa rồi.
"Được rồi, có vui mừng thì cũng để sau đi, Trịnh Thành hi vẫn còn bài kiểm tra thực hành nữa, nên để cậu ấy đi thôi."
Mạnh Dật Hiên thấy sắc mặt Tần Liệt không hiểu sao kém đi còn lôi Trịnh Thành Hi ra khỏi vòng tay của Trịnh Hâm rồi bảo vệ như gà mẹ, liền chạy ra cười cợt làm bình ổn không khí. Hơn nữa điều hắn nói không sai, vài phút nữa bài kiểm tra thực hành sẽ bắt đầu, nếu hiện tại Trịnh Thành Hi còn không đi nhất định sẽ bị trễ.
Đúng lúc này có người đi đến vỗ vai Trịnh Bân, thiếu niên vừa quay lại đã thấy một thanh niên với mái tóc đỏ mặc chế phục khoa cơ giáp đang ôn hòa nhìn cậu, hiển nhiên người này chính là đại hoàng tử Ân Vĩnh trước đó vừa chỉ đường cho Trịnh Bân.
"Chúc mừng cậu đạt hạng nhất. Nhưng Trịnh Thành Hi này, cậu cũng không nên vì chắc chắn được trúng tuyển mà không đi thi thực hành nữa chứ? Toà thi thực hành ngay bên cạnh, hẳn lần này cậu sẽ không bị lạc đường nữa đâu."
"Phụt"
Mạnh Dật Hiên nghe được câu cuối thì phụt cười, hắn không ngờ Trịnh Thành Hi thế nhưng thật sự trước đó bị lạc đường không tìm thấy địa điểm thi, lại nghĩ mình từng nói ra lí do này cho người ngoài nghe, liền cảm thấy dở khóc dở cười.
"Ha ha, Trịnh Thành Hi cậu thì ra là một tên mù đường. Nhưng cậu lạc cũng thần kì quá rồi, đường từ cổng trường đến sân huấn luyện chỉ quẹo trái một chút là tới, rốt cục cậu đã đi đến đâu vậy?"
Thật ra Trịnh Bân không rõ lắm làm sao mình chạy đi xa như vậy, nhưng thời điểm cậu đụng phải Ân Vĩnh, cậu có thấy tòa nhà có đề danh Hội học viên thì phải, có điều còn lâu cậu mới nói cho Mạnh Dật Hiên biết, lỡ nói ra bị tên này ghẹo thêm một hồi thì phiền lắm.
Trịnh Bân vừa thầm nghiến rang nghiến lợi nhìn bộ dạng thiếu đòn của Mạnh Dật Hiên, lại chiếu ánh mắt lên án nhìn Ân Vĩnh.
Hừ, uổng công mình còn nghĩ tên này là người tốt, còn muốn khuyên hắn cẩn thận công chúa Ân Na một hồi. Nhưng Trịnh Bân thực tế vẫn không phải là một kẻ nhẫn tâm, vậy nên cậu vẫn thông báo cho hắn, nhưng sẽ muộn hơn một chút, có thể khiến tên này nếm chút đắng thì càng tốt.
Ân Vĩnh không biết bản thân đã bị trò trêu đùa này của mình chọt cho một hố, nếu biết được thì hẳn hắn sẽ khóc không ra nước mắt mất, nhưng vì hắn không biết, nên hắn còn đang cảm thấy trêu ghẹo thiếu niên này rất thú vị, đặc biệt là thiếu niên sở hữu cái mặt lạnh giống người nào đó.
Ân Vĩnh thông qua Trịnh Bân nhìn Tần Liệt đứng sau cậu, chỉ thấy đối phương đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt... ừm, hắn không nhìn nhầm chứ, Tần Liệt có ác ý đối với hắn?
Xong khi nhìn thấy thiếu niên có khí chất tương đồng đứng ở đây, cùng hành động vô ý bảo vệ đối phương của Tần Liệt, người thấu đáo như Ân Vĩnh liền hơi hiểu ra. Cỏ vẻ như hắn vừa phát hiện ra một sự việc càng thú vị rồi.
Tần Liệt vốn đã không vừa mắt hình ảnh Ân Vĩnh tiến vào cùng thiếu niên còn nói chuyện vui vẻ như vậy, đã thế còn phát hiện ra chuyện về thiếu niên mà hắn còn không biết, điều này khiến Tần Liệt vô cùng không vui, khát vọng độc chiếm xa lạ bắt đầu dâng lên, chỉ muốn lập tức giấu thiếu niên đi chỉ để một mình hắn có thể nhìn thấy.
Đúng lúc này trên loa trường phát thông báo kiểm tra bắt sẽ bắt đầu sau hai phút nữa, Trịnh Bân nào còn dám chần chừ, liền lập tức chạy sang khu bên cạnh theo lời của Ân Vĩnh, chỉ là không biết rằng trong lần kiểm tra này sẽ có một sự kiện nho nhỏ có thể ảnh hưởng đến bài thi của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.