Huyền Học Ăn Dưa, Quét Sạch Giới Giải Trí, Tích Công Đức
Chương 1: Chú Cảnh Sát Ơi, Có Kẻ Buôn Người
Miêu Dữ Hỏa Oa
12/10/2024
Tháng sáu về trên đất Tứ Xuyên, cái nóng oi ả đã bắt đầu len lỏi dù nhiệt độ chưa chạm mốc 30 độ. May mắn là màn đêm vẫn còn vương vấn chút hơi thở dịu mát.
Lạc Tu Trúc nằm trên giường, ánh mắt hướng về bầu trời đêm lấp lánh sao. Càng nghĩ về lý do mình đến đây, cậu càng cảm thấy uất ức, bực bội đến mức phải bật dậy, giơ ngón giữa về phía ngàn sao.
Đây là một cử chỉ khiếm nhã cậu mới học được, một lời chửi thề hướng thẳng về Thiên Đạo của thế giới này.
Cậu chưa từng nghĩ Thiên Đạo Chi Tử lại có thể bị "mượn xác" sang một thế giới khác! Không chỉ vậy, việc xuyên qua rào cản thế giới đã khiến linh hồn cậu bị tổn thương, dẫn đến tình trạng sức khỏe suy yếu như hiện tại.
Thiên Đạo này là cái thể loại gì vậy? Chẳng lẽ thấy cậu khó ưa nên cố tình hành hạ cậu sao? Nếu không phải tình cảnh hiện tại không cho phép, cậu thật sự muốn mắng Thiên Đạo thêm một trận nữa.
Bỗng nhiên, tim đập mạnh một cái, Lạc Tu Trúc cảm thấy đầu óc choáng váng, tối sầm mặt mũi.
Đã từng trải qua cảm giác này, cậu hiểu ngay đó là do cơn tức giận quá độ khiến cơ thể không chịu đựng nổi. Vội vàng nằm lại giường, cậu cố gắng điều hòa tâm trạng. Một lúc sau, mọi thứ mới dần trở lại bình thường.
"Linh hồn yếu ớt thế này thật phiền phức! Không được, ngày mai mình phải hành động." Lạc Tu Trúc hít sâu một hơi, thầm nhủ.
Cậu quay đầu nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ. Phía ngoài, hai người đang trò chuyện, chính là cha mẹ nuôi của thân xác này.
Khi Lạc Tu Trúc đến đây, cũng là lúc kỳ thi đại học vừa kết thúc. Thiên Đạo của thế giới này vội vàng truyền đạt cho cậu một số kiến thức cơ bản và nhiệm vụ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Biết được kỳ thi đại học là gì, Lạc Tu Trúc cũng thấy có chút may mắn. May mà là sau kỳ thi, nếu không cậu thực sự không biết phải làm thế nào!
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, linh hồn ban đầu của cơ thể này cũng chỉ có thể chống đỡ đến khi kết thúc kỳ thi đại học. Nếu Lạc Tu Trúc không đến, năm nay trên trường thi có lẽ đã xuất hiện một thi thể.
"Thật đáng thương."
18 năm đầu đời bị cha mẹ nuôi đối xử như súc vật, bóc lột sức lao động. Vất vả lắm mới đến ngày thi đại học kết thúc, tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp đang chờ đón phía trước.
Kết quả...
"Ngày mai phải hành động thôi, nếu không chính mình cũng không chịu nổi nữa."
Trong bóng đêm tĩnh mịch, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong căn phòng nhỏ.
Bên ngoài, đôi vợ chồng vẫn đang ngồi ở phòng khách bàn bạc sôi nổi, ánh mắt tham lam, hệt như những con sói đói khát nhìn thấy con mồi.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tu Trúc qua loa rửa mặt rồi mở cửa bước ra ngoài.
Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ nay về sau, cậu sẽ được tự do.
Đôi vợ chồng vẫn còn say giấc nồng, không hề hay biết điều gì đang chờ đợi mình. Trong giấc mơ, họ đang hò reo vui mừng vì số tiền khổng lồ sắp có được.
Lạc Tu Trúc thong thả ăn một bát cháo ở dưới lầu. Nếu không lót dạ, với linh hồn tàn khuyết này, e rằng cậu sẽ ngất xỉu dọc đường.
Sau đó, cậu đến đồn cảnh sát thành phố. Nhìn cánh cửa lớn màu xanh lam cùng quốc huy đỏ vàng, cậu bước vào.
Lúc này, đồn cảnh sát khá yên tĩnh. Viên cảnh sát Lý vừa đi làm, đang ngáp dài. Những ngày không có vụ án thật sự rất thoải mái.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo nhưng yếu ớt vang lên khắp sảnh lớn: "Tôi muốn báo án. Tôi phát hiện ra hai kẻ buôn người."
Buôn người!
Mắt viên cảnh sát Lý lập tức sáng lên!
Anh ta đang cầm chén trà trên tay, vội vàng chạy xuống lầu. Trước mặt anh ta là một thiếu niên dáng người gầy gò đang đứng giữa sảnh lớn.
Anh ta theo bản năng cau mày. Cơ thể của thiếu niên này sao mà trông yếu ớt như Lâm Đại Ngọc vậy?
Lạc Tu Trúc nằm trên giường, ánh mắt hướng về bầu trời đêm lấp lánh sao. Càng nghĩ về lý do mình đến đây, cậu càng cảm thấy uất ức, bực bội đến mức phải bật dậy, giơ ngón giữa về phía ngàn sao.
Đây là một cử chỉ khiếm nhã cậu mới học được, một lời chửi thề hướng thẳng về Thiên Đạo của thế giới này.
Cậu chưa từng nghĩ Thiên Đạo Chi Tử lại có thể bị "mượn xác" sang một thế giới khác! Không chỉ vậy, việc xuyên qua rào cản thế giới đã khiến linh hồn cậu bị tổn thương, dẫn đến tình trạng sức khỏe suy yếu như hiện tại.
Thiên Đạo này là cái thể loại gì vậy? Chẳng lẽ thấy cậu khó ưa nên cố tình hành hạ cậu sao? Nếu không phải tình cảnh hiện tại không cho phép, cậu thật sự muốn mắng Thiên Đạo thêm một trận nữa.
Bỗng nhiên, tim đập mạnh một cái, Lạc Tu Trúc cảm thấy đầu óc choáng váng, tối sầm mặt mũi.
Đã từng trải qua cảm giác này, cậu hiểu ngay đó là do cơn tức giận quá độ khiến cơ thể không chịu đựng nổi. Vội vàng nằm lại giường, cậu cố gắng điều hòa tâm trạng. Một lúc sau, mọi thứ mới dần trở lại bình thường.
"Linh hồn yếu ớt thế này thật phiền phức! Không được, ngày mai mình phải hành động." Lạc Tu Trúc hít sâu một hơi, thầm nhủ.
Cậu quay đầu nhìn cánh cửa gỗ cũ kỹ. Phía ngoài, hai người đang trò chuyện, chính là cha mẹ nuôi của thân xác này.
Khi Lạc Tu Trúc đến đây, cũng là lúc kỳ thi đại học vừa kết thúc. Thiên Đạo của thế giới này vội vàng truyền đạt cho cậu một số kiến thức cơ bản và nhiệm vụ, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.
Biết được kỳ thi đại học là gì, Lạc Tu Trúc cũng thấy có chút may mắn. May mà là sau kỳ thi, nếu không cậu thực sự không biết phải làm thế nào!
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, linh hồn ban đầu của cơ thể này cũng chỉ có thể chống đỡ đến khi kết thúc kỳ thi đại học. Nếu Lạc Tu Trúc không đến, năm nay trên trường thi có lẽ đã xuất hiện một thi thể.
"Thật đáng thương."
18 năm đầu đời bị cha mẹ nuôi đối xử như súc vật, bóc lột sức lao động. Vất vả lắm mới đến ngày thi đại học kết thúc, tưởng rằng cuộc sống tốt đẹp đang chờ đón phía trước.
Kết quả...
"Ngày mai phải hành động thôi, nếu không chính mình cũng không chịu nổi nữa."
Trong bóng đêm tĩnh mịch, một tiếng cười lạnh lẽo vang lên trong căn phòng nhỏ.
Bên ngoài, đôi vợ chồng vẫn đang ngồi ở phòng khách bàn bạc sôi nổi, ánh mắt tham lam, hệt như những con sói đói khát nhìn thấy con mồi.
Sáng sớm hôm sau, Lạc Tu Trúc qua loa rửa mặt rồi mở cửa bước ra ngoài.
Trước khi rời đi, cậu liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ chính đang đóng chặt, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Từ nay về sau, cậu sẽ được tự do.
Đôi vợ chồng vẫn còn say giấc nồng, không hề hay biết điều gì đang chờ đợi mình. Trong giấc mơ, họ đang hò reo vui mừng vì số tiền khổng lồ sắp có được.
Lạc Tu Trúc thong thả ăn một bát cháo ở dưới lầu. Nếu không lót dạ, với linh hồn tàn khuyết này, e rằng cậu sẽ ngất xỉu dọc đường.
Sau đó, cậu đến đồn cảnh sát thành phố. Nhìn cánh cửa lớn màu xanh lam cùng quốc huy đỏ vàng, cậu bước vào.
Lúc này, đồn cảnh sát khá yên tĩnh. Viên cảnh sát Lý vừa đi làm, đang ngáp dài. Những ngày không có vụ án thật sự rất thoải mái.
Nhưng ngay sau đó, một giọng nói trong trẻo nhưng yếu ớt vang lên khắp sảnh lớn: "Tôi muốn báo án. Tôi phát hiện ra hai kẻ buôn người."
Buôn người!
Mắt viên cảnh sát Lý lập tức sáng lên!
Anh ta đang cầm chén trà trên tay, vội vàng chạy xuống lầu. Trước mặt anh ta là một thiếu niên dáng người gầy gò đang đứng giữa sảnh lớn.
Anh ta theo bản năng cau mày. Cơ thể của thiếu niên này sao mà trông yếu ớt như Lâm Đại Ngọc vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.