Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu
Chương 17:
Đông Nguyên Nguyên
23/07/2024
Nhiếp Dự nghe đến ngây người, thấy sắp bị cô nói trúng tim đen, vội vàng cầu xin: "Chị gái ơi, tổ tông ơi, xin chị đừng nói nữa, nếu nói nữa thì gia sản nhà em sẽ bị chị lật tẩy hết mất."
Giang Hoài Tuyết dừng lời, như cậu ấy mong muốn, không nói tiếp nữa.
Cô cười như không cười: "Đừng nói dối trước mặt mình, ở trước mặt mình, cậu như một quyển sách mở ra cho mình đọc vậy."
Nhiếp Dự hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu biết được những điều này? Chẳng lẽ nhà cậu là tổ chức tình báo đặc vụ gì đó sao? Có thể dễ dàng tra cứu thông tin của người khác."
"Không, mình không cần tra cứu." Giang Hoài Tuyết nhàn nhạt nói: "Mình biết bói."
Nhiếp Dự ngơ ngác: "Bói? Bói là có ý gì?"
Giang Hoài Tuyết trầm ngâm một lát: "Theo cách nói của các cậu thì nên gọi là huyền học."
Nhiếp Dự không thể tin nổi, cậu ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến chói mắt của Giang Hoài Tuyết, lắp bắp nói: "Huyền, huyền học? Không phải các bậc thầy huyền học thường đều tóc bạc phơ sao? Chẳng lẽ cậu đã mấy trăm tuổi rồi?"
Giang Hoài Tuyết lười so đo với cậu ấy: "Ai nói bậc thầy huyền học nhất định phải lớn tuổi? Mỗi ngành nghề, mỗi học phái đều có thiên tài, một ngày công sức có thể bằng mấy chục năm của người khác. Chẳng lẽ cậu chưa từng gặp người như vậy sao?"
Thiên tài, Nhiếp Dự đúng là đã từng gặp nhưng cậu ấy chỉ từng gặp thiên tài toán học, thiên tài vật lý, thậm chí là thiên tài kinh doanh nhưng riêng thiên tài huyền học thì quả thực cậu ấy chưa từng gặp.
Nhưng cậu ấy thấy vẻ mặt của Giang Hoài Tuyết không giống như đang nói dối, hơn nữa những gì cô vừa nói về thời thơ ấu của cậu ấy cơ bản đều đúng nên cậu ấy hỏi: "Ý của cậu là, cậu chính là kiểu người một ngày tiến độ bằng mấy chục năm của người khác sao?"
Cậu ấy vốn tưởng Giang Hoài Tuyết sẽ thừa nhận ngay, không ngờ Giang Hoài Tuyết lại cười một tiếng, giơ một ngón tay lên lắc lắc, nói: "Mình không phải."
Nhiếp Dự: "À, vậy cậu là..."
Giang Hoài Tuyết ung dung nói: "Mình là kiểu người một ngày công sức bằng mấy trăm năm của người khác."
Nhiếp Dự: "..."
Bậc thầy huyền học này có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Nhiếp Dự còn muốn hỏi thêm nhưng giáo viên dạy môn Kinh tế phương Tây đã đến, cậu ấy đành mở sách giáo khoa ra học bài.
Chỉ là vừa nghĩ đến những lời Giang Hoài Tuyết vừa nói, cậu ấy đã ngồi không yên.
Thực ra cậu ấy không tin lắm vào những thứ huyền học này, bởi vì từ khi anh họ xảy ra chuyện, Bệnh viện nói không có cách nào thì nhà anh họ cũng đã mời không ít cái gọi là bậc thầy.
Giang Hoài Tuyết dừng lời, như cậu ấy mong muốn, không nói tiếp nữa.
Cô cười như không cười: "Đừng nói dối trước mặt mình, ở trước mặt mình, cậu như một quyển sách mở ra cho mình đọc vậy."
Nhiếp Dự hơi nghiêng người về phía cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu biết được những điều này? Chẳng lẽ nhà cậu là tổ chức tình báo đặc vụ gì đó sao? Có thể dễ dàng tra cứu thông tin của người khác."
"Không, mình không cần tra cứu." Giang Hoài Tuyết nhàn nhạt nói: "Mình biết bói."
Nhiếp Dự ngơ ngác: "Bói? Bói là có ý gì?"
Giang Hoài Tuyết trầm ngâm một lát: "Theo cách nói của các cậu thì nên gọi là huyền học."
Nhiếp Dự không thể tin nổi, cậu ấy nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến chói mắt của Giang Hoài Tuyết, lắp bắp nói: "Huyền, huyền học? Không phải các bậc thầy huyền học thường đều tóc bạc phơ sao? Chẳng lẽ cậu đã mấy trăm tuổi rồi?"
Giang Hoài Tuyết lười so đo với cậu ấy: "Ai nói bậc thầy huyền học nhất định phải lớn tuổi? Mỗi ngành nghề, mỗi học phái đều có thiên tài, một ngày công sức có thể bằng mấy chục năm của người khác. Chẳng lẽ cậu chưa từng gặp người như vậy sao?"
Thiên tài, Nhiếp Dự đúng là đã từng gặp nhưng cậu ấy chỉ từng gặp thiên tài toán học, thiên tài vật lý, thậm chí là thiên tài kinh doanh nhưng riêng thiên tài huyền học thì quả thực cậu ấy chưa từng gặp.
Nhưng cậu ấy thấy vẻ mặt của Giang Hoài Tuyết không giống như đang nói dối, hơn nữa những gì cô vừa nói về thời thơ ấu của cậu ấy cơ bản đều đúng nên cậu ấy hỏi: "Ý của cậu là, cậu chính là kiểu người một ngày tiến độ bằng mấy chục năm của người khác sao?"
Cậu ấy vốn tưởng Giang Hoài Tuyết sẽ thừa nhận ngay, không ngờ Giang Hoài Tuyết lại cười một tiếng, giơ một ngón tay lên lắc lắc, nói: "Mình không phải."
Nhiếp Dự: "À, vậy cậu là..."
Giang Hoài Tuyết ung dung nói: "Mình là kiểu người một ngày công sức bằng mấy trăm năm của người khác."
Nhiếp Dự: "..."
Bậc thầy huyền học này có vẻ không đáng tin cậy lắm.
Nhiếp Dự còn muốn hỏi thêm nhưng giáo viên dạy môn Kinh tế phương Tây đã đến, cậu ấy đành mở sách giáo khoa ra học bài.
Chỉ là vừa nghĩ đến những lời Giang Hoài Tuyết vừa nói, cậu ấy đã ngồi không yên.
Thực ra cậu ấy không tin lắm vào những thứ huyền học này, bởi vì từ khi anh họ xảy ra chuyện, Bệnh viện nói không có cách nào thì nhà anh họ cũng đã mời không ít cái gọi là bậc thầy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.