Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu
Chương 28:
Đông Nguyên Nguyên
23/07/2024
Có bao nhiêu lần hy vọng thì có bấy nhiêu lần tuyệt vọng, đến tận hôm nay, ngay cả Tạ Lão gia tử cũng không dám ôm hy vọng may mắn nữa.
Tạ Tuệ Lệ lại ngồi uống trà và trò chuyện với Tạ Lão gia tử một lúc nữa mới rời khỏi nhà họ Tạ.
Khi sắp bước ra khỏi sân nhà họ Tạ, Tạ Tuệ Lệ đột nhiên dừng bước, nhìn về phía con chim khách trên cây hoa quế trước cửa.
Người ta đều nói chim khách vào nhà là điềm lành, vậy thì bao giờ phép màu mới có thể xuất hiện ở nhà họ Tạ.
Tạ Tuệ Lệ nhắn tin cho Nhiếp Dự, bảo Nhiếp Dự hẹn giờ với đại sư.
Nhiếp Dự hỏi Giang Hoài Tuyết, Giang Hoài Tuyết tính toán ngày giờ, nói là tối thứ sáu tuần này.
Nhiếp Dự trả lời xong mẹ, tò mò hỏi Giang Hoài Tuyết: "Ngày giờ này cũng có gì cần phải lưu tâm để chọn sao?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Tất nhiên, không chỉ phải chọn lựa ngày tháng mà còn chú ý thời gian, nếu không thì tại sao trên lịch vạn niên lại có ngày tốt ngày xấu, cưới hỏi ma chay phải chọn giờ hoàng đạo?"
Nhiếp Dự cảm thán: "Vậy thì môn phái của các cậu cũng khá phức tạp nhỉ."
Giang Hoài Tuyết: "Không phức tạp, chúng mình cũng có những quy luật khoa học nhất định để tuân theo."
Nhiếp Dự: "..."
Nghe một người không khoa học nhất nói về khoa học, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Ngày này trôi qua rất nhanh, sau khi tan học buổi chiều, Giang Hoài Tuyết xách cặp đi ra khỏi trường, trong lòng nghĩ đến người anh họ kỳ lạ của Nhiếp Dự.
Rốt cuộc là người như thế nào mà trên người lại có tử khí đen kịt.
"Giang Hoài Tuyết!" Mễ Bình vừa gọi tên cô vừa chạy về phía cô.
Giang Hoài Tuyết nghe tiếng quay đầu lại.
Mễ Bình thở hổn hển dừng lại trước mặt cô: "Cậu, cậu, cậu..."
Ánh mắt Giang Hoài Tuyết đảo một vòng trên mặt cô ta, dứt khoát giơ một tay ra: "Đưa đây."
Mễ Bình vừa điều hòa hơi thở vừa ngơ ngác nhìn cô: "Hả?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Mình đã nói là xem bói phải trả tiền, chuyện của anh cậu đã giải quyết xong, cậu sẽ không muốn lại giật tiền của mình chứ?"
Mễ Bình tâm trạng phức tạp: "Cậu tự tin vào bản thân mình đến vậy sao?"
"Mình chưa từng tính sai." Giang Hoài Tuyết mỉm cười: "Nhưng hôm qua mình không chắc cậu sẽ nghe lời mình, dù sao thì xem ra cậu và Nguyễn Như Mạn cũng khá thân, cuối cùng anh cậu có thể tránh được tai họa cũng là kết quả do chính cậu lựa chọn."
Mễ Bình vô thức phủ nhận: "Mình không thân với Nguyễn Như Mạn lắm, chỉ là bạn thôi..."
Tạ Tuệ Lệ lại ngồi uống trà và trò chuyện với Tạ Lão gia tử một lúc nữa mới rời khỏi nhà họ Tạ.
Khi sắp bước ra khỏi sân nhà họ Tạ, Tạ Tuệ Lệ đột nhiên dừng bước, nhìn về phía con chim khách trên cây hoa quế trước cửa.
Người ta đều nói chim khách vào nhà là điềm lành, vậy thì bao giờ phép màu mới có thể xuất hiện ở nhà họ Tạ.
Tạ Tuệ Lệ nhắn tin cho Nhiếp Dự, bảo Nhiếp Dự hẹn giờ với đại sư.
Nhiếp Dự hỏi Giang Hoài Tuyết, Giang Hoài Tuyết tính toán ngày giờ, nói là tối thứ sáu tuần này.
Nhiếp Dự trả lời xong mẹ, tò mò hỏi Giang Hoài Tuyết: "Ngày giờ này cũng có gì cần phải lưu tâm để chọn sao?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Tất nhiên, không chỉ phải chọn lựa ngày tháng mà còn chú ý thời gian, nếu không thì tại sao trên lịch vạn niên lại có ngày tốt ngày xấu, cưới hỏi ma chay phải chọn giờ hoàng đạo?"
Nhiếp Dự cảm thán: "Vậy thì môn phái của các cậu cũng khá phức tạp nhỉ."
Giang Hoài Tuyết: "Không phức tạp, chúng mình cũng có những quy luật khoa học nhất định để tuân theo."
Nhiếp Dự: "..."
Nghe một người không khoa học nhất nói về khoa học, quả là một trải nghiệm mới lạ.
Ngày này trôi qua rất nhanh, sau khi tan học buổi chiều, Giang Hoài Tuyết xách cặp đi ra khỏi trường, trong lòng nghĩ đến người anh họ kỳ lạ của Nhiếp Dự.
Rốt cuộc là người như thế nào mà trên người lại có tử khí đen kịt.
"Giang Hoài Tuyết!" Mễ Bình vừa gọi tên cô vừa chạy về phía cô.
Giang Hoài Tuyết nghe tiếng quay đầu lại.
Mễ Bình thở hổn hển dừng lại trước mặt cô: "Cậu, cậu, cậu..."
Ánh mắt Giang Hoài Tuyết đảo một vòng trên mặt cô ta, dứt khoát giơ một tay ra: "Đưa đây."
Mễ Bình vừa điều hòa hơi thở vừa ngơ ngác nhìn cô: "Hả?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Mình đã nói là xem bói phải trả tiền, chuyện của anh cậu đã giải quyết xong, cậu sẽ không muốn lại giật tiền của mình chứ?"
Mễ Bình tâm trạng phức tạp: "Cậu tự tin vào bản thân mình đến vậy sao?"
"Mình chưa từng tính sai." Giang Hoài Tuyết mỉm cười: "Nhưng hôm qua mình không chắc cậu sẽ nghe lời mình, dù sao thì xem ra cậu và Nguyễn Như Mạn cũng khá thân, cuối cùng anh cậu có thể tránh được tai họa cũng là kết quả do chính cậu lựa chọn."
Mễ Bình vô thức phủ nhận: "Mình không thân với Nguyễn Như Mạn lắm, chỉ là bạn thôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.