Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu
Chương 32:
Đông Nguyên Nguyên
23/07/2024
Người nhà họ Tạ vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ.
Tạ Lão Gia Tử đột ngột đứng dậy, xác nhận: "Đại sư nói thật chứ?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Tất nhiên là thật."
Tạ Tuệ Lệ mừng đến phát khóc, vội vàng đỡ lấy cha mình: "Tốt quá, tốt quá, Trọng Diên có cứu rồi."
Một lúc sau, họ đều không quan tâm đến chuyện Giang Hoài Tuyết nói có người hãm hại, chỉ cần Tạ Trọng Diên có thể khỏe lại, những chuyện còn lại đều dễ nói.
Nhiếp Dự cũng mừng như điên: "A! Mẹ! Ông ngoại! Anh họ con có thể cứu rồi! Anh họ con có cách cứu rồi!!"
Tạ Lão Gia Tử kích động, vô thức nở nụ cười nhưng đột nhiên ông nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Giang Hoài Tuyết, nghĩ đến Giang Hoài Tuyết nói còn một tin xấu, đầu óc đang nóng lên cũng bình tĩnh lại.
"Đại sư, tin xấu cháu nói là gì?"
Giang Hoài Tuyết im lặng một lát: "Lần này anh ấy bị người ta hãm hại nên tôi có thể cứu anh ấy tỉnh lại nhưng bản thân anh ất lại có số mệnh kỳ lạ, e rằng không sống được quá 30 tuổi."
Phòng bệnh vừa còn vui vẻ nhộn nhịp, trong nháy mắt trở nên im lặng.
"Cái gì?" Nhiếp Dự thốt lên: "Cái gì mà anh họ không sống được quá 30 tuổi?"
Cậu ấy vội vàng hỏi: "Số mệnh kỳ lạ là sao? Không có cách nào cứu vãn sao?"
Giang Hoài Tuyết lắc đầu: "Mình không biết cậu có từng nghe nói, Nhật trung tắc di, nguyệt mãn tắc khuy, bất cứ sự vật nào cũng đều thịnh cực tất suy. Số mệnh cũng vậy, số mệnh của anh họ cậu quá tốt, tốt đến mức không nên xuất hiện trong thời thái bình thịnh thế, cũng không nên xuất hiện trong nhà của các người."
Giang Hoài Tuyết nói đến đây thì dừng lại, những người ở đây đều là người thông minh, hiểu được ý tứ còn chưa nói hết của cô.
Nói xong, cô lại bổ sung: "Nhưng cháu có thể giúp anh ấy kéo dài thêm hai năm nữa."
Kéo dài thêm hai năm, cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi, mà năm nay Tạ Trọng Diên đã hai mươi lăm rồi.
Tạ Lão Gia Tử choáng váng, không nhịn được lùi lại một bước, chống tay lên bàn mới không ngã xuống.
Tạ Tuệ Lệ đứng sững tại chỗ, thậm chí quên cả đỡ ông.
Lúc này họ mới biết, tại sao Giang Hoài Tuyết lại nói là một tin tốt và một tin xấu.
Tạ Trọng Diên có thể tỉnh lại tất nhiên là tin tốt nhưng anh lại phải chịu số phận chết yểu, không sống được mấy năm nữa, cũng là một tin xấu không thể chối cãi.
Nhiếp Dự hoang mang nhìn Tạ Tuệ Lệ và Tạ Lão Gia Tử, không biết bây giờ anh họ tỉnh lại là tốt hay không.
Tạ Lão Gia Tử đột ngột đứng dậy, xác nhận: "Đại sư nói thật chứ?"
Giang Hoài Tuyết nói: "Tất nhiên là thật."
Tạ Tuệ Lệ mừng đến phát khóc, vội vàng đỡ lấy cha mình: "Tốt quá, tốt quá, Trọng Diên có cứu rồi."
Một lúc sau, họ đều không quan tâm đến chuyện Giang Hoài Tuyết nói có người hãm hại, chỉ cần Tạ Trọng Diên có thể khỏe lại, những chuyện còn lại đều dễ nói.
Nhiếp Dự cũng mừng như điên: "A! Mẹ! Ông ngoại! Anh họ con có thể cứu rồi! Anh họ con có cách cứu rồi!!"
Tạ Lão Gia Tử kích động, vô thức nở nụ cười nhưng đột nhiên ông nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Giang Hoài Tuyết, nghĩ đến Giang Hoài Tuyết nói còn một tin xấu, đầu óc đang nóng lên cũng bình tĩnh lại.
"Đại sư, tin xấu cháu nói là gì?"
Giang Hoài Tuyết im lặng một lát: "Lần này anh ấy bị người ta hãm hại nên tôi có thể cứu anh ấy tỉnh lại nhưng bản thân anh ất lại có số mệnh kỳ lạ, e rằng không sống được quá 30 tuổi."
Phòng bệnh vừa còn vui vẻ nhộn nhịp, trong nháy mắt trở nên im lặng.
"Cái gì?" Nhiếp Dự thốt lên: "Cái gì mà anh họ không sống được quá 30 tuổi?"
Cậu ấy vội vàng hỏi: "Số mệnh kỳ lạ là sao? Không có cách nào cứu vãn sao?"
Giang Hoài Tuyết lắc đầu: "Mình không biết cậu có từng nghe nói, Nhật trung tắc di, nguyệt mãn tắc khuy, bất cứ sự vật nào cũng đều thịnh cực tất suy. Số mệnh cũng vậy, số mệnh của anh họ cậu quá tốt, tốt đến mức không nên xuất hiện trong thời thái bình thịnh thế, cũng không nên xuất hiện trong nhà của các người."
Giang Hoài Tuyết nói đến đây thì dừng lại, những người ở đây đều là người thông minh, hiểu được ý tứ còn chưa nói hết của cô.
Nói xong, cô lại bổ sung: "Nhưng cháu có thể giúp anh ấy kéo dài thêm hai năm nữa."
Kéo dài thêm hai năm, cũng chỉ mới ba mươi hai tuổi, mà năm nay Tạ Trọng Diên đã hai mươi lăm rồi.
Tạ Lão Gia Tử choáng váng, không nhịn được lùi lại một bước, chống tay lên bàn mới không ngã xuống.
Tạ Tuệ Lệ đứng sững tại chỗ, thậm chí quên cả đỡ ông.
Lúc này họ mới biết, tại sao Giang Hoài Tuyết lại nói là một tin tốt và một tin xấu.
Tạ Trọng Diên có thể tỉnh lại tất nhiên là tin tốt nhưng anh lại phải chịu số phận chết yểu, không sống được mấy năm nữa, cũng là một tin xấu không thể chối cãi.
Nhiếp Dự hoang mang nhìn Tạ Tuệ Lệ và Tạ Lão Gia Tử, không biết bây giờ anh họ tỉnh lại là tốt hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.