Huyền Học Đại Lão Xuyên Thành Thiên Kim Giới Siêu Giàu
Chương 48:
Đông Nguyên Nguyên
23/07/2024
Đúng vậy, ai lại trồng một vườn hoa cúc trắng trong khu vườn đẹp đẽ của mình.
Giang Hoài Tuyết đoán, có lẽ cha Nguyễn muốn trực tiếp bảo người nhổ nó đi nhưng lại thấy mình là người đích thân yêu cầu lúc đầu, sợ mất mặt nên không tiện mở lời.
"Kim Đường Ngọc Mã, cái tên hay." Giang Hoài Tuyết mỉm cười vuốt cánh hoa, ẩn ý nói: "Có lẽ nhiều chuyện giống như chọn hoa vậy, nhìn tên nhìn bề ngoài, thấy hoa lệ lộng lẫy, tưởng rằng kết quả nhất định sẽ như ý muốn nhưng không biết rằng đằng sau còn có nhiều điều đắng cay không nói nên lời."
Quản gia dường như không hiểu gì cả, ông ta cúi đầu đứng im một bên, giả vờ như không nghe thấy.
Tuần này cha Nguyễn đều ở bệnh viện, mẹ Nguyễn ở bên chăm sóc, nhà họ Nguyễn bỗng trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Nguyễn Như Mạn từ sau khi bị Giang Hoài Tuyết cảnh cáo, dường như cũng có chút kiêng dè Giang Hoài Tuyết, không còn gây ra chuyện gì nữa.
Giang Hoài Tuyết thấy nhẹ nhõm, mỗi ngày ngoài đi học, cô đều chuẩn bị những thứ cần dùng cho thứ bảy.
Nhiếp Dự rất để tâm và cũng rất tò mò về chuyện này, ngày nào cũng bám theo Giang Hoài Tuyết hỏi han, Giang Hoài Tuyết trốn học đến Cổ Ngoạn Nhai, cậu ấy cũng đi theo.
"Đến lúc đó cậu có làm lớn không, sấm chớp đùng đoàng, cần chúng mình tìm địa điểm không? Cần cột thu lôi không?"
"Mình thấy người ta đều mở đàn thỉnh thần, mở đàn thì phải có cái chậu lớn không, có cần đặt làm không?"
Giang Hoài Tuyết cạn lời.
Cô nói: "Cột thu lôi không cần, chậu lớn thì cần một cái, tốt nhất là đặt làm theo kích thước, cứ theo chiều cao và vóc dáng của cậu mà làm."
Nhiếp Dự ban đầu còn ghi nhớ nghiêm túc, nghe đến cuối không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại lấy mình làm chuẩn?"
Giang Hoài Tuyết đang nhìn quanh, thấy trên sạp hàng không xa có một món đồ tốt, cô từ từ tiến về phía đó, còn tranh thủ mỉm cười thân thiện với cậu ấy.
"Vì đến lúc đó sẽ nhét cậu vào trong, rồi cho thêm hành, gừng, tỏi, rắc chút bột thì là, hầm thập cẩm, trực tiếp cho lên trời. Các vị thần trên trời đều rất cô đơn, thích những người ồn ào như cậu, cậu thấy thế nào?"
Nhiếp Dự hoảng sợ: "Không thể nào không thể nào, da mình dày, thịt mình thô, ăn không ngon, các vị thần không thích đâu."
Hai người vừa nói vừa đi đến trước sạp hàng mà Giang Hoài Tuyết để mắt tới. Chủ sạp là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, ngồi trên ghế đẩu chơi trò vui vẻ tiêu tiêu nhạc, nghe có người đến, ông cũng không ngẩng đầu lên, tùy tiện nói: "Đều là hàng thật, cứ xem thoải mái, thấy thích thì hỏi giá." Giang Hoài Tuyết ngồi xổm xuống, giả vờ tùy ý cầm một chiếc đĩa sứ lên xem nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một miếng bình an bên cạnh.
Giang Hoài Tuyết đoán, có lẽ cha Nguyễn muốn trực tiếp bảo người nhổ nó đi nhưng lại thấy mình là người đích thân yêu cầu lúc đầu, sợ mất mặt nên không tiện mở lời.
"Kim Đường Ngọc Mã, cái tên hay." Giang Hoài Tuyết mỉm cười vuốt cánh hoa, ẩn ý nói: "Có lẽ nhiều chuyện giống như chọn hoa vậy, nhìn tên nhìn bề ngoài, thấy hoa lệ lộng lẫy, tưởng rằng kết quả nhất định sẽ như ý muốn nhưng không biết rằng đằng sau còn có nhiều điều đắng cay không nói nên lời."
Quản gia dường như không hiểu gì cả, ông ta cúi đầu đứng im một bên, giả vờ như không nghe thấy.
Tuần này cha Nguyễn đều ở bệnh viện, mẹ Nguyễn ở bên chăm sóc, nhà họ Nguyễn bỗng trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Nguyễn Như Mạn từ sau khi bị Giang Hoài Tuyết cảnh cáo, dường như cũng có chút kiêng dè Giang Hoài Tuyết, không còn gây ra chuyện gì nữa.
Giang Hoài Tuyết thấy nhẹ nhõm, mỗi ngày ngoài đi học, cô đều chuẩn bị những thứ cần dùng cho thứ bảy.
Nhiếp Dự rất để tâm và cũng rất tò mò về chuyện này, ngày nào cũng bám theo Giang Hoài Tuyết hỏi han, Giang Hoài Tuyết trốn học đến Cổ Ngoạn Nhai, cậu ấy cũng đi theo.
"Đến lúc đó cậu có làm lớn không, sấm chớp đùng đoàng, cần chúng mình tìm địa điểm không? Cần cột thu lôi không?"
"Mình thấy người ta đều mở đàn thỉnh thần, mở đàn thì phải có cái chậu lớn không, có cần đặt làm không?"
Giang Hoài Tuyết cạn lời.
Cô nói: "Cột thu lôi không cần, chậu lớn thì cần một cái, tốt nhất là đặt làm theo kích thước, cứ theo chiều cao và vóc dáng của cậu mà làm."
Nhiếp Dự ban đầu còn ghi nhớ nghiêm túc, nghe đến cuối không khỏi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại lấy mình làm chuẩn?"
Giang Hoài Tuyết đang nhìn quanh, thấy trên sạp hàng không xa có một món đồ tốt, cô từ từ tiến về phía đó, còn tranh thủ mỉm cười thân thiện với cậu ấy.
"Vì đến lúc đó sẽ nhét cậu vào trong, rồi cho thêm hành, gừng, tỏi, rắc chút bột thì là, hầm thập cẩm, trực tiếp cho lên trời. Các vị thần trên trời đều rất cô đơn, thích những người ồn ào như cậu, cậu thấy thế nào?"
Nhiếp Dự hoảng sợ: "Không thể nào không thể nào, da mình dày, thịt mình thô, ăn không ngon, các vị thần không thích đâu."
Hai người vừa nói vừa đi đến trước sạp hàng mà Giang Hoài Tuyết để mắt tới. Chủ sạp là một ông chú hơn bốn mươi tuổi, ngồi trên ghế đẩu chơi trò vui vẻ tiêu tiêu nhạc, nghe có người đến, ông cũng không ngẩng đầu lên, tùy tiện nói: "Đều là hàng thật, cứ xem thoải mái, thấy thích thì hỏi giá." Giang Hoài Tuyết ngồi xổm xuống, giả vờ tùy ý cầm một chiếc đĩa sứ lên xem nhưng ánh mắt lại dừng lại ở một miếng bình an bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.