Huyền Học Đại Sư Là Đồ Tham Ăn
Chương 34:
Trạch Miêu
04/11/2022
Ánh mắt Dương Tam quan sát, chồn tinh này chỉ khoảng hơn ba trăm tuổi, tuy rằng không thể hoá thành hình người nhưng cũng có chút linh trí.
Sau khi con chồn chạy ra, Lâm Trạch Hải cũng tỉnh lại, có chút mơ hồ nói: “Sao lại trói tôi lại thế này?” Người trước mắt đầu tóc dựng thẳng, khác hẳn với khí chất nho nhã thường ngày, nhìn có thêm vài phần ngốc nghếch đáng yêu.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Doãn Văn Giác, nói: “Văn Giác, cháu lại bày trò đùa dai phải không?”
Doãn Văn Giác cảm thấy bản thân mình thật oan uổng. Cậu ta có đùa dai cũng sẽ không bày ra những chuyện thế này có được không? Thì ra trong lòng cậu hai, hình tượng của ta chính là một kẻ ăn chơi trác táng.
May mắn là mợ Dương Vi giúp cậu ta rửa sạch oan khuất, vừa giúp chồng cởi dây thừng vừa nói: “Ông còn nói Văn Giác, lần này cũng là nhờ có Văn Giác, nếu không chúng ta cũng không biết phải làm như thế nào.”
Trước khi Văn Giác đến, bọn họ cũng tìm một đại sư quen biết đến đây, nào ngờ đại sư kia vừa đến liền hộc máu, tỏ vẻ chính mình học nghệ không tinh, đấu không lại đối phương. Nhìn thấy Dương Tam chỉ dùng một đầu ngón tay liền giải quyết được chồn tinh, cảm thấy năng lực của cô cao thâm hơn rất nhiều.
Dương Vi chỉ vào con chồn tinh trên mặt đất, nói: “Ông bị nó bám vào người, bắt đầu nói mê sảng, còn ăn thịt gà sống, uống máu gà. May nhờ có Dương đại sư cứu ông.”
Lâm Trạch Hải dường như đã mất đi một đoạn ký ức, chỉ loáng thoáng nhớ lại lúc ông đi qua cánh rừng đã thấy một đám chồn, đồng thời cũng có thể cảm nhận trong miệng mình còn sót lại mùi máu tươi… Lại thấy những người khác gật đầu tán đồng, nghĩ mà thấy sợ.
“Dương đại sư, con chồn này cô muốn xử trí thế nào?” Doãn Bình hỏi.
Nếu là chồn bình thường, đánh thì cũng thôi. Nhưng con chồn này đã thành tinh, bọn họ cũng không biết nên xử trí như thế nào. Nếu làm không tốt, để nó chạy trốn, sau này trở về báo thù thì không hay.
Dương Tam nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Việc này cứ giao cho tôi là được.”
“Vậy làm phiền đại sư.” Mọi người đều mang vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Lâm Trạch Hải do dự trong giây lát, liền kể lại những việc phát sinh mấy ngày nay: “Chẳng lẽ mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này đều là do con chồn này gây ra hay sao? Buổi sáng hôm nay tôi dường như nhìn thấy được một đám…”
Dương Tam suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Để tôi hỏi nó.”
Đối với Dương Tam, giao tiếp với chồn tinh cũng không thành vấn đề, nhưng tốt xấu gì Dương Tam vẫn ý thức được nơi này là trần gian, không thể làm quá, cô liền lấy ra một tấm phù chú Thú Tâm Thông, dán trên người con chồn, bắt đầu ép hỏi.
“Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?”
Chồn tinh bị khí thế của cô trấn áp, thân thể run lên bần bật, dưới tác dụng của Thú Tâm Thông, thốt ra tiếng người:
“Không, không có ai sai khiến chúng tôi. Một tháng trước chúng tôi phát hiện ra linh khí nơi này sung túc hơn so với những nơi khác, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện.”
“Nếu bọn họ tu sửa sơn trang, đưa thêm nhiều nhân loại khác đến đây, chúng tôi liền không còn chỗ để tu luyện.”
Dương Tam nhíu mày, hóa ra là vì nguyên nhân này, nên bọn chúng mới dùng một ít ảo thuật dọa con người sợ hãi, sau đó rời đi. Ánh mắt cô dừng lại trên người tinh, hiện lên một tia do dự: Trên người chồn tinh không có huyết khí, chứng tỏ là tu luyện theo đạo môn chính tông. Cô là một đại yêu có nguyên tắc, không thể tùy tiện tàn sát yêu quái vô tội.
Món chồn nướng than của cô… thế mà bay đi mất.
Sau khi con chồn chạy ra, Lâm Trạch Hải cũng tỉnh lại, có chút mơ hồ nói: “Sao lại trói tôi lại thế này?” Người trước mắt đầu tóc dựng thẳng, khác hẳn với khí chất nho nhã thường ngày, nhìn có thêm vài phần ngốc nghếch đáng yêu.
Ánh mắt ông dừng lại trên người Doãn Văn Giác, nói: “Văn Giác, cháu lại bày trò đùa dai phải không?”
Doãn Văn Giác cảm thấy bản thân mình thật oan uổng. Cậu ta có đùa dai cũng sẽ không bày ra những chuyện thế này có được không? Thì ra trong lòng cậu hai, hình tượng của ta chính là một kẻ ăn chơi trác táng.
May mắn là mợ Dương Vi giúp cậu ta rửa sạch oan khuất, vừa giúp chồng cởi dây thừng vừa nói: “Ông còn nói Văn Giác, lần này cũng là nhờ có Văn Giác, nếu không chúng ta cũng không biết phải làm như thế nào.”
Trước khi Văn Giác đến, bọn họ cũng tìm một đại sư quen biết đến đây, nào ngờ đại sư kia vừa đến liền hộc máu, tỏ vẻ chính mình học nghệ không tinh, đấu không lại đối phương. Nhìn thấy Dương Tam chỉ dùng một đầu ngón tay liền giải quyết được chồn tinh, cảm thấy năng lực của cô cao thâm hơn rất nhiều.
Dương Vi chỉ vào con chồn tinh trên mặt đất, nói: “Ông bị nó bám vào người, bắt đầu nói mê sảng, còn ăn thịt gà sống, uống máu gà. May nhờ có Dương đại sư cứu ông.”
Lâm Trạch Hải dường như đã mất đi một đoạn ký ức, chỉ loáng thoáng nhớ lại lúc ông đi qua cánh rừng đã thấy một đám chồn, đồng thời cũng có thể cảm nhận trong miệng mình còn sót lại mùi máu tươi… Lại thấy những người khác gật đầu tán đồng, nghĩ mà thấy sợ.
“Dương đại sư, con chồn này cô muốn xử trí thế nào?” Doãn Bình hỏi.
Nếu là chồn bình thường, đánh thì cũng thôi. Nhưng con chồn này đã thành tinh, bọn họ cũng không biết nên xử trí như thế nào. Nếu làm không tốt, để nó chạy trốn, sau này trở về báo thù thì không hay.
Dương Tam nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Việc này cứ giao cho tôi là được.”
“Vậy làm phiền đại sư.” Mọi người đều mang vẻ mặt vô cùng cảm kích.
Lâm Trạch Hải do dự trong giây lát, liền kể lại những việc phát sinh mấy ngày nay: “Chẳng lẽ mọi việc xảy ra trong khoảng thời gian này đều là do con chồn này gây ra hay sao? Buổi sáng hôm nay tôi dường như nhìn thấy được một đám…”
Dương Tam suy nghĩ, sau đó lên tiếng: “Để tôi hỏi nó.”
Đối với Dương Tam, giao tiếp với chồn tinh cũng không thành vấn đề, nhưng tốt xấu gì Dương Tam vẫn ý thức được nơi này là trần gian, không thể làm quá, cô liền lấy ra một tấm phù chú Thú Tâm Thông, dán trên người con chồn, bắt đầu ép hỏi.
“Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?”
Chồn tinh bị khí thế của cô trấn áp, thân thể run lên bần bật, dưới tác dụng của Thú Tâm Thông, thốt ra tiếng người:
“Không, không có ai sai khiến chúng tôi. Một tháng trước chúng tôi phát hiện ra linh khí nơi này sung túc hơn so với những nơi khác, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tu luyện.”
“Nếu bọn họ tu sửa sơn trang, đưa thêm nhiều nhân loại khác đến đây, chúng tôi liền không còn chỗ để tu luyện.”
Dương Tam nhíu mày, hóa ra là vì nguyên nhân này, nên bọn chúng mới dùng một ít ảo thuật dọa con người sợ hãi, sau đó rời đi. Ánh mắt cô dừng lại trên người tinh, hiện lên một tia do dự: Trên người chồn tinh không có huyết khí, chứng tỏ là tu luyện theo đạo môn chính tông. Cô là một đại yêu có nguyên tắc, không thể tùy tiện tàn sát yêu quái vô tội.
Món chồn nướng than của cô… thế mà bay đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.