Chương 20:
Tấu Xí Nga
07/06/2024
Đêm qua, hắn nhìn thoáng qua cũng có thể biết quỷ nữ này chỉ là miệng cọp gan thỏ. Thoạt nhìn ma nữ áo đỏ đáng sợ, nhưng thực chất chỉ là một hồn ma mang theo oán khí.
Sự khác biệt trong đó rất lớn.
Chiếc váy đỏ của ma nữ đỏ được tạo nên từ sự oán hận của nó. Mọi cảm xúc đan xen vào nhau, chỉ còn lại có hận, linh hồn không khác gì dã thú. Sự căm hận này biến thành năng lượng màu đỏ, bám vào cơ thể con ma, giống như mặc một chiếc váy đỏ.
Quỷ nữ đêm qua không giống vậy.
Có oán khí, có thể giết người, nhưng không mạnh.
Không biết nghe được lời đồn trong dân gian từ đâu, cho là nếu chết trong bộ quần áo màu đỏ, có thể biến thành một ma nữ áo đỏ đầy quyền năng.
“Anh bạn trẻ đang cầm cái gì vậy? To như thế.” Ông già ngồi bên cạnh hỏi Lâm Gia Niên.
Lâm Gia Niên liếc nhìn thất tinh kiếm trong tay, trả lời: “Gậy bóng chày.”
Ông cụ kia muốn nói thêm vài lời nữa nhưng tiếng thông báo của xe buýt vang lên nhắc nhở xuống xe.
“Tôi đến trạm rồi, chào chú, tôi đi trước.”
Lâm Gia Niên bước nhanh xuống xe.
Trên đường đến gốc cây kia, Lâm Gia Niên nhìn thấy một người đàn ông mang theo sát khí.
Người đàn ông kẹp một chiếc cặp dưới nách, đầu tóc bù xù, nét mặt cáu kỉnh.
Nhìn kỹ, có vài sợi tóc quấn quanh cổ anh ta. Tóc kia rất dài, quấn mấy vòng quanh cổ người đàn ông dường như anh ta không để ý tới.
Lâm Gia Niên nhìn chằm chằm vào người đàn ông, vô thức đi theo anh ta.
Trong tiềm thức hắn cảm thấy người đàn ông này có liên quan đến ma nữ.
Quả nhiên, người đàn ông đi đến cái cây nơi ma nữ chơi đêm qua.
Căn hộ bên cạnh gốc cây là nơi ở của người đàn ông này, Lâm Gia Niên không đi theo mà ném hai đồng xu xuống dưới gốc cây.
Bây giờ vẫn còn sớm, lũ ma quỷ vẫn chưa thể ra ngoài.
Lâm Gia Niên ngồi trên chiếc ghế dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Hắn rất thích ngủ, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt suốt nửa ngày.
Tiếc là các bà thím đi ngang qua nói chuyện phiếm đã làm phiền hắn.
“Mới tới à?”
“Ừ, tôi vừa đến đây làm bảo mẫu chăm sóc một đứa nhr. Tôi sống ở nhà kia.”
“Nhà kia? Vậy tôi nhắc bà một chuyện. Bà phải nhớ kỹ, nếu không xảy ra chuyện, đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Dì Trương có chút khẩn trương: “Chị nói đi, tôi nghe.” Đêm qua dì ấy bị Hạ Từ dọa gặp ác mộng, cho nên hôm nay rất khẩn trương.
Bà cô kia nháy mắt: “Nếu nửa đêm nghe được tiếng phụ nữ khóc ở tòa nhà đối diện thì cũng đừng để ý.”
Dì Trương: “Tiếng phụ nữ khóc!?”
“Gia đình ở tầng năm không tốt lắm, ông chồng thích đánh vợ, bà vợ bỏ chạy nhờ hàng xóm giúp đỡ. Nhà nào trong hai tòa nhà này chưa từng được nhờ qua? Một thanh niên trước kia thuê nhà ở đây đã mở cửa cho bà vợ. Ngày hôm sau, người đàn ông đến nhà cậu ta gây sự, đi cùng mấy anh em và bà mẹ nữa. Chàng trai kia vào viện, còn ông chồng chỉ bồi thường tí tiền. Vợ ông ta vừa sinh con, không muốn ly hôn nên hai người ngày nào cũng ầm ầm, sau đó chẳng ai dám giúp đỡ người phụ nữ đó, còn cậu thanh niên kia cũng chuyển đi rồi.”
Sự khác biệt trong đó rất lớn.
Chiếc váy đỏ của ma nữ đỏ được tạo nên từ sự oán hận của nó. Mọi cảm xúc đan xen vào nhau, chỉ còn lại có hận, linh hồn không khác gì dã thú. Sự căm hận này biến thành năng lượng màu đỏ, bám vào cơ thể con ma, giống như mặc một chiếc váy đỏ.
Quỷ nữ đêm qua không giống vậy.
Có oán khí, có thể giết người, nhưng không mạnh.
Không biết nghe được lời đồn trong dân gian từ đâu, cho là nếu chết trong bộ quần áo màu đỏ, có thể biến thành một ma nữ áo đỏ đầy quyền năng.
“Anh bạn trẻ đang cầm cái gì vậy? To như thế.” Ông già ngồi bên cạnh hỏi Lâm Gia Niên.
Lâm Gia Niên liếc nhìn thất tinh kiếm trong tay, trả lời: “Gậy bóng chày.”
Ông cụ kia muốn nói thêm vài lời nữa nhưng tiếng thông báo của xe buýt vang lên nhắc nhở xuống xe.
“Tôi đến trạm rồi, chào chú, tôi đi trước.”
Lâm Gia Niên bước nhanh xuống xe.
Trên đường đến gốc cây kia, Lâm Gia Niên nhìn thấy một người đàn ông mang theo sát khí.
Người đàn ông kẹp một chiếc cặp dưới nách, đầu tóc bù xù, nét mặt cáu kỉnh.
Nhìn kỹ, có vài sợi tóc quấn quanh cổ anh ta. Tóc kia rất dài, quấn mấy vòng quanh cổ người đàn ông dường như anh ta không để ý tới.
Lâm Gia Niên nhìn chằm chằm vào người đàn ông, vô thức đi theo anh ta.
Trong tiềm thức hắn cảm thấy người đàn ông này có liên quan đến ma nữ.
Quả nhiên, người đàn ông đi đến cái cây nơi ma nữ chơi đêm qua.
Căn hộ bên cạnh gốc cây là nơi ở của người đàn ông này, Lâm Gia Niên không đi theo mà ném hai đồng xu xuống dưới gốc cây.
Bây giờ vẫn còn sớm, lũ ma quỷ vẫn chưa thể ra ngoài.
Lâm Gia Niên ngồi trên chiếc ghế dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Hắn rất thích ngủ, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt suốt nửa ngày.
Tiếc là các bà thím đi ngang qua nói chuyện phiếm đã làm phiền hắn.
“Mới tới à?”
“Ừ, tôi vừa đến đây làm bảo mẫu chăm sóc một đứa nhr. Tôi sống ở nhà kia.”
“Nhà kia? Vậy tôi nhắc bà một chuyện. Bà phải nhớ kỹ, nếu không xảy ra chuyện, đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Dì Trương có chút khẩn trương: “Chị nói đi, tôi nghe.” Đêm qua dì ấy bị Hạ Từ dọa gặp ác mộng, cho nên hôm nay rất khẩn trương.
Bà cô kia nháy mắt: “Nếu nửa đêm nghe được tiếng phụ nữ khóc ở tòa nhà đối diện thì cũng đừng để ý.”
Dì Trương: “Tiếng phụ nữ khóc!?”
“Gia đình ở tầng năm không tốt lắm, ông chồng thích đánh vợ, bà vợ bỏ chạy nhờ hàng xóm giúp đỡ. Nhà nào trong hai tòa nhà này chưa từng được nhờ qua? Một thanh niên trước kia thuê nhà ở đây đã mở cửa cho bà vợ. Ngày hôm sau, người đàn ông đến nhà cậu ta gây sự, đi cùng mấy anh em và bà mẹ nữa. Chàng trai kia vào viện, còn ông chồng chỉ bồi thường tí tiền. Vợ ông ta vừa sinh con, không muốn ly hôn nên hai người ngày nào cũng ầm ầm, sau đó chẳng ai dám giúp đỡ người phụ nữ đó, còn cậu thanh niên kia cũng chuyển đi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.