Chương 22:
Tấu Xí Nga
07/06/2024
...
“Chị ơi!” Hạ Hứa Nặc lao về phía Hạ Từ.
Hạ Từ vốn dĩ lùi lại một bước, muốn âm thầm tránh né sự lao vào nhiệt tình của cô em hờ này.
Nhưng không quá hai giây, cô đã trở lại vị trí ban đầu.
Hạ Hứa Nặc va vào Hạ Từ, suýt nữa ngã xuống, ngực Hạ Từ đau nhói, cắn miệng không để tiếng rên thoát ra ngoài, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt.
Cô là chị, cần phải vững vàng.
Hạ Từ: Hu hu, vẫn còn đau.
Hạ Hứa Nặc dùng cả hai tay lấy vở bài tập về nhà ra: “Xong rồi! Chị ơi! Cho chị nè!”
Hạ Từ giơ ngón cái lên nói: “Chị thích em.”
Mắt Hạ Hứa Nặc sáng lấp lánh.
Hạ Chu đứng bên cạnh im lặng, nắm lấy cổ áo Hạ Hứa Nặc nói: “Hứa Nặc, em đứng sang một bên đi. Anh có chuyện muốn nói với Hạ Từ.”
Hạ Hứa Nặc nhìn Hạ Chu, lại nhìn Hạ Từ: “Ơ.”
Nhìn thấy Hạ Hứa Nặc không hiểu, Hạ Chu đổi mặt nhìn Hạ Từ: “Tao cảnh cáo mày!”
Hạ Từ liếc cậu một cái, giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra, rồi bịt tai lại.
“Anh nói đi.”
---Nói là một chuyện, còn cô nghe hay không lại là một chuyện khác.
Hành động này, là cô không nghe.
Hạ Chu: ...
Hạ Chu tức giận sắp xuất huyết não: “Hạ Từ!”
Hạ Từ chớp mắt mấy cái.
Hạ Chu giơ nắm đấm lên. Hạ Từ đang khiêu khích! Ngang nhiên khiêu khích! Nhưng cậu không thể đánh người trước mặt Hứa Nặc.
Hạ Chu: “Thu tay lại! Con nhóc khốn nạn!”
Hạ Từ: “? Anh nói cái gì cơ?”
Hạ Chu: “...Mày đang tìm chết!”
Hạ Từ: “Tôi không nghe thấy.”
Hạ Chu: Biết là không nghe được nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi tai!!!
Bà ngoại nói, tiền không mua được hạnh phúc, nhưng ai đó vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Dù Hạ Từ không có nhiều tiền nhưng vui vẻ là mục tiêu hàng đầu trong hành động của cô. Hạ Từ làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Cô sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì không làm mình vui sướng.
Những lời Hạ Chu nói luôn khiến cô khó hiểu.
Thế thì cô sẽ không nghe.
Hạ Chu tức giận nhìn rất buồn cười nên Hạ Từ mới mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn xem.
Mặc dù Hạ Hứa Nặc đã đi sang một bên nhưng vẫn không ngừng chú ý đến anh chị.
Bất cứ ai có đầu óc cũng có thể nhận ra bầu không khí giữa hai người không hề tốt chút nào.
Hạ Hứa Nặc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn chạy tới: “Anh hai!”
Cô bé kéo tay áo Hạ Chu.
Sắc mặt Hạ Chu dịu lại một chút.
“Chúng ta về nhà trước đi, đừng để Trang tiên sinh phải đợi.”
Hạ Chu: “Được, anh nghe lời Hứa Nặc.”
Cậu trừng mắt nhìn Hạ Từ, kéo Hạ Hứa Nặc quay người rời đi.
Hạ Từ nhìn bọn họ, trong lòng đang tự hỏi.
Tại sao người ở đây lại dễ nổi giận như vậy? Có vẻ như mọi người xung quanh cô đều tức giận.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Hạ Từ bối rối nghĩ ngợi, đúng lúc cô đang mơ hồ thì thấy Hạ Chu đi được nửa đường xoay người, khí thế hung hăng lại đi về phía cô.
Hai người nhìn nhau.
Hạ Từ:?
Hạ Chu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút cuốn bài tập Hạ Từ đang cầm trong tay lại.
“Chị ơi!” Hạ Hứa Nặc lao về phía Hạ Từ.
Hạ Từ vốn dĩ lùi lại một bước, muốn âm thầm tránh né sự lao vào nhiệt tình của cô em hờ này.
Nhưng không quá hai giây, cô đã trở lại vị trí ban đầu.
Hạ Hứa Nặc va vào Hạ Từ, suýt nữa ngã xuống, ngực Hạ Từ đau nhói, cắn miệng không để tiếng rên thoát ra ngoài, miễn cưỡng giữ nguyên vẻ mặt.
Cô là chị, cần phải vững vàng.
Hạ Từ: Hu hu, vẫn còn đau.
Hạ Hứa Nặc dùng cả hai tay lấy vở bài tập về nhà ra: “Xong rồi! Chị ơi! Cho chị nè!”
Hạ Từ giơ ngón cái lên nói: “Chị thích em.”
Mắt Hạ Hứa Nặc sáng lấp lánh.
Hạ Chu đứng bên cạnh im lặng, nắm lấy cổ áo Hạ Hứa Nặc nói: “Hứa Nặc, em đứng sang một bên đi. Anh có chuyện muốn nói với Hạ Từ.”
Hạ Hứa Nặc nhìn Hạ Chu, lại nhìn Hạ Từ: “Ơ.”
Nhìn thấy Hạ Hứa Nặc không hiểu, Hạ Chu đổi mặt nhìn Hạ Từ: “Tao cảnh cáo mày!”
Hạ Từ liếc cậu một cái, giơ tay lên, đưa ngón trỏ ra, rồi bịt tai lại.
“Anh nói đi.”
---Nói là một chuyện, còn cô nghe hay không lại là một chuyện khác.
Hành động này, là cô không nghe.
Hạ Chu: ...
Hạ Chu tức giận sắp xuất huyết não: “Hạ Từ!”
Hạ Từ chớp mắt mấy cái.
Hạ Chu giơ nắm đấm lên. Hạ Từ đang khiêu khích! Ngang nhiên khiêu khích! Nhưng cậu không thể đánh người trước mặt Hứa Nặc.
Hạ Chu: “Thu tay lại! Con nhóc khốn nạn!”
Hạ Từ: “? Anh nói cái gì cơ?”
Hạ Chu: “...Mày đang tìm chết!”
Hạ Từ: “Tôi không nghe thấy.”
Hạ Chu: Biết là không nghe được nhưng vẫn không bỏ tay ra khỏi tai!!!
Bà ngoại nói, tiền không mua được hạnh phúc, nhưng ai đó vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.
Dù Hạ Từ không có nhiều tiền nhưng vui vẻ là mục tiêu hàng đầu trong hành động của cô. Hạ Từ làm những việc khiến bản thân vui vẻ. Cô sẽ không đụng vào bất cứ thứ gì không làm mình vui sướng.
Những lời Hạ Chu nói luôn khiến cô khó hiểu.
Thế thì cô sẽ không nghe.
Hạ Chu tức giận nhìn rất buồn cười nên Hạ Từ mới mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn xem.
Mặc dù Hạ Hứa Nặc đã đi sang một bên nhưng vẫn không ngừng chú ý đến anh chị.
Bất cứ ai có đầu óc cũng có thể nhận ra bầu không khí giữa hai người không hề tốt chút nào.
Hạ Hứa Nặc không biết chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn chạy tới: “Anh hai!”
Cô bé kéo tay áo Hạ Chu.
Sắc mặt Hạ Chu dịu lại một chút.
“Chúng ta về nhà trước đi, đừng để Trang tiên sinh phải đợi.”
Hạ Chu: “Được, anh nghe lời Hứa Nặc.”
Cậu trừng mắt nhìn Hạ Từ, kéo Hạ Hứa Nặc quay người rời đi.
Hạ Từ nhìn bọn họ, trong lòng đang tự hỏi.
Tại sao người ở đây lại dễ nổi giận như vậy? Có vẻ như mọi người xung quanh cô đều tức giận.
Nghĩ mãi vẫn không hiểu.
Hạ Từ bối rối nghĩ ngợi, đúng lúc cô đang mơ hồ thì thấy Hạ Chu đi được nửa đường xoay người, khí thế hung hăng lại đi về phía cô.
Hai người nhìn nhau.
Hạ Từ:?
Hạ Chu lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút cuốn bài tập Hạ Từ đang cầm trong tay lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.