Chương 27:
Tấu Xí Nga
08/06/2024
“Không chết?” Bà Khương ngồi trên ghế đẩu, mài dao chặt xương: “Nó ăn hết tất cả à?”
Hà Kỳ: “Ăn hết.”
Bà Khương đột ngột đứng dậy. Bước nhanh đến kệ đựng chất độc, kiểm tra lọ tương ớt.
“Không hạ sai độc, ăn vào năm phút sau sẽ đau bụng quằn quại rồi chết.” Bà Khương xác nhận.
Hà Kỳ: “Trong tiểu thuyết có đề cập chuyện ma nữ không sợ độc không?”
Bà Khương cũng không thèm nhấc mí mắt: “Không, ngày mai tôi sẽ đi gặp ma nữ để xác nhận nguyên nhân.”
Hà Kỳ: “Chúng ta cần phải nhanh chóng thăm dò ngọn nguồn của ma nữ này. Ngày mai Thang Nguyên sẽ ra tay, hi vọng có thể giải quyết được trong một lần.”
Chuông cửa vang lên.
Bà Khương vội bước tới nhìn mắt mèo.
Trước cửa là một người phụ nữ cao gầy, đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng, đi giày cao gót, trên vai còn khoác áo khoác. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hà Kỳ nhìn thoáng qua hệ thống định vị: “Là đồng đội.”
“Người gặp trục trặc không đến kịp?” bà Khương hỏi.
Hà Kỳ: “Ừm.”
Anh ta mở cửa.
Người phụ nữ lên tiếng chào: “Xin chào các đồng đội.”
Cô ta tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt xảo quyệt.
“Hà Kỳ.” Hà Kỳ vươn tay.
Người phụ nữ bắt lấy: “Bùi Nghi Bân, cứ gọi Nghi Bân là được.”
Sau khi bà Khương cũng tự giới thiệu xong, Bùi Nghi Bân sải bước đi vào trụ sở của Hà Kỳ, trắng trợn quan sát xung quanh.
“Các người sống trong cái phòng thuê như này à?” Bùi Nghi Bân thản nhiên ném chiếc kính râm đắt tiền của mình lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hà Kỳ cau mày.
Bà Khương ngồi lại, sờ vào con dao chặt xương được mài sắc đến sáng bóng: “Người trẻ tuổi à, nói chuyện dễ nghe chút đi.”
Bùi Nghi Bân cười một tiếng: “Mấy người hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi muốn cho mọi người một môi trường sống tốt hơn. Cho dù là game thì cũng phải sống thoải mái chứ, đúng không?”
Hà Kỳ: “Không cần. Chúng ta không cần liên lạc quá nhiều. Sau khi ma nữ bị giết, cảnh sát nhất định sẽ điều tra, thân phận ngoại lai của chúng ta không thể bị bại lộ.”
Sau khi hệ thống xác định thế giới vẫn đang hoạt động ổn định, nhiệm vụ của họ mới tính là hoàn thành.
Bùi Nghi Bân cũng không ép buộc: “Được thôi. Những người khác đâu?”
“Ở nhà riêng của họ.”
Bùi Nghi Bân ngồi thẳng dậy: “Mấy người không định chiến tác chiến đơn độc đấy chứ? Dù sao ma nữ cũng là phản diện cuối cùng.”
Hà Kỳ và bà Khương nhìn nhau. Cô Bùi toàn thân toát lên vẻ vượt trội, vẫn chưa biết dòng thời gian mà họ đang ở là thời điểm nào.
Bùi Nghi Bân: “Sao vậy? Có điều gì tôi không biết à?”
Hà Kỳ mỉm cười: “Chuyện này dài lắm.”
...
“Xin chào, Trang tiên sinh.”
Hạ Hứa Nặc ngước mắt nhìn ông già mặc áo dài như thầy bói trước mặt, ngoan ngoãn chào hỏi.
Trang tiên sinh không chỉ có vẻ ngoài hiền lành mà còn có giọng nói dịu dàng: “Đã lâu không gặp, Hứa Nặc cao lên rồi.”
Hạ Hứa Nặc cười ngượng ngùng.
Hạ Chu cúi đầu chào Trang tiên sinh, sau đó nhìn người phụ nữ đang uống trà: “Mẹ, con lên lầu trước.”
Cố Diêu gật đầu.
“Hứa Nặc, qua chỗ mẹ nào.” Bà ta vòng tay qua vai Hạ Hứa Nặc, rót một tách trà khác cho Trang tiên sinh: “Trang tiên sinh vất vả rồi.”
Hà Kỳ: “Ăn hết.”
Bà Khương đột ngột đứng dậy. Bước nhanh đến kệ đựng chất độc, kiểm tra lọ tương ớt.
“Không hạ sai độc, ăn vào năm phút sau sẽ đau bụng quằn quại rồi chết.” Bà Khương xác nhận.
Hà Kỳ: “Trong tiểu thuyết có đề cập chuyện ma nữ không sợ độc không?”
Bà Khương cũng không thèm nhấc mí mắt: “Không, ngày mai tôi sẽ đi gặp ma nữ để xác nhận nguyên nhân.”
Hà Kỳ: “Chúng ta cần phải nhanh chóng thăm dò ngọn nguồn của ma nữ này. Ngày mai Thang Nguyên sẽ ra tay, hi vọng có thể giải quyết được trong một lần.”
Chuông cửa vang lên.
Bà Khương vội bước tới nhìn mắt mèo.
Trước cửa là một người phụ nữ cao gầy, đeo kính râm, mặc áo sơ mi trắng, đi giày cao gót, trên vai còn khoác áo khoác. Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khóe miệng hơi nhếch lên.
Hà Kỳ nhìn thoáng qua hệ thống định vị: “Là đồng đội.”
“Người gặp trục trặc không đến kịp?” bà Khương hỏi.
Hà Kỳ: “Ừm.”
Anh ta mở cửa.
Người phụ nữ lên tiếng chào: “Xin chào các đồng đội.”
Cô ta tháo kính râm ra, để lộ đôi mắt xảo quyệt.
“Hà Kỳ.” Hà Kỳ vươn tay.
Người phụ nữ bắt lấy: “Bùi Nghi Bân, cứ gọi Nghi Bân là được.”
Sau khi bà Khương cũng tự giới thiệu xong, Bùi Nghi Bân sải bước đi vào trụ sở của Hà Kỳ, trắng trợn quan sát xung quanh.
“Các người sống trong cái phòng thuê như này à?” Bùi Nghi Bân thản nhiên ném chiếc kính râm đắt tiền của mình lên bàn trà, rồi ngồi xuống ghế sofa.
Hà Kỳ cau mày.
Bà Khương ngồi lại, sờ vào con dao chặt xương được mài sắc đến sáng bóng: “Người trẻ tuổi à, nói chuyện dễ nghe chút đi.”
Bùi Nghi Bân cười một tiếng: “Mấy người hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi muốn cho mọi người một môi trường sống tốt hơn. Cho dù là game thì cũng phải sống thoải mái chứ, đúng không?”
Hà Kỳ: “Không cần. Chúng ta không cần liên lạc quá nhiều. Sau khi ma nữ bị giết, cảnh sát nhất định sẽ điều tra, thân phận ngoại lai của chúng ta không thể bị bại lộ.”
Sau khi hệ thống xác định thế giới vẫn đang hoạt động ổn định, nhiệm vụ của họ mới tính là hoàn thành.
Bùi Nghi Bân cũng không ép buộc: “Được thôi. Những người khác đâu?”
“Ở nhà riêng của họ.”
Bùi Nghi Bân ngồi thẳng dậy: “Mấy người không định chiến tác chiến đơn độc đấy chứ? Dù sao ma nữ cũng là phản diện cuối cùng.”
Hà Kỳ và bà Khương nhìn nhau. Cô Bùi toàn thân toát lên vẻ vượt trội, vẫn chưa biết dòng thời gian mà họ đang ở là thời điểm nào.
Bùi Nghi Bân: “Sao vậy? Có điều gì tôi không biết à?”
Hà Kỳ mỉm cười: “Chuyện này dài lắm.”
...
“Xin chào, Trang tiên sinh.”
Hạ Hứa Nặc ngước mắt nhìn ông già mặc áo dài như thầy bói trước mặt, ngoan ngoãn chào hỏi.
Trang tiên sinh không chỉ có vẻ ngoài hiền lành mà còn có giọng nói dịu dàng: “Đã lâu không gặp, Hứa Nặc cao lên rồi.”
Hạ Hứa Nặc cười ngượng ngùng.
Hạ Chu cúi đầu chào Trang tiên sinh, sau đó nhìn người phụ nữ đang uống trà: “Mẹ, con lên lầu trước.”
Cố Diêu gật đầu.
“Hứa Nặc, qua chỗ mẹ nào.” Bà ta vòng tay qua vai Hạ Hứa Nặc, rót một tách trà khác cho Trang tiên sinh: “Trang tiên sinh vất vả rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.