Chương 39:
Tấu Xí Nga
09/06/2024
Trong mắt Hạ Từ không có tử vong. Qua đời chỉ là sự khởi đầu của một cuộc sống khác.
Linh hồn tiêu tán không giống vậy.
Đó là biến mất.
Thực sự đã biến mất. Thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không thể tìm thấy một dấu vết nào.
Hạ Từ không sợ chết, cô sợ biến mất.
Còn chị ma nữ biến mất khi cô không chú ý tới.
Hạ Từ cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ lạ, khiến trái tim đau đớn chua xót.
Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Rõ ràng là đã uống thuốc đúng giờ.
Trùng Bảo bỗng nhiên nhảy ra khỏi tay Hạ Từ, chạy vào trong bãi cỏ.
Nó phớt lờ khi Hạ Từ gọi nó, vì vậy Hạ Từ đành phải chạy tới tìm nó.
Cúi đầu xuống, Trùng Bảo đang nằm trên một vật màu vàng sậm. Hai chiếc râu của nó giơ cao, không rõ là khoe khoang hay cầu xin khen ngợi.
Hạ Từ cúi xuống nhặt lên.
Đó là một đồng xu loang lổ, trên đó có khí tức mà Hạ Từ không thích.
Dì Trương nói với Hạ Văn Sơn mình không làm nữa.
Nguyên nhân là do khi dì ấy gọi Hạ Từ dậy vào buổi sáng, Hạ Từ đang ngủ say cứ lẩm bẩm những câu kỳ lạ. Những câu đó giống như chú ngữ, Dì Trương có thể nghe rõ ràng từng chữ, nhưng khi ghép lại với nhau lại không biết chúng có ý nghĩa gì.
Dì Trương cảm thấy Hạ Từ đang bị yểm nên vội vàng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Hạ Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra, buông lỏng đôi bàn tay đang nắm rất chặt.
Một đồng xu rỉ sét lăn xuống đất.
Dì Trương cúi đầu tìm kiếm, ánh mắt rơi xuống gầm giường.
Dì ấy bắt gặp một đôi mắt.
Dì Trương hét lớn một tiếng, Hạ Từ ở trong ổ chăn, đầu tóc rối bù, không biết chuyện gì xảy ra.
“Dưới giường có người!” Dì Trương ôm Hạ Từ bỏ chạy, tim đập cực nhanh, đưa Hạ Từ vào phòng của dì ấy, bảo Hạ Từ khóa cửa lại.
Sau khi xác nhận Hạ Từ an toàn, Dì Trương đến phòng bếp cầm lấy một con dao đi đến phòng Hạ Từ.
Không có ai ở đó cả.
Chỉ có một đống lọ.
Không chỉ phòng của Hạ Từ không có ai, mà cả căn nhà đều không có người lạ.
Dì Trương đã tìm kiếm nhiều lần, thở hổn hển, thả con dao làm bếp lên ghế sofa.
Phải chăng mình đã nhìn nhầm?
Dì Trương nhớ lại đôi mắt đáng sợ đó trong đầu, tim vẫn đập thình thịch.
“Dì Trương, không có ai đâu.”
Hạ Từ khoác một chiếc chăn nhỏ, lặng lẽ đứng trong hành lang tối tăm nhìn dì ấy.
“Dì đừng lo lắng.” Hạ Từ đi tới, muốn nắm tay dì ấy.
Dì Trương vô thức tránh né sự đụng chạm của cô.
Tay Hạ Từ dừng lại ở giữa không trung, sau khi kịp phản ứng, Dì Trương cứng ngắc cười, lại đưa tay ra đặt lên đầu Hạ Từ.
“Dì Trương già quá rồi, nhìn lầm, lãng phí thời gian của Tiểu Từ.” Dì ấy ôm cô bé im lặng vào trong ngực, nhưng tâm vẫn lạnh buốt: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tiểu Từ ăn đi rồi nhanh đi học.”
Hạ Từ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Dì Trương, ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Linh hồn tiêu tán không giống vậy.
Đó là biến mất.
Thực sự đã biến mất. Thế giới rộng lớn như vậy nhưng lại không thể tìm thấy một dấu vết nào.
Hạ Từ không sợ chết, cô sợ biến mất.
Còn chị ma nữ biến mất khi cô không chú ý tới.
Hạ Từ cảm thấy trong lòng có gì đó kỳ lạ, khiến trái tim đau đớn chua xót.
Không hiểu sao đột nhiên cô lại cảm thấy khó chịu như vậy.
Rõ ràng là đã uống thuốc đúng giờ.
Trùng Bảo bỗng nhiên nhảy ra khỏi tay Hạ Từ, chạy vào trong bãi cỏ.
Nó phớt lờ khi Hạ Từ gọi nó, vì vậy Hạ Từ đành phải chạy tới tìm nó.
Cúi đầu xuống, Trùng Bảo đang nằm trên một vật màu vàng sậm. Hai chiếc râu của nó giơ cao, không rõ là khoe khoang hay cầu xin khen ngợi.
Hạ Từ cúi xuống nhặt lên.
Đó là một đồng xu loang lổ, trên đó có khí tức mà Hạ Từ không thích.
Dì Trương nói với Hạ Văn Sơn mình không làm nữa.
Nguyên nhân là do khi dì ấy gọi Hạ Từ dậy vào buổi sáng, Hạ Từ đang ngủ say cứ lẩm bẩm những câu kỳ lạ. Những câu đó giống như chú ngữ, Dì Trương có thể nghe rõ ràng từng chữ, nhưng khi ghép lại với nhau lại không biết chúng có ý nghĩa gì.
Dì Trương cảm thấy Hạ Từ đang bị yểm nên vội vàng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.
Hạ Từ mơ mơ màng màng mở mắt ra, buông lỏng đôi bàn tay đang nắm rất chặt.
Một đồng xu rỉ sét lăn xuống đất.
Dì Trương cúi đầu tìm kiếm, ánh mắt rơi xuống gầm giường.
Dì ấy bắt gặp một đôi mắt.
Dì Trương hét lớn một tiếng, Hạ Từ ở trong ổ chăn, đầu tóc rối bù, không biết chuyện gì xảy ra.
“Dưới giường có người!” Dì Trương ôm Hạ Từ bỏ chạy, tim đập cực nhanh, đưa Hạ Từ vào phòng của dì ấy, bảo Hạ Từ khóa cửa lại.
Sau khi xác nhận Hạ Từ an toàn, Dì Trương đến phòng bếp cầm lấy một con dao đi đến phòng Hạ Từ.
Không có ai ở đó cả.
Chỉ có một đống lọ.
Không chỉ phòng của Hạ Từ không có ai, mà cả căn nhà đều không có người lạ.
Dì Trương đã tìm kiếm nhiều lần, thở hổn hển, thả con dao làm bếp lên ghế sofa.
Phải chăng mình đã nhìn nhầm?
Dì Trương nhớ lại đôi mắt đáng sợ đó trong đầu, tim vẫn đập thình thịch.
“Dì Trương, không có ai đâu.”
Hạ Từ khoác một chiếc chăn nhỏ, lặng lẽ đứng trong hành lang tối tăm nhìn dì ấy.
“Dì đừng lo lắng.” Hạ Từ đi tới, muốn nắm tay dì ấy.
Dì Trương vô thức tránh né sự đụng chạm của cô.
Tay Hạ Từ dừng lại ở giữa không trung, sau khi kịp phản ứng, Dì Trương cứng ngắc cười, lại đưa tay ra đặt lên đầu Hạ Từ.
“Dì Trương già quá rồi, nhìn lầm, lãng phí thời gian của Tiểu Từ.” Dì ấy ôm cô bé im lặng vào trong ngực, nhưng tâm vẫn lạnh buốt: “Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tiểu Từ ăn đi rồi nhanh đi học.”
Hạ Từ nhẹ nhàng rời khỏi vòng tay Dì Trương, ngồi vào bàn ăn dùng bữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.