Chương 5:
Tấu Xí Nga
24/05/2024
Hạ Từ ngồi ngoan ngoãn và ngay ngắn trên ghế sofa bỗng nhiên nói: "Không được."
Hạ Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn về phía Hạ Từ.
Hạ Từ: "Đừng ném đi."
Hạ Văn Sơn quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vậy thì con tự quyết định đi."
Ông ấy cầm một ít tiền đưa cho Hạ Từ: Muốn mua gì thì mua, không đủ thì nói với ba. Đợi chút nữa ba sẽ nhờ người đưa điện thoại cho con."
Hạ Từ ngẩng đầu, nhìn ông ấy.
Cho đến khi Hạ Văn Sơn đi tới trước cửa, chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nói một lời, chỉ nhìn ông ấy.
Hạ Văn Sơn thở dài một hơi, thế nhưng lại bất ngờ quay lại xoa đầu Hạ Từ.
Tay của ông ấy cứng ngắc, ông ấy cũng cảm nhận được cái đầu nhỏ của Hạ Từ cũng cứng ngắc dưới lòng bàn tay mình.
Hạ Văn Sơn đang định thu tay về, không ngờ đầu Hạ Từ lại cọ cọ bàn tay của mình.
Tóc của cô rất mềm mại, dáng người cũng nho nhỏ, giống như một món đồ sứ tinh xảo, nhẹ nhàng chạm vào cũng sẽ vỡ vụn.
"Cảm ơn." Hạ Từ dừng một chút, thử nói ra một từ mà trước đây cô chưa từng nói ra.
"Ba ba."
Hạ Văn Sơn sờ sờ đỉnh đầu Hạ Từ.
Sau khi Hạ Văn Sơn rời đi, mẹ Trương ở phòng bếp nấu cơm, còn Hạ Từ đi vào phòng của cô.
Có thể thấy căn phòng đã được sắp xếp chu đáo.
Hạ Từ khóa cửa lại, mở túi vải nhỏ mà mình đeo dọc đường ra.
Bên trong có rất nhiều bình lọ, không lớn bằng bàn tay, Hạ Từ cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cô xếp các lọ trước giường, rồi cẩn thận bỏ những bông hoa khô và thảo dược trong túi vào các lọ gốm đã được niêm phong cẩn thận.
Hạ Từ làm xong mọi việc, giấu tất cả các lọ gốm dưới gầm giường.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Mẹ Trương bận rộn trong bếp không nghe thấy, Hạ Từ từ trong phòng mình đi ra mở cửa.
Cô đoán đó là người đến đưa điện thoại mà Hà Văn Sơn đã nói.
Mở cửa, người đứng ngoài lại là một thiếu niên cao ráo, đẹp trai.
Điều kỳ lạ là, khuôn mặt người này đầy vẻ giận dữ.
Hạ Từ sửng sốt một chút, vươn tay về phía anh.
Điện thoại di động?
Sắc mặt thiếu niên càng tối sầm lại.
Hạ Văn Sơn cho rằng mình nghe lầm, quay đầu nhìn về phía Hạ Từ.
Hạ Từ: "Đừng ném đi."
Hạ Văn Sơn quan sát cô một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vậy thì con tự quyết định đi."
Ông ấy cầm một ít tiền đưa cho Hạ Từ: Muốn mua gì thì mua, không đủ thì nói với ba. Đợi chút nữa ba sẽ nhờ người đưa điện thoại cho con."
Hạ Từ ngẩng đầu, nhìn ông ấy.
Cho đến khi Hạ Văn Sơn đi tới trước cửa, chuẩn bị rời đi, cô vẫn không nói một lời, chỉ nhìn ông ấy.
Hạ Văn Sơn thở dài một hơi, thế nhưng lại bất ngờ quay lại xoa đầu Hạ Từ.
Tay của ông ấy cứng ngắc, ông ấy cũng cảm nhận được cái đầu nhỏ của Hạ Từ cũng cứng ngắc dưới lòng bàn tay mình.
Hạ Văn Sơn đang định thu tay về, không ngờ đầu Hạ Từ lại cọ cọ bàn tay của mình.
Tóc của cô rất mềm mại, dáng người cũng nho nhỏ, giống như một món đồ sứ tinh xảo, nhẹ nhàng chạm vào cũng sẽ vỡ vụn.
"Cảm ơn." Hạ Từ dừng một chút, thử nói ra một từ mà trước đây cô chưa từng nói ra.
"Ba ba."
Hạ Văn Sơn sờ sờ đỉnh đầu Hạ Từ.
Sau khi Hạ Văn Sơn rời đi, mẹ Trương ở phòng bếp nấu cơm, còn Hạ Từ đi vào phòng của cô.
Có thể thấy căn phòng đã được sắp xếp chu đáo.
Hạ Từ khóa cửa lại, mở túi vải nhỏ mà mình đeo dọc đường ra.
Bên trong có rất nhiều bình lọ, không lớn bằng bàn tay, Hạ Từ cũng không cảm thấy mệt mỏi chút nào. Cô xếp các lọ trước giường, rồi cẩn thận bỏ những bông hoa khô và thảo dược trong túi vào các lọ gốm đã được niêm phong cẩn thận.
Hạ Từ làm xong mọi việc, giấu tất cả các lọ gốm dưới gầm giường.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Mẹ Trương bận rộn trong bếp không nghe thấy, Hạ Từ từ trong phòng mình đi ra mở cửa.
Cô đoán đó là người đến đưa điện thoại mà Hà Văn Sơn đã nói.
Mở cửa, người đứng ngoài lại là một thiếu niên cao ráo, đẹp trai.
Điều kỳ lạ là, khuôn mặt người này đầy vẻ giận dữ.
Hạ Từ sửng sốt một chút, vươn tay về phía anh.
Điện thoại di động?
Sắc mặt thiếu niên càng tối sầm lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.