[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 14:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
Nghĩ vậy, Tiểu Nhu Bảo mới ngước đôi mắt long lanh, bắt đầu nhìn ngắm căn nhà mới.
Nhà của Khương gia là ngôi nhà trệt chỉ có ba gian phòng nhỏ, không chỉ chật hẹp mà còn có xà nhà thấp, ngói cũng dột nát, trông thật đơn sơ.
Trong phòng ngoài vài cái nồi, bát, gáo, bồn, chỉ có hai cái chum gạo, chẳng còn trang trí gì khác.
Đáng lo nhất là chum gạo đã sớm trống rỗng, sạch sẽ đến mức không còn một hạt, chỉ còn lại nửa túi bột ngô treo trên xà nhà, xem ra đây là nguồn lương thực duy nhất của cả nhà.
Tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn sang bệ bếp.
Buổi sáng mới vừa ăn xong, vẫn còn chút đồ ăn đặt trên đó. Ngoài cái bánh ngô cứng như đá, có thể đập vỡ đầu người, thì chỉ còn mấy miếng dưa muối đã hâm đi hâm lại đến sắp rã ra. Đó là phần để dành cho buổi trưa tiếp tục ăn.
Tiểu Nhu Bảo nhìn nhìn, đôi mắt cay cay.
Nhà mình nghèo quá thật rồi.
Vậy mà nhị tẩu còn cố để dành phần sữa cho mình uống…
Tiểu Nhu Bảo cảm động, trong lòng muốn giúp đỡ gia đình một chút.
Vừa nghĩ như vậy, bỗng nghe “ầm” một tiếng, hai nén bạc lớn chợt xuất hiện trong tay nàng!
Tiểu Nhu Bảo vui sướng đến phun cả nước miếng lên người nhị tẩu.
Đây là các vị thần tiên cống phẩm cho nàng!
Vốn là phúc tinh tiên tử, chuyện nhận cống phẩm đối với nàng đã là điều quen thuộc. Chỉ là khi còn ở Thẩm phủ, nàng không dám dùng, sợ bị phát hiện rồi bị người ta lợi dụng để phát tài. Cho nên dù có đói khát, Tiểu Nhu Bảo cũng chỉ biết lén nằm trong ổ chăn, mơ màng nhìn cống phẩm chảy nước miếng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Giờ nàng đã có gia đình mới, người trong nhà đều yêu thương nàng, không ai có ý hại nàng cả.
Nàng cuối cùng cũng có thể đường hoàng mà nhận cống phẩm.
Nén bạc nặng trĩu ép tay nhỏ của Tiểu Nhu Bảo đến đau, nàng cắn môi, ôm chặt lấy vai nhị tẩu, đôi tay nhỏ xíu suýt nữa không cầm nổi.
Vì vậy, lúc nhị tẩu không để ý, nàng lén đưa tay ra, nhẹ nhàng ném hai nén bạc vào sọt củi bên bếp.
Một lúc sau, Tôn Xuân Tuyết vào lấy củi đun nước.
Vừa thò tay vào sọt, nàng liền chạm phải vật gì lành lạnh, kỳ lạ làm sao. Lật đám củi lên xem, nàng kinh ngạc thấy hai nén bạc trắng bóng, sáng loáng nằm gọn trong sọt. Tôn Xuân Tuyết sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt.
“Đây… đây là gì vậy? Nương, đại ca… Sao trong sọt củi nhà ta lại có bạc!”
Phùng thị vừa nhìn thấy cũng giật mình!
Nàng vội vàng cắn thử bạc, rồi hô lên: “Bạc thật! Sọt củi này là ai đem về vậy?”
“Là lão tứ với lão ngũ hôm qua lên núi nhặt về.” Lý Thất Xảo tròn mắt đáp.
Phong Cảnh và Phong Miêu đứng đờ ở cửa, nghe đến cũng ngây ra, mãi vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Có khi nào nén bạc kẹt sẵn trong thân cây củi, hai đứa nhỏ không để ý nên mang về luôn.” Khương Phong Hổ từ ngoài bước vào nói.
Phùng thị nắm chặt hai nén bạc, tim đập thình thịch.
Nhà này thật lạ, nào là lợn rừng đến nén bạc, phải chăng là trời muốn ban phước cho nhà mình?
Một nén bạc trị giá hai mươi lượng, hai nén là bốn mươi lượng! Có số bạc này, trong nhà không còn phải lo cái ăn cái mặc nữa!
Khương Phong Hổ xoa xoa đầu ngón tay, kích động không thôi: “Nhà ta cả năm bán lương thực mới được ba lượng bạc, còn hai nén bạc này lại ngang bằng với bảy tám năm thu hoạch lúa của ta!”
Khương Phong Niên cười đá nhẹ một cái vào chân Khương Phong Hổ.
“Ta thấy ngươi trước kia nửa năm học đường coi như học phí đổ sông đổ bể, không chỉ ngón tay mà ngón chân của ngươi cũng chẳng khác nào phế bỏ. Nói bảy tám năm cũng còn nhẹ, chứ so ra còn xứng với mười năm công sức ấy chứ!”
Nghe vậy, mọi người tức thì phì cười.
Phùng thị cười đến rơi nước mắt, vội vàng cất hai nén bạc vào đáy hòm, giấu cho thật kỹ.
Giờ trong nhà có chút của để dành, Phùng thị nghĩ ngay đến cô con gái nhỏ.
Nhà của Khương gia là ngôi nhà trệt chỉ có ba gian phòng nhỏ, không chỉ chật hẹp mà còn có xà nhà thấp, ngói cũng dột nát, trông thật đơn sơ.
Trong phòng ngoài vài cái nồi, bát, gáo, bồn, chỉ có hai cái chum gạo, chẳng còn trang trí gì khác.
Đáng lo nhất là chum gạo đã sớm trống rỗng, sạch sẽ đến mức không còn một hạt, chỉ còn lại nửa túi bột ngô treo trên xà nhà, xem ra đây là nguồn lương thực duy nhất của cả nhà.
Tiểu gia hỏa cúi đầu nhìn sang bệ bếp.
Buổi sáng mới vừa ăn xong, vẫn còn chút đồ ăn đặt trên đó. Ngoài cái bánh ngô cứng như đá, có thể đập vỡ đầu người, thì chỉ còn mấy miếng dưa muối đã hâm đi hâm lại đến sắp rã ra. Đó là phần để dành cho buổi trưa tiếp tục ăn.
Tiểu Nhu Bảo nhìn nhìn, đôi mắt cay cay.
Nhà mình nghèo quá thật rồi.
Vậy mà nhị tẩu còn cố để dành phần sữa cho mình uống…
Tiểu Nhu Bảo cảm động, trong lòng muốn giúp đỡ gia đình một chút.
Vừa nghĩ như vậy, bỗng nghe “ầm” một tiếng, hai nén bạc lớn chợt xuất hiện trong tay nàng!
Tiểu Nhu Bảo vui sướng đến phun cả nước miếng lên người nhị tẩu.
Đây là các vị thần tiên cống phẩm cho nàng!
Vốn là phúc tinh tiên tử, chuyện nhận cống phẩm đối với nàng đã là điều quen thuộc. Chỉ là khi còn ở Thẩm phủ, nàng không dám dùng, sợ bị phát hiện rồi bị người ta lợi dụng để phát tài. Cho nên dù có đói khát, Tiểu Nhu Bảo cũng chỉ biết lén nằm trong ổ chăn, mơ màng nhìn cống phẩm chảy nước miếng.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Giờ nàng đã có gia đình mới, người trong nhà đều yêu thương nàng, không ai có ý hại nàng cả.
Nàng cuối cùng cũng có thể đường hoàng mà nhận cống phẩm.
Nén bạc nặng trĩu ép tay nhỏ của Tiểu Nhu Bảo đến đau, nàng cắn môi, ôm chặt lấy vai nhị tẩu, đôi tay nhỏ xíu suýt nữa không cầm nổi.
Vì vậy, lúc nhị tẩu không để ý, nàng lén đưa tay ra, nhẹ nhàng ném hai nén bạc vào sọt củi bên bếp.
Một lúc sau, Tôn Xuân Tuyết vào lấy củi đun nước.
Vừa thò tay vào sọt, nàng liền chạm phải vật gì lành lạnh, kỳ lạ làm sao. Lật đám củi lên xem, nàng kinh ngạc thấy hai nén bạc trắng bóng, sáng loáng nằm gọn trong sọt. Tôn Xuân Tuyết sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, suýt chút nữa tưởng mình hoa mắt.
“Đây… đây là gì vậy? Nương, đại ca… Sao trong sọt củi nhà ta lại có bạc!”
Phùng thị vừa nhìn thấy cũng giật mình!
Nàng vội vàng cắn thử bạc, rồi hô lên: “Bạc thật! Sọt củi này là ai đem về vậy?”
“Là lão tứ với lão ngũ hôm qua lên núi nhặt về.” Lý Thất Xảo tròn mắt đáp.
Phong Cảnh và Phong Miêu đứng đờ ở cửa, nghe đến cũng ngây ra, mãi vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Có khi nào nén bạc kẹt sẵn trong thân cây củi, hai đứa nhỏ không để ý nên mang về luôn.” Khương Phong Hổ từ ngoài bước vào nói.
Phùng thị nắm chặt hai nén bạc, tim đập thình thịch.
Nhà này thật lạ, nào là lợn rừng đến nén bạc, phải chăng là trời muốn ban phước cho nhà mình?
Một nén bạc trị giá hai mươi lượng, hai nén là bốn mươi lượng! Có số bạc này, trong nhà không còn phải lo cái ăn cái mặc nữa!
Khương Phong Hổ xoa xoa đầu ngón tay, kích động không thôi: “Nhà ta cả năm bán lương thực mới được ba lượng bạc, còn hai nén bạc này lại ngang bằng với bảy tám năm thu hoạch lúa của ta!”
Khương Phong Niên cười đá nhẹ một cái vào chân Khương Phong Hổ.
“Ta thấy ngươi trước kia nửa năm học đường coi như học phí đổ sông đổ bể, không chỉ ngón tay mà ngón chân của ngươi cũng chẳng khác nào phế bỏ. Nói bảy tám năm cũng còn nhẹ, chứ so ra còn xứng với mười năm công sức ấy chứ!”
Nghe vậy, mọi người tức thì phì cười.
Phùng thị cười đến rơi nước mắt, vội vàng cất hai nén bạc vào đáy hòm, giấu cho thật kỹ.
Giờ trong nhà có chút của để dành, Phùng thị nghĩ ngay đến cô con gái nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.