[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 17:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
Khương Đại Hà vốn đã bực tức, nghe vậy lại càng điên tiết, hắn nghiến chặt tay, định bụng đấm vào khung cửa để xả giận.
Ai ngờ đâu, khung cửa ấy không biết từ khi nào lại lòi ra một khúc gỗ, hắn vừa đấm xuống thì khúc gỗ đâm thẳng vào mu bàn tay!
“A a a! Đau quá! Đau quá!” Khương Đại Hà kêu la thảm thiết, tay đầm đìa máu, ngã bệt xuống đất.
“Không hiểu sao nhà ta hai ngày nay xui xẻo quá, cứ gặp chuyện gì đâu không!” Khương Đại Hà giận dữ, mặt mày ủ rũ than vãn.
Một lúc sau, khi đám hương thân trong thôn đều bàn tán về việc Khương lão thái bị liệt nửa người, thì bên đại phòng, Khương Đại Hải cùng Triệu thị mới ngồi không yên, đành lò dò lộ diện.
Vừa bước vào phòng, Khương Đại Hải và Triệu thị liền thấy cảnh tượng Khương Đại Hà nằm co quắp trên giường đất, cánh tay bị gãy, bàn tay sưng tấy, mặt nhăn nhó vì đau. Bên cạnh, Khương lão thái đang nằm rên rỉ, bụng phập phồng lên xuống, miệng cứ lẩm bẩm đòi uống nước.
Nhưng mặc cho lão thái kêu gào cả buổi, Khương Đại Hà vẫn chẳng nhúc nhích, còn Trang thị thì càng tỏ ra thờ ơ, chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục đút cho con gái ăn đậu ve.
Thấy vậy, Khương Đại Hải đau lòng nương già, vội chạy tới xách ấm nước, rót một chén mang đến bên giường.
“Nương, nước đây.”
Khương lão thái thấy nước thì mừng lắm, cố sức há miệng đón lấy, nhưng vừa nhấp một ngụm, nước còn nóng bỏng khiến bà đau đớn, phải phun ra hết, nước văng cả vào người Khương Đại Hải.
“Ôi trời… Lão đại… muốn hại chết nương ngươi đây sao…” Khương lão thái vừa thở dốc vừa trừng mắt nhìn con trai, giận đến mức không nói nên lời.
Khương Đại Hải không biết đó là nước sôi, chỉ đành tức tối liếc nhìn Trang thị, trách móc: “Đệ muội, không phải ta làm đại ca mà nói ngươi, thấy nương khát đến vậy mà cũng không chịu rót nước. Nếu không phải ta đến, nương còn phải chịu khổ đến bao giờ?”
Nghe thế, Trang thị liền vứt nồi sang một bên, giọng chanh chua: “Ồ, ngài biết mình là đại ca rồi đấy nhỉ? Thế thì hay quá, giờ nương cần người chăm sóc, ta thì còn bận lo chuyện sông nước. Hay là ngài cùng đại tẩu nâng nương về mà hầu hạ đi?”
Vừa nghe thế, Triệu thị hoảng hốt, vội níu áo Khương Đại Hải, ra hiệu cho hắn đừng lỡ lời.
Từ khi phân gia, đại phòng và nhị phòng đã bàn bạc, để tranh giành chút bạc trong tay Khương lão thái, họ thay phiên nhau phụng dưỡng bà, mỗi nhà nuôi bà hai tháng một lần, còn tam phòng thì không được nhúng tay.
Lần này tới phiên nhị phòng, Triệu thị không đời nào chịu đưa lão thái vừa bị liệt nửa người về chăm sóc, liền quay sang mỉa mai Trang thị: “Đệ muội có lẽ bị tam phòng làm cho hồ đồ rồi, nương vẫn quý trọng ngươi và lão nhị nhất. Dù ta có mang nương về, nương cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Đúng không nương?”
Khương Đại Hải cảm thấy bị mất mặt, cơn giận trong lòng bùng lên, liền tìm cách đổ lỗi sang tam phòng.
“Phải rồi, tất cả đều do con hồ ly tam phòng kia! Nếu không vì nó không nghe lời nương, nương đã chẳng phải mò ra cái chái nhà rách nát của nó giữa đêm, để rồi té ngã thành ra thế này!” Khương Đại Hải vừa nói vừa đập mạnh tay xuống mép giường.
Lúc này, Khương Đại Hà nhịn đau mà ngồi dậy, giọng đầy căm phẫn: “Đều là tại con đàn bà đó! Vì nó mà cánh tay ta giờ thành thế này, sau này muốn làm việc nặng cũng chẳng xong!”
Khương Đại Hà lộ vẻ tàn nhẫn.
Thấy nương và mình đều chịu cảnh khốn khổ, Khương Đại Hải, với tư cách là anh cả, nghĩ rằng mình phải đứng ra làm chỗ dựa cho họ. Nhưng tất nhiên, chuyện đưa nương về nhà thì quyết không thể chấp nhận. Còn về tiền thuốc men cho nương… thì hắn lại càng tiếc không muốn bỏ ra.
Suy đi tính lại, cuối cùng Khương Đại Hải chỉ đành nảy ra ý định trút giận lên tam phòng.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nói đầy kích động: “Nương, nhị đệ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Đêm nay ta sẽ đến phá cái nhà của Phùng thị, bắt tam phòng cũng phải chịu đựng chút khổ sở. Không thể để các ngươi chịu oan mà chẳng có cách gì trả đũa!”
Ai ngờ đâu, khung cửa ấy không biết từ khi nào lại lòi ra một khúc gỗ, hắn vừa đấm xuống thì khúc gỗ đâm thẳng vào mu bàn tay!
“A a a! Đau quá! Đau quá!” Khương Đại Hà kêu la thảm thiết, tay đầm đìa máu, ngã bệt xuống đất.
“Không hiểu sao nhà ta hai ngày nay xui xẻo quá, cứ gặp chuyện gì đâu không!” Khương Đại Hà giận dữ, mặt mày ủ rũ than vãn.
Một lúc sau, khi đám hương thân trong thôn đều bàn tán về việc Khương lão thái bị liệt nửa người, thì bên đại phòng, Khương Đại Hải cùng Triệu thị mới ngồi không yên, đành lò dò lộ diện.
Vừa bước vào phòng, Khương Đại Hải và Triệu thị liền thấy cảnh tượng Khương Đại Hà nằm co quắp trên giường đất, cánh tay bị gãy, bàn tay sưng tấy, mặt nhăn nhó vì đau. Bên cạnh, Khương lão thái đang nằm rên rỉ, bụng phập phồng lên xuống, miệng cứ lẩm bẩm đòi uống nước.
Nhưng mặc cho lão thái kêu gào cả buổi, Khương Đại Hà vẫn chẳng nhúc nhích, còn Trang thị thì càng tỏ ra thờ ơ, chỉ liếc qua một cái rồi tiếp tục đút cho con gái ăn đậu ve.
Thấy vậy, Khương Đại Hải đau lòng nương già, vội chạy tới xách ấm nước, rót một chén mang đến bên giường.
“Nương, nước đây.”
Khương lão thái thấy nước thì mừng lắm, cố sức há miệng đón lấy, nhưng vừa nhấp một ngụm, nước còn nóng bỏng khiến bà đau đớn, phải phun ra hết, nước văng cả vào người Khương Đại Hải.
“Ôi trời… Lão đại… muốn hại chết nương ngươi đây sao…” Khương lão thái vừa thở dốc vừa trừng mắt nhìn con trai, giận đến mức không nói nên lời.
Khương Đại Hải không biết đó là nước sôi, chỉ đành tức tối liếc nhìn Trang thị, trách móc: “Đệ muội, không phải ta làm đại ca mà nói ngươi, thấy nương khát đến vậy mà cũng không chịu rót nước. Nếu không phải ta đến, nương còn phải chịu khổ đến bao giờ?”
Nghe thế, Trang thị liền vứt nồi sang một bên, giọng chanh chua: “Ồ, ngài biết mình là đại ca rồi đấy nhỉ? Thế thì hay quá, giờ nương cần người chăm sóc, ta thì còn bận lo chuyện sông nước. Hay là ngài cùng đại tẩu nâng nương về mà hầu hạ đi?”
Vừa nghe thế, Triệu thị hoảng hốt, vội níu áo Khương Đại Hải, ra hiệu cho hắn đừng lỡ lời.
Từ khi phân gia, đại phòng và nhị phòng đã bàn bạc, để tranh giành chút bạc trong tay Khương lão thái, họ thay phiên nhau phụng dưỡng bà, mỗi nhà nuôi bà hai tháng một lần, còn tam phòng thì không được nhúng tay.
Lần này tới phiên nhị phòng, Triệu thị không đời nào chịu đưa lão thái vừa bị liệt nửa người về chăm sóc, liền quay sang mỉa mai Trang thị: “Đệ muội có lẽ bị tam phòng làm cho hồ đồ rồi, nương vẫn quý trọng ngươi và lão nhị nhất. Dù ta có mang nương về, nương cũng chẳng vui vẻ gì đâu. Đúng không nương?”
Khương Đại Hải cảm thấy bị mất mặt, cơn giận trong lòng bùng lên, liền tìm cách đổ lỗi sang tam phòng.
“Phải rồi, tất cả đều do con hồ ly tam phòng kia! Nếu không vì nó không nghe lời nương, nương đã chẳng phải mò ra cái chái nhà rách nát của nó giữa đêm, để rồi té ngã thành ra thế này!” Khương Đại Hải vừa nói vừa đập mạnh tay xuống mép giường.
Lúc này, Khương Đại Hà nhịn đau mà ngồi dậy, giọng đầy căm phẫn: “Đều là tại con đàn bà đó! Vì nó mà cánh tay ta giờ thành thế này, sau này muốn làm việc nặng cũng chẳng xong!”
Khương Đại Hà lộ vẻ tàn nhẫn.
Thấy nương và mình đều chịu cảnh khốn khổ, Khương Đại Hải, với tư cách là anh cả, nghĩ rằng mình phải đứng ra làm chỗ dựa cho họ. Nhưng tất nhiên, chuyện đưa nương về nhà thì quyết không thể chấp nhận. Còn về tiền thuốc men cho nương… thì hắn lại càng tiếc không muốn bỏ ra.
Suy đi tính lại, cuối cùng Khương Đại Hải chỉ đành nảy ra ý định trút giận lên tam phòng.
Với vẻ mặt nghiêm nghị, hắn nói đầy kích động: “Nương, nhị đệ, chuyện này không thể bỏ qua như vậy. Đêm nay ta sẽ đến phá cái nhà của Phùng thị, bắt tam phòng cũng phải chịu đựng chút khổ sở. Không thể để các ngươi chịu oan mà chẳng có cách gì trả đũa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.