[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 21:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
“Không phải ta muốn hút thứ này để vui đâu, mà là lòng ta nặng trĩu lo âu. Khương lão tam gia, ngươi xem đất đai quanh đây ngày càng khô hạn. Đám hoa màu nhà ta sắp chịu không nổi rồi. Nếu trời còn không mưa, phỏng chừng ta cũng phải ngừng việc giao đồ ăn vào thành.”
Từ mùa hạ đến nay, trời chẳng cho nổi một trận mưa. Tuy các hương thân đều cố gắng lấy nước từ sông lên tưới ruộng, tạm bợ gắng gượng thu hoạch vụ mùa, nhưng cứ thế này mãi cũng chẳng phải kế lâu dài.
Phùng thị cũng thường cầu mong một trận mưa to, để đất ruộng được thấm nước, chứ hạn hán kéo dài thế này thì sang năm làm sao mà gieo trồng.
Tiểu Nhu Bảo nghe mẹ thở dài, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn lên bầu trời xanh thẳm vô tận. Miệng nàng lẩm bẩm hai câu: “Sắp mưa rồi, mưa lớn sẽ sớm đến thôi… Nhu Bảo đoán không quá bảy ngày, nhất định sẽ có trận mưa to.”
Thôn trưởng nghe vậy, mắt sáng rỡ, cười hiền mà đặt tẩu thuốc xuống hẳn, vui vẻ nói: “Con nít nói chuyện nghe xuôi tai làm sao. Thôn trưởng gia gia nghe mà cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Mượn lời tốt lành của ngươi, nếu trong hai ngày này trời mà mưa thật, gia gia nhất định sẽ hái cải thìa tươi và măng non, mang cả giỏ qua cho nhà ngươi!”
Tiểu Nhu Bảo mắt cười như vầng trăng non, tự tin gật đầu nhỏ.
“Vậy đa tạ thôn trưởng gia gia trước nhé!”
Nhìn cảnh tượng ấy, Phùng thị cũng bật cười. Dọc đường, thôn trưởng điều khiển xe bò đến thành đông, dừng trước quán nước chè rồi vác hai giỏ rau xanh, đi từng nhà giao cho các tửu lầu.
Phùng thị bế Tiểu Nhu Bảo, cũng theo sau, nhưng khi đến góc phố thì nàng rẽ sang một lối khác, không theo thôn trưởng đến tửu lầu mà lại hướng về phía cửa hàng thịt ở khu chợ phía tây.
“Lạnh!” Tiểu Nhu Bảo chớp chớp mắt ngây thơ, chỉ vào giỏ thịt heo lớn: “Chúng ta định bán chỗ nào thịt này vậy?”
Phùng thị mỉm cười xoa đầu nàng.
“Tửu lầu không phải nơi ta muốn tới là tới được, người ta chỉ nhận hàng của những mối quen. Chúng ta là dân quê, đi vào dễ bị người ta chê cười. Cho nên, nương mang thịt đến cửa hàng thịt, ở đó dù là loại nào họ cũng mua hết.” Phùng thị đã quen thuộc đường đi nước bước, hiển nhiên có kinh nghiệm với chuyện này.
Tiểu Nhu Bảo “À” một tiếng, gật gù, rồi ngoan ngoãn theo mẹ đi bán thịt.
Đầu phố Vân Thành rộn ràng náo nhiệt, cửa hiệu san sát, người buôn bán nhỏ chen chúc đầy đường. Năm nay mất mùa, nên bất kể lương thực hay thịt thà đều thành hàng hiếm, ai nấy tranh nhau mua.
Phùng thị vừa bày giỏ thịt tươi ra đã thu hút hai cửa hàng thịt chạy đến tranh mua. Với cái miệng khéo léo biết nói, nàng nhanh chóng nâng giá lên, bán giỏ thịt heo với giá hơn hai lượng bạc. Thêm cả con thỏ hoang, tổng cộng thu được gần hai lượng rưỡi.
Số tiền ấy với một nhà nông như họ có thể chi tiêu cả năm. Phùng thị mừng thầm trong lòng, liền lấy ra một khối bạc nhỏ giao cho Khương Phong Hổ.
“Hổ Tử, con ra tiệm gạo phía trước, mua hai mươi cân gạo kê và bốn mươi cân gạo thường, về đổ đầy hũ gạo ở nhà.”
Khương Phong Hổ nắm chặt miếng bạc, mắt sáng rỡ, lòng đầy phấn khích. Đã bao lâu rồi hắn chẳng được ăn no cơm trắng, đến mức quên cả mùi vị cơm gạo là thế nào.
Phùng thị nghĩ thêm rồi bổ sung: “Khoan đã, gạo kê và gạo thường mỗi loại thêm mười cân nữa. Ngày kia, đại tẩu và vợ con sẽ về nhà mẹ đẻ, ta muốn cho các nàng mang ít gạo về, để khỏi phải xấu mặt trước ca tẩu nhà mẹ đẻ.”
“Nương, vậy con thay đại tẩu cảm ơn nương trước.” Khương Phong Hổ xúc động không nói nên lời, cố gắng lắp bắp nói một câu cảm tạ. Thời buổi này, một bát cơm gạo trắng cũng đủ khiến lũ trẻ trong thôn thèm chảy nước mắt, hiếm có ai rộng rãi như nương hắn.
Phùng thị bật cười, xua tay: “Ngươi cảm ơn cái gì, nàng cũng là con dâu của ta, nửa đứa con gái chứ gì! Mau đi mua đi, đừng ở đây làm bộ làm tịch trước mặt ta.”
Từ mùa hạ đến nay, trời chẳng cho nổi một trận mưa. Tuy các hương thân đều cố gắng lấy nước từ sông lên tưới ruộng, tạm bợ gắng gượng thu hoạch vụ mùa, nhưng cứ thế này mãi cũng chẳng phải kế lâu dài.
Phùng thị cũng thường cầu mong một trận mưa to, để đất ruộng được thấm nước, chứ hạn hán kéo dài thế này thì sang năm làm sao mà gieo trồng.
Tiểu Nhu Bảo nghe mẹ thở dài, liền ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn lên bầu trời xanh thẳm vô tận. Miệng nàng lẩm bẩm hai câu: “Sắp mưa rồi, mưa lớn sẽ sớm đến thôi… Nhu Bảo đoán không quá bảy ngày, nhất định sẽ có trận mưa to.”
Thôn trưởng nghe vậy, mắt sáng rỡ, cười hiền mà đặt tẩu thuốc xuống hẳn, vui vẻ nói: “Con nít nói chuyện nghe xuôi tai làm sao. Thôn trưởng gia gia nghe mà cũng thấy nhẹ nhõm trong lòng. Mượn lời tốt lành của ngươi, nếu trong hai ngày này trời mà mưa thật, gia gia nhất định sẽ hái cải thìa tươi và măng non, mang cả giỏ qua cho nhà ngươi!”
Tiểu Nhu Bảo mắt cười như vầng trăng non, tự tin gật đầu nhỏ.
“Vậy đa tạ thôn trưởng gia gia trước nhé!”
Nhìn cảnh tượng ấy, Phùng thị cũng bật cười. Dọc đường, thôn trưởng điều khiển xe bò đến thành đông, dừng trước quán nước chè rồi vác hai giỏ rau xanh, đi từng nhà giao cho các tửu lầu.
Phùng thị bế Tiểu Nhu Bảo, cũng theo sau, nhưng khi đến góc phố thì nàng rẽ sang một lối khác, không theo thôn trưởng đến tửu lầu mà lại hướng về phía cửa hàng thịt ở khu chợ phía tây.
“Lạnh!” Tiểu Nhu Bảo chớp chớp mắt ngây thơ, chỉ vào giỏ thịt heo lớn: “Chúng ta định bán chỗ nào thịt này vậy?”
Phùng thị mỉm cười xoa đầu nàng.
“Tửu lầu không phải nơi ta muốn tới là tới được, người ta chỉ nhận hàng của những mối quen. Chúng ta là dân quê, đi vào dễ bị người ta chê cười. Cho nên, nương mang thịt đến cửa hàng thịt, ở đó dù là loại nào họ cũng mua hết.” Phùng thị đã quen thuộc đường đi nước bước, hiển nhiên có kinh nghiệm với chuyện này.
Tiểu Nhu Bảo “À” một tiếng, gật gù, rồi ngoan ngoãn theo mẹ đi bán thịt.
Đầu phố Vân Thành rộn ràng náo nhiệt, cửa hiệu san sát, người buôn bán nhỏ chen chúc đầy đường. Năm nay mất mùa, nên bất kể lương thực hay thịt thà đều thành hàng hiếm, ai nấy tranh nhau mua.
Phùng thị vừa bày giỏ thịt tươi ra đã thu hút hai cửa hàng thịt chạy đến tranh mua. Với cái miệng khéo léo biết nói, nàng nhanh chóng nâng giá lên, bán giỏ thịt heo với giá hơn hai lượng bạc. Thêm cả con thỏ hoang, tổng cộng thu được gần hai lượng rưỡi.
Số tiền ấy với một nhà nông như họ có thể chi tiêu cả năm. Phùng thị mừng thầm trong lòng, liền lấy ra một khối bạc nhỏ giao cho Khương Phong Hổ.
“Hổ Tử, con ra tiệm gạo phía trước, mua hai mươi cân gạo kê và bốn mươi cân gạo thường, về đổ đầy hũ gạo ở nhà.”
Khương Phong Hổ nắm chặt miếng bạc, mắt sáng rỡ, lòng đầy phấn khích. Đã bao lâu rồi hắn chẳng được ăn no cơm trắng, đến mức quên cả mùi vị cơm gạo là thế nào.
Phùng thị nghĩ thêm rồi bổ sung: “Khoan đã, gạo kê và gạo thường mỗi loại thêm mười cân nữa. Ngày kia, đại tẩu và vợ con sẽ về nhà mẹ đẻ, ta muốn cho các nàng mang ít gạo về, để khỏi phải xấu mặt trước ca tẩu nhà mẹ đẻ.”
“Nương, vậy con thay đại tẩu cảm ơn nương trước.” Khương Phong Hổ xúc động không nói nên lời, cố gắng lắp bắp nói một câu cảm tạ. Thời buổi này, một bát cơm gạo trắng cũng đủ khiến lũ trẻ trong thôn thèm chảy nước mắt, hiếm có ai rộng rãi như nương hắn.
Phùng thị bật cười, xua tay: “Ngươi cảm ơn cái gì, nàng cũng là con dâu của ta, nửa đứa con gái chứ gì! Mau đi mua đi, đừng ở đây làm bộ làm tịch trước mặt ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.