[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 26:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
Tôn Xuân Tuyết biết nương không thích mấy lời hoa mỹ, vội lau nước mắt rồi cười nói: “Biết là nương thẳng tính, ta không nói nữa. Từ giờ cơm của cô em chồng cứ để ta lo cho!”
Trước đây nàng không mấy vui khi có cô em chồng nhỏ, bởi nhà nghèo, không dư dả mà nuôi thêm miệng ăn. Nhưng giờ đây có ngân phiếu trong tay, Tôn Xuân Tuyết cũng không còn bận lòng chuyện đó nữa.
Khi đã đong xong lương thực, nàng bước vào trong buồng nhìn quanh, thấy Lý Thất Xảo đang đo đạc chân của Tiểu Nhu Bảo để làm đế giày, chuẩn bị cho nàng có thứ mới mang trong hai ngày về nhà mẹ đẻ.
Nhớ lại những lời không hay mình từng nói trước đây, Tôn Xuân Tuyết cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Nàng mở bao gạo định mang về nhà mẹ đẻ, múc ra một gáo nhỏ bỏ thêm vào phần của Lý Thất Xảo.
Đêm đến, Lý Thất Xảo nghĩ đến chuyện hai ngày tới không gặp được em chồng, liền trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng, nàng đành giục Khương Phong Hổ bế Tiểu Nhu Bảo sang ngủ cùng.
Nhà Khương gia nhỏ hẹp, ngoài bếp lửa ở gian ngoài, chỉ có hai gian phòng chính.
Đông phòng là nơi ở của Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo, Phong Cảnh và Phong Miêu.
Còn tây phòng được ngăn đôi bằng một bức tường gạch. Phần phía trước là của vợ chồng Khương Phong Niên, còn phía sau là chỗ ngủ của Khương Phong Hổ, Lý Thất Xảo và Xuân ca nhi.
Khương Phong Hổ rón rén bế muội muội sang phòng mình. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ chúm chím của Tiểu Nhu Bảo đang ngủ ngon lành, lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
“Tức phụ, nương có khuê nữ, hay là hai ta cũng sinh một đứa đi?” Hắn cười hề hề, nuốt nước miếng.
Lý Thất Xảo đỏ mặt, đá hắn một cái. “Bớt nói bậy đi! Ta có cô em chồng là đủ rồi. Đêm nay ta ôm Nhu Bảo ngủ, ngươi lăn ra xa một chút!”
“Hắc hắc…”
Trong đêm đen, Tiểu Nhu Bảo bị đánh thức, còn tưởng rằng là động đất. Giường đất khẽ rung lên, bên ngoài lại yên tĩnh vô cùng. Nhìn thấy ca tẩu đang “đánh nhau” với nhau bên cạnh, Tiểu Nhu Bảo chỉ biết lắc đầu, bất đắc dĩ kéo gối lên che tai.
Chỉ cần không phải động đất là được… không phải động đất là được…
Xuân ca nhi vì hai ngày không được bú sữa, sáng dậy vẫn còn mơ màng, sờ thấy thứ gì có mùi liền cầm lên gặm ngấu nghiến.
Tiểu Nhu Bảo tỉnh dậy giữa tiếng khóc to. Mở mắt ra, nàng thấy Phong Miêu đang nắm chân béo của Xuân ca nhi, quật vào mông nó mà mắng: “Không được ăn chân cô cô! Chân cô cô thơm thế, đâu để ngươi gặm lung tung!”
Còn Khương Phong Cảnh thì ngồi một bên, cầm khăn lau nước miếng trên chân Tiểu Nhu Bảo.
Nhìn tiểu cháu trai khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở phì phò, Tiểu Nhu Bảo nằm xoài ra tay chân hình chữ X, than thở trong bụng: “Ôi chao, ta đúng là tạo nghiệt rồi.”
Thấy cháu đói khát đến mức này, nàng đành nhịn. Vì vậy, khi Lý Thất Xảo nghe thấy Tiểu Nhu Bảo tỉnh, định lại gần cho nàng uống sữa, lần này nàng liền mím chặt cái miệng nhỏ, như khóa chặt lại, nhất quyết không chịu bú.
Nghĩ lại, gần đây cháu trai cần sữa hơn mình. Với lại, đối với đứa trẻ mới một tuổi rưỡi như nàng, thực lòng mà nói, sữa cũng không thơm ngon bằng canh thịt.
Nhớ tới nồi thịt heo hầm mà nương để lại từ hôm qua, Tiểu Nhu Bảo nhịn không được chảy nước miếng. Nàng quyết tâm để dành bụng, chờ đến bữa sẽ ăn thịt!
Cuối cùng, sau khi kiên quyết từ chối nhị tẩu, Tiểu Nhu Bảo cũng được lên bàn ăn trong bữa sáng.
Nàng ăn liền mấy miếng thịt heo hầm, ăn đến nỗi hai má phồng lên tròn trĩnh. Phùng thị còn đổi được hai quả trứng gà với thôn trưởng, chưng một bát canh trứng cho nàng, thêm chút nước tương, dầu mè và ít hành thái.
Tiểu Nhu Bảo ôm lấy bát canh thơm nức, chưa kịp chảy nước dãi thì đã được nương đút cho một muỗng canh lớn, ăn đến nỗi cái miệng nhỏ thơm lừng, mắt sáng long lanh.
Sau khi đút thêm cho con gái một miếng thịt hầm, Phùng thị mới ngẩng đầu nói: “Hổ Tử, nhà mẹ đẻ của ngươi tức phụ ở xa, hôm nay ngươi hãy đi cùng nàng một chuyến. Đi theo đường lớn, chắc buổi trưa sẽ đến.”
Trước đây nàng không mấy vui khi có cô em chồng nhỏ, bởi nhà nghèo, không dư dả mà nuôi thêm miệng ăn. Nhưng giờ đây có ngân phiếu trong tay, Tôn Xuân Tuyết cũng không còn bận lòng chuyện đó nữa.
Khi đã đong xong lương thực, nàng bước vào trong buồng nhìn quanh, thấy Lý Thất Xảo đang đo đạc chân của Tiểu Nhu Bảo để làm đế giày, chuẩn bị cho nàng có thứ mới mang trong hai ngày về nhà mẹ đẻ.
Nhớ lại những lời không hay mình từng nói trước đây, Tôn Xuân Tuyết cảm thấy hổ thẹn trong lòng, lặng lẽ lui ra ngoài.
Nàng mở bao gạo định mang về nhà mẹ đẻ, múc ra một gáo nhỏ bỏ thêm vào phần của Lý Thất Xảo.
Đêm đến, Lý Thất Xảo nghĩ đến chuyện hai ngày tới không gặp được em chồng, liền trằn trọc khó ngủ. Cuối cùng, nàng đành giục Khương Phong Hổ bế Tiểu Nhu Bảo sang ngủ cùng.
Nhà Khương gia nhỏ hẹp, ngoài bếp lửa ở gian ngoài, chỉ có hai gian phòng chính.
Đông phòng là nơi ở của Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo, Phong Cảnh và Phong Miêu.
Còn tây phòng được ngăn đôi bằng một bức tường gạch. Phần phía trước là của vợ chồng Khương Phong Niên, còn phía sau là chỗ ngủ của Khương Phong Hổ, Lý Thất Xảo và Xuân ca nhi.
Khương Phong Hổ rón rén bế muội muội sang phòng mình. Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi nhỏ chúm chím của Tiểu Nhu Bảo đang ngủ ngon lành, lòng hắn cảm thấy ngứa ngáy.
“Tức phụ, nương có khuê nữ, hay là hai ta cũng sinh một đứa đi?” Hắn cười hề hề, nuốt nước miếng.
Lý Thất Xảo đỏ mặt, đá hắn một cái. “Bớt nói bậy đi! Ta có cô em chồng là đủ rồi. Đêm nay ta ôm Nhu Bảo ngủ, ngươi lăn ra xa một chút!”
“Hắc hắc…”
Trong đêm đen, Tiểu Nhu Bảo bị đánh thức, còn tưởng rằng là động đất. Giường đất khẽ rung lên, bên ngoài lại yên tĩnh vô cùng. Nhìn thấy ca tẩu đang “đánh nhau” với nhau bên cạnh, Tiểu Nhu Bảo chỉ biết lắc đầu, bất đắc dĩ kéo gối lên che tai.
Chỉ cần không phải động đất là được… không phải động đất là được…
Xuân ca nhi vì hai ngày không được bú sữa, sáng dậy vẫn còn mơ màng, sờ thấy thứ gì có mùi liền cầm lên gặm ngấu nghiến.
Tiểu Nhu Bảo tỉnh dậy giữa tiếng khóc to. Mở mắt ra, nàng thấy Phong Miêu đang nắm chân béo của Xuân ca nhi, quật vào mông nó mà mắng: “Không được ăn chân cô cô! Chân cô cô thơm thế, đâu để ngươi gặm lung tung!”
Còn Khương Phong Cảnh thì ngồi một bên, cầm khăn lau nước miếng trên chân Tiểu Nhu Bảo.
Nhìn tiểu cháu trai khóc đến đỏ bừng cả khuôn mặt, thở phì phò, Tiểu Nhu Bảo nằm xoài ra tay chân hình chữ X, than thở trong bụng: “Ôi chao, ta đúng là tạo nghiệt rồi.”
Thấy cháu đói khát đến mức này, nàng đành nhịn. Vì vậy, khi Lý Thất Xảo nghe thấy Tiểu Nhu Bảo tỉnh, định lại gần cho nàng uống sữa, lần này nàng liền mím chặt cái miệng nhỏ, như khóa chặt lại, nhất quyết không chịu bú.
Nghĩ lại, gần đây cháu trai cần sữa hơn mình. Với lại, đối với đứa trẻ mới một tuổi rưỡi như nàng, thực lòng mà nói, sữa cũng không thơm ngon bằng canh thịt.
Nhớ tới nồi thịt heo hầm mà nương để lại từ hôm qua, Tiểu Nhu Bảo nhịn không được chảy nước miếng. Nàng quyết tâm để dành bụng, chờ đến bữa sẽ ăn thịt!
Cuối cùng, sau khi kiên quyết từ chối nhị tẩu, Tiểu Nhu Bảo cũng được lên bàn ăn trong bữa sáng.
Nàng ăn liền mấy miếng thịt heo hầm, ăn đến nỗi hai má phồng lên tròn trĩnh. Phùng thị còn đổi được hai quả trứng gà với thôn trưởng, chưng một bát canh trứng cho nàng, thêm chút nước tương, dầu mè và ít hành thái.
Tiểu Nhu Bảo ôm lấy bát canh thơm nức, chưa kịp chảy nước dãi thì đã được nương đút cho một muỗng canh lớn, ăn đến nỗi cái miệng nhỏ thơm lừng, mắt sáng long lanh.
Sau khi đút thêm cho con gái một miếng thịt hầm, Phùng thị mới ngẩng đầu nói: “Hổ Tử, nhà mẹ đẻ của ngươi tức phụ ở xa, hôm nay ngươi hãy đi cùng nàng một chuyến. Đi theo đường lớn, chắc buổi trưa sẽ đến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.