[Huyền Học ] Sau Khi Nhặt Tiểu Phúc Tinh, Cả Nhà Phát Tài
Chương 3:
Nhàn Nhân Cật Trà
01/11/2024
"Đứa bé đáng thương quá." Khương Phong Niên thở dài.
Tiểu Nhu Bảo cảm thấy sự nguy hiểm đã qua, thân thể nhỏ bé ngừng run rẩy, từ từ bình tâm lại. Nàng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt hiền từ của Phùng thị đang nhìn mình đầy thương xót.
Nhu Bảo nhút nhát, sợ sệt, khẽ cắn ngón tay, mũi sụt sịt, mắt ngân ngấn nước.
Phùng thị thấy đứa trẻ còn tỉnh táo, liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dịu dàng.
Bấy giờ bà mới nhìn kỹ Tiểu Nhu Bảo. Trước mắt bà là một tiểu cô nương da dẻ trắng trẻo như một cục bột nếp, nhưng cơ thể gầy gò yếu ớt, lại có chút sưng phù. Mái tóc bị cạo lởm chởm, chỉ còn mấy mảng da đầu lốm đốm vết sẹo đỏ.
Nhìn thấy đứa nhỏ co quắp đôi chân, trên người ngay cả một chiếc quần nhỏ cũng không có, chỉ đắp qua loa một cái chăn mỏng mà run lên bần bật, Phùng thị không kiềm được cơn giận.
"Đúng là tạo nghiệt! Đứa trẻ ngoan như vậy còn bé bỏng thế này, sao người ta nỡ lòng hành hạ như vậy, không sợ ông trời trừng phạt hay sao!"
Tiểu Nhu Bảo nghe được hai chữ "ngoan bảo" quen thuộc, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng ngẩn ngơ, như thể trong khoảnh khắc ấy, nàng đã tìm thấy chút hơi ấm thân thuộc giữa đêm tối lạnh lẽo.
“Ngoan Bảo Nhi…” Chỉ có mẫu thân mới gọi nàng như thế, giọng nói đầy yêu thương trìu mến. Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, lòng Tiểu Nhu Bảo dâng lên một nỗi buồn man mác.
Ngay lúc ấy, dạ dày yếu ớt của nàng lại quặn lên đau đớn.
“Phụt!”
Tiểu gia hỏa buổi sáng bị hạ nhân ép ăn cơm thiu, bụng chẳng chịu nổi mà trực tiếp tiêu chảy ra tã lót. Mặt Tiểu Nhu Bảo tái nhợt, sợ hãi. Nàng sợ Phùng thị sẽ chê bai mình, lại càng sợ bị đánh như những lần trước, liền cuống quýt đưa tay nhỏ ra sau, cố gắng che lại “chỗ dơ bẩn” trên mông.
Nhưng thật bất ngờ, Phùng thị chỉ hơi khựng lại khi ngửi thấy mùi khó chịu, rồi bà cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ của Nhu Bảo.
“Ngươi còn nhỏ mà, tiêu tiểu một chút thì có làm sao, không cần phải che giấu đâu.”
"Bụng có đau không? Mau để đại nương xem nào."
Phùng thị ân cần dỗ dành, ôm Tiểu Nhu Bảo vào lòng, rồi cúi xuống múc ít nước sông, cẩn thận rửa sạch cho nàng.
Dưới bàn tay dịu dàng của Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo dần dần hết sợ hãi. Cơ thể căng cứng nhỏ bé từ từ thả lỏng, rồi mềm mại như miếng đậu hũ, ngoan ngoãn tựa vào lòng Phùng thị.
Bấy giờ, Phùng thị nâng chân nhỏ xíu của Tiểu Nhu Bảo lên xem xét, rồi bật cười vui mừng.
“Lão đại, đứa nhỏ này không mang theo bộ phận của con trai, đúng là một tiểu nữ oa. Ngươi có muốn một muội muội không?”
Khương Phong Niên phấn khích đến nghẹn lời: “Thật là một tiểu nha đầu sao? Nương, nếu đứa nhỏ này không ai chăm sóc, lại được nương ôm vào lòng rồi, vậy thì mang về nhà làm muội muội nuôi đi!”
Khương gia vốn toàn là nam đinh. Phùng thị sinh năm đứa con trai, lại vừa có thêm một đứa cháu đích tôn, nhưng tất cả đều là “quả ớt xanh”, chẳng có nổi một đứa con gái. Cả nhà họ Khương đã mong có một đứa con gái từ lâu lắm rồi.
Nhất là Phùng thị, bà vẫn luôn ao ước có một khuê nữ, nhưng năm năm trước, chồng bà là Khương Đại Sơn ngã xuống vách núi qua đời, khiến giấc mơ ấy tưởng như vĩnh viễn không thể thành.
Nay bỗng nhiên gặp được đứa trẻ này, bà vui mừng khôn xiết, cười đến nỗi miệng cũng sắp rách ra.
“Có lẽ ông trời thấy nương thiếu một khuê nữ, nên cố ý đưa nàng đến cho nương đó!”
Nghe mình sắp được nhận nuôi, đôi mắt Tiểu Nhu Bảo sáng rực, khuôn mặt tròn trĩnh như bánh bao cũng đỏ bừng lên vì vui sướng.
Có gia đình rồi sao? Như vậy thật tốt!
Nàng không cần chờ đợi “người cha ngốc” nữa, có thể làm ngoan Bảo Nhi của gia đình mới, bắt đầu lại cuộc sống tươi đẹp!
Cảm nhận được hơi ấm và lòng nhân hậu từ Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo đưa ngón tay nhỏ bé, nắm chặt lấy góc áo của bà, ngoan ngoãn đồng ý đi theo.
Tiểu Nhu Bảo cảm thấy sự nguy hiểm đã qua, thân thể nhỏ bé ngừng run rẩy, từ từ bình tâm lại. Nàng mở mắt ra, bắt gặp gương mặt hiền từ của Phùng thị đang nhìn mình đầy thương xót.
Nhu Bảo nhút nhát, sợ sệt, khẽ cắn ngón tay, mũi sụt sịt, mắt ngân ngấn nước.
Phùng thị thấy đứa trẻ còn tỉnh táo, liền thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười dịu dàng.
Bấy giờ bà mới nhìn kỹ Tiểu Nhu Bảo. Trước mắt bà là một tiểu cô nương da dẻ trắng trẻo như một cục bột nếp, nhưng cơ thể gầy gò yếu ớt, lại có chút sưng phù. Mái tóc bị cạo lởm chởm, chỉ còn mấy mảng da đầu lốm đốm vết sẹo đỏ.
Nhìn thấy đứa nhỏ co quắp đôi chân, trên người ngay cả một chiếc quần nhỏ cũng không có, chỉ đắp qua loa một cái chăn mỏng mà run lên bần bật, Phùng thị không kiềm được cơn giận.
"Đúng là tạo nghiệt! Đứa trẻ ngoan như vậy còn bé bỏng thế này, sao người ta nỡ lòng hành hạ như vậy, không sợ ông trời trừng phạt hay sao!"
Tiểu Nhu Bảo nghe được hai chữ "ngoan bảo" quen thuộc, đôi mắt sáng lấp lánh bỗng ngẩn ngơ, như thể trong khoảnh khắc ấy, nàng đã tìm thấy chút hơi ấm thân thuộc giữa đêm tối lạnh lẽo.
“Ngoan Bảo Nhi…” Chỉ có mẫu thân mới gọi nàng như thế, giọng nói đầy yêu thương trìu mến. Nghe tiếng gọi quen thuộc ấy, lòng Tiểu Nhu Bảo dâng lên một nỗi buồn man mác.
Ngay lúc ấy, dạ dày yếu ớt của nàng lại quặn lên đau đớn.
“Phụt!”
Tiểu gia hỏa buổi sáng bị hạ nhân ép ăn cơm thiu, bụng chẳng chịu nổi mà trực tiếp tiêu chảy ra tã lót. Mặt Tiểu Nhu Bảo tái nhợt, sợ hãi. Nàng sợ Phùng thị sẽ chê bai mình, lại càng sợ bị đánh như những lần trước, liền cuống quýt đưa tay nhỏ ra sau, cố gắng che lại “chỗ dơ bẩn” trên mông.
Nhưng thật bất ngờ, Phùng thị chỉ hơi khựng lại khi ngửi thấy mùi khó chịu, rồi bà cười dịu dàng, nhẹ nhàng xoa xoa bụng nhỏ của Nhu Bảo.
“Ngươi còn nhỏ mà, tiêu tiểu một chút thì có làm sao, không cần phải che giấu đâu.”
"Bụng có đau không? Mau để đại nương xem nào."
Phùng thị ân cần dỗ dành, ôm Tiểu Nhu Bảo vào lòng, rồi cúi xuống múc ít nước sông, cẩn thận rửa sạch cho nàng.
Dưới bàn tay dịu dàng của Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo dần dần hết sợ hãi. Cơ thể căng cứng nhỏ bé từ từ thả lỏng, rồi mềm mại như miếng đậu hũ, ngoan ngoãn tựa vào lòng Phùng thị.
Bấy giờ, Phùng thị nâng chân nhỏ xíu của Tiểu Nhu Bảo lên xem xét, rồi bật cười vui mừng.
“Lão đại, đứa nhỏ này không mang theo bộ phận của con trai, đúng là một tiểu nữ oa. Ngươi có muốn một muội muội không?”
Khương Phong Niên phấn khích đến nghẹn lời: “Thật là một tiểu nha đầu sao? Nương, nếu đứa nhỏ này không ai chăm sóc, lại được nương ôm vào lòng rồi, vậy thì mang về nhà làm muội muội nuôi đi!”
Khương gia vốn toàn là nam đinh. Phùng thị sinh năm đứa con trai, lại vừa có thêm một đứa cháu đích tôn, nhưng tất cả đều là “quả ớt xanh”, chẳng có nổi một đứa con gái. Cả nhà họ Khương đã mong có một đứa con gái từ lâu lắm rồi.
Nhất là Phùng thị, bà vẫn luôn ao ước có một khuê nữ, nhưng năm năm trước, chồng bà là Khương Đại Sơn ngã xuống vách núi qua đời, khiến giấc mơ ấy tưởng như vĩnh viễn không thể thành.
Nay bỗng nhiên gặp được đứa trẻ này, bà vui mừng khôn xiết, cười đến nỗi miệng cũng sắp rách ra.
“Có lẽ ông trời thấy nương thiếu một khuê nữ, nên cố ý đưa nàng đến cho nương đó!”
Nghe mình sắp được nhận nuôi, đôi mắt Tiểu Nhu Bảo sáng rực, khuôn mặt tròn trĩnh như bánh bao cũng đỏ bừng lên vì vui sướng.
Có gia đình rồi sao? Như vậy thật tốt!
Nàng không cần chờ đợi “người cha ngốc” nữa, có thể làm ngoan Bảo Nhi của gia đình mới, bắt đầu lại cuộc sống tươi đẹp!
Cảm nhận được hơi ấm và lòng nhân hậu từ Phùng thị, Tiểu Nhu Bảo đưa ngón tay nhỏ bé, nắm chặt lấy góc áo của bà, ngoan ngoãn đồng ý đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.