[Huyền Học] Thiên Kim Thật Dựa Livestream Đoán Mệnh Phi Thăng
Chương 3:
Niên Cao Phấn Ti Thang
12/11/2024
Ngừng một chút, người đàn ông trung niên bổ sung: “Tôi là luật sư của Chu tiên sinh, được ông ấy ủy quyền đến đây thông báo cho ngài chuyện này.”
Lộc Minh Vi cúi đầu nhìn tập hồ sơ trước mặt.
Người luật sư chu đáo lật đến trang cuối, ở phần ý kiến giám định có dòng chữ rõ ràng: “Kết quả xét nghiệm xác nhận Chu Húc Đông là cha ruột của Lộc Minh Vi.”
Cái tên quen thuộc ấy khiến Lộc Minh Vi lặng người.
Nàng thực sự đã quay về thế giới này… rồi sao? Miệng vết thương đã khép từ lâu nay lại bị xé toạc, ký ức cũ xưa ùa về… Dù vậy, Lộc Minh Vi cũng không còn nhớ rõ mọi chuyện như trước nữa.
Thứ ấn tượng nhất, có lẽ là người cha ruột cao ngạo và người mẹ đẻ lạnh lùng, cùng với mấy kẻ đầu óc không bình thường khác.
Lộc Minh Vi nheo mắt, nhanh chóng thu xếp lại cảm xúc, đẩy tất cả những ký ức lộn xộn ấy vào góc sâu trong tâm trí.
Lộc Minh Vi mặt không biểu cảm nhấc ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi không nhịn được nhíu mày.
Khó uống.
Chờ mãi mà không thấy Lộc Minh Vi phản ứng, trung niên luật sư đoán có lẽ nàng vẫn chưa hiểu hết giá trị của tờ xét nghiệm ADN. Ông ta hạ giọng, nói nhỏ: “Lộc tiểu thư, Chu tiên sinh là tổng tài của tập đoàn Chu thị.”
Lộc Minh Vi lạnh nhạt đáp: “À.”
Trung niên luật sư tròn mắt, không thể tin nổi: “Lộc tiểu thư, điều này có nghĩa là chỉ cần ngài nhận lại cha mẹ ruột, ngài sẽ trở thành người thừa kế tương lai của Chu thị! Đó là một khối tài sản khổng lồ, ngài không thể tưởng tượng nổi đâu…”
Một gia tài đủ để khiến bao người phát cuồng và khao khát.
Ngay cả bản thân trung niên luật sư, khi biết được tin này cũng không tránh khỏi nảy sinh chút lòng tham.
Ấy vậy mà Lộc Minh Vi vẫn giữ thái độ bình thản.
Thậm chí nàng còn nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Hắn muốn chết à?”
Sắc mặt trung niên luật sư cứng đờ: “Ai?”
Lộc Minh Vi nhắc nhở: “Là Chu Húc Đông tiên sinh này.”
Lúc này cả người trung niên luật sư cũng cứng ngắc.
Phải mất một lúc lâu, ông mới gượng cười: “Lộc… Lộc tiểu thư, ngài, ngài đang nói… nói nhảm phải không?”
Lộc Minh Vi nhướn mày: “Nói nhảm?”
Nàng uống cạn ly cà phê, rồi đứng dậy: “Nếu chưa chết thì tìm ta làm gì?”
Dứt lời, Lộc Minh Vi quay người rời đi, không thèm ngoái đầu lại.
Trung niên luật sư đứng bật dậy, không thể tin nổi, vội vàng gọi to: “Lộc tiểu thư!”
Nhân viên và khách trong tiệm cà phê đều quay lại nhìn.
Lộc Minh Vi dừng bước ngay cửa, một tay đẩy cửa kính, khẽ nghiêng đầu nhìn trung niên luật sư: “À, đúng rồi.”
Ánh mắt của trung niên luật sư lóe lên chút hy vọng.
Nhưng trước khi ông kịp nói gì, Lộc Minh Vi chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, giọng bình thản nói: “Đừng tìm ta nữa. Chỉ có kẻ ngốc mới quay về cái gia đình đó.”
Lộc Minh Vi nói xong, xoay người bước ra khỏi tiệm cà phê.
Bước chân nàng ban đầu nhanh, rồi dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn ở ngã tư đường. Nhìn dòng xe cộ tấp nập, Lộc Minh Vi rốt cuộc cảm nhận được rõ ràng rằng mình đã trở lại hiện thực.
Trở lại hiện thực thật chẳng tốt đẹp gì!
Lộc Minh Vi nhắm mắt lại, lặng lẽ kiểm tra tình trạng thân thể.
Kinh mạch trống rỗng, không nói đến việc tu vi Đại Thừa kỳ đã mất sạch, thậm chí ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng chưa đạt được. Bên trong cơ thể nàng đầy những tạp chất tích tụ, cản trở dòng linh lực.
Tệ nhất là…
Cảm nhận được linh khí thưa thớt đến đáng thương xung quanh, ánh mắt Lộc Minh Vi dần trở nên vô hồn, cả người bắt đầu cảm thấy bực bội.
Với mức độ linh khí này, đến bao giờ nàng mới có thể đạt Trúc Cơ?
Lộc Minh Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở dài.
Đúng lúc đó, bên cạnh nàng vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Ngươi… ngươi có ổn không?”
"Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Lộc Minh Vi mở mắt, nhìn sang bên cạnh.
Lộc Minh Vi cúi đầu nhìn tập hồ sơ trước mặt.
Người luật sư chu đáo lật đến trang cuối, ở phần ý kiến giám định có dòng chữ rõ ràng: “Kết quả xét nghiệm xác nhận Chu Húc Đông là cha ruột của Lộc Minh Vi.”
Cái tên quen thuộc ấy khiến Lộc Minh Vi lặng người.
Nàng thực sự đã quay về thế giới này… rồi sao? Miệng vết thương đã khép từ lâu nay lại bị xé toạc, ký ức cũ xưa ùa về… Dù vậy, Lộc Minh Vi cũng không còn nhớ rõ mọi chuyện như trước nữa.
Thứ ấn tượng nhất, có lẽ là người cha ruột cao ngạo và người mẹ đẻ lạnh lùng, cùng với mấy kẻ đầu óc không bình thường khác.
Lộc Minh Vi nheo mắt, nhanh chóng thu xếp lại cảm xúc, đẩy tất cả những ký ức lộn xộn ấy vào góc sâu trong tâm trí.
Lộc Minh Vi mặt không biểu cảm nhấc ly cà phê lên, khẽ nhấp một ngụm, rồi không nhịn được nhíu mày.
Khó uống.
Chờ mãi mà không thấy Lộc Minh Vi phản ứng, trung niên luật sư đoán có lẽ nàng vẫn chưa hiểu hết giá trị của tờ xét nghiệm ADN. Ông ta hạ giọng, nói nhỏ: “Lộc tiểu thư, Chu tiên sinh là tổng tài của tập đoàn Chu thị.”
Lộc Minh Vi lạnh nhạt đáp: “À.”
Trung niên luật sư tròn mắt, không thể tin nổi: “Lộc tiểu thư, điều này có nghĩa là chỉ cần ngài nhận lại cha mẹ ruột, ngài sẽ trở thành người thừa kế tương lai của Chu thị! Đó là một khối tài sản khổng lồ, ngài không thể tưởng tượng nổi đâu…”
Một gia tài đủ để khiến bao người phát cuồng và khao khát.
Ngay cả bản thân trung niên luật sư, khi biết được tin này cũng không tránh khỏi nảy sinh chút lòng tham.
Ấy vậy mà Lộc Minh Vi vẫn giữ thái độ bình thản.
Thậm chí nàng còn nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Hắn muốn chết à?”
Sắc mặt trung niên luật sư cứng đờ: “Ai?”
Lộc Minh Vi nhắc nhở: “Là Chu Húc Đông tiên sinh này.”
Lúc này cả người trung niên luật sư cũng cứng ngắc.
Phải mất một lúc lâu, ông mới gượng cười: “Lộc… Lộc tiểu thư, ngài, ngài đang nói… nói nhảm phải không?”
Lộc Minh Vi nhướn mày: “Nói nhảm?”
Nàng uống cạn ly cà phê, rồi đứng dậy: “Nếu chưa chết thì tìm ta làm gì?”
Dứt lời, Lộc Minh Vi quay người rời đi, không thèm ngoái đầu lại.
Trung niên luật sư đứng bật dậy, không thể tin nổi, vội vàng gọi to: “Lộc tiểu thư!”
Nhân viên và khách trong tiệm cà phê đều quay lại nhìn.
Lộc Minh Vi dừng bước ngay cửa, một tay đẩy cửa kính, khẽ nghiêng đầu nhìn trung niên luật sư: “À, đúng rồi.”
Ánh mắt của trung niên luật sư lóe lên chút hy vọng.
Nhưng trước khi ông kịp nói gì, Lộc Minh Vi chỉ nhẹ nhàng liếc nhìn, giọng bình thản nói: “Đừng tìm ta nữa. Chỉ có kẻ ngốc mới quay về cái gia đình đó.”
Lộc Minh Vi nói xong, xoay người bước ra khỏi tiệm cà phê.
Bước chân nàng ban đầu nhanh, rồi dần dần chậm lại, cuối cùng dừng hẳn ở ngã tư đường. Nhìn dòng xe cộ tấp nập, Lộc Minh Vi rốt cuộc cảm nhận được rõ ràng rằng mình đã trở lại hiện thực.
Trở lại hiện thực thật chẳng tốt đẹp gì!
Lộc Minh Vi nhắm mắt lại, lặng lẽ kiểm tra tình trạng thân thể.
Kinh mạch trống rỗng, không nói đến việc tu vi Đại Thừa kỳ đã mất sạch, thậm chí ngay cả Trúc Cơ kỳ cũng chưa đạt được. Bên trong cơ thể nàng đầy những tạp chất tích tụ, cản trở dòng linh lực.
Tệ nhất là…
Cảm nhận được linh khí thưa thớt đến đáng thương xung quanh, ánh mắt Lộc Minh Vi dần trở nên vô hồn, cả người bắt đầu cảm thấy bực bội.
Với mức độ linh khí này, đến bao giờ nàng mới có thể đạt Trúc Cơ?
Lộc Minh Vi hít sâu một hơi, rồi chậm rãi thở dài.
Đúng lúc đó, bên cạnh nàng vang lên một tiếng gọi nhẹ nhàng: “Ngươi… ngươi có ổn không?”
"Ngươi... ngươi không sao chứ?"
Lộc Minh Vi mở mắt, nhìn sang bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.