Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Chương 25: Sự Tích Dầu Ăn

Bạch Lão Ma

15/05/2021

Tần Tiễn Quân khóe mắt run run, rõ ràng là ngươi hỏi ta Tu Vi a! Vậy tại sao ta có cảm giác như mình đi khinh thường người khác rồi bị vả mặt là như thế nào?

Trương Hàn nhìn Tần Tiễn Quân bối rối biểu tình, khóe miệng nhịn không được cong lên, ánh mắt trêu chọc nhìn hắn.

Như thể muốn nói: Ta mặc dù thua nhưng...nhưng...nhưng, được rồi ta cũng không rõ nhưng cái gì...

Mặc dù không ăn ớt nhưng Trương Hàn vẫn cay, rõ ràng sắp thắng tới nơi rồi lại bị tà dị Ma Hồn cho đẩy ngược, miêu tả tâm lý Trương Hàn lúc này, một chữ: Cay!

Hai chữ: Rất cay!

Ba chữ: Má nó cay!

Lần đầu tiên thua trong tay người khác cũng làm cho Trương Hàn có chút buỗn bã, bất quá chỉ là có chút thôi.

Kiếp trước là cái nghiện game thành phần, lúc thua nhận lấy đả kích cũng không phải là không thể vượt qua.

Đây điều là kinh nghiệm kiếm bằng máu cả đấy, hiểu cái gì là trận chuỗi không? Hiểu cái gì là Kiếm Khách không? Ngươi một khi hiểu rõ cũng với vượt qua được những điểu này, xem như cho dù Xuyên qua Thế Giới khác cũng không sợ!

Trương Hàn tất nhiên thua được thắng được, đời còn dài, thua keo này ta bày keo khác....Thua quài...Cùng lắm thì gọi anh em....Khụ khụ!

Thua Tần Tiễn Quân, Trương Hàn cũng hiểu một trong những thiếu sót của chính mình, chính là tốc độ. Khi U Ám Ma Xích lao tới, Trương Hàn gần như phản ứng không kịp, chỉ có thể chém một nhát kiếm thường vào đó.

Nếu như hắn đủ nhanh, có thể sẽ thoát được mà đánh bại Tần Tiễn Quân!

'Hi vọng Võ Kỹ tiếp theo mà Huyết Ngọc Bội phát sẽ là liên quan tới Thân Pháp!' Trong lòng cầu nguyện vài cái.

Tần Tiễn Quân thấy Trương Hàn ánh mắt là lạ, nhíu mày nói:"Bây giờ có thể trả lời ta được chưa?"

Đối với Trương Hàn mặt ngoài Luyện Thể Tứ Trọng Thiên lúc đầu hắn còn có chút khinh thường, bất quá sau trận chiến hồi nãy, hắn đã hoàn toàn xem Trương Hàn là cái cùng địa vị người, thậm chí còn có chút kính nể và hướng tới.

Đây cũng là một phần do ý thức của Tần Tiễn Quân gây ra, hắn từ nhỏ đã được mấy cái người lớn trong tộc kể cho rất nhiều chuyện, từ ngoài cửa tin tức, cho tới ngoại quốc, vực khác tin tức...Ví dụ như:"Tháng trước một vị gọi là Trần XXX vì bị khinh thường mà tiêu diệt cả một gia tộc!" "Tiêu XXX của Tiêu Gia tìm thấy Dị Hỏa, thế nhưng ở đấu giá hội múa lửa!" "Một vị thiếu niên cùng một con quạ đen thế nhưng học được thất truyền công pháp!" "......."

Tràn lan đại hải, nghe nhiều đến mức Tần Tiễn Quân đều vì sự vĩ đại của đại gia tộc thiên kiêu cho tẩy não.

Trương Hàn mặc dù là kéo da hổ, nhưng ai biết a? Trời biết! Đất biết! Trương Hàn biết! Ngoài ra chả có thằng cha nào biết ở đây cả! Khụ khụ! Cục súc....cục súc quá....

Bất quá da hổ tuy tiện lợi nhưng cũng có nhiều tai hại, lỡ bị người điều tra ra được thì lúc đó chỉ có mà trốn ở một góc khóc tiếng Mán.

Phiền phức thật sự rất nhiều, không nói mấy cái người bị lừa sẽ mặt đỏ, mặt tím, mặt xanh mà tìm tới đòi lí lẽ, mấy cái gia tộc mà sĩ diện một chút thì sẽ tìm tới kiếm chuyện.

Chính là kiểu đánh em ra anh, đánh anh ra cha, đánh cha ra ông nội, đánh ông nội ra ông cố, đánh ông cố lại ra một ông già ất ơ khác.......Trương Hàn nghĩ tới đây không khỏi lạnh run, cẩu huyết tình tiết a!



Gia phả trong Huyền Huyền thế giới là một thứ rất kỳ diệu, gần như dài vô tận, chỉ cần động nhẹ một thằng thôi cũng có thể kéo cả họ nhà nó ra.

Việc mà từ trước tới giờ Trương Hàn chưa từng gặp ở mội trận đánh game, có thì cũng là đội bạn.

Quay trở lại, Trương Hàn cười làm lạnh, nói:"Haha! Ngươi hỏi đi."

Tần Tiễn Quân:"Đầu tiên! Lý Hầu và Diệp Bàn Hổ đâu?"

"À! Cái này sao? Hai người bọn họ nói là phải đi tìm một số người nữa, Diệp Bàn Hổ đưa cho ta Tín Vật của hắn để gia nhập với các ngươi!" Trương Hàn bình tĩnh, mặt không đổi tim không đập nói.

Những người chung quanh trợn tròn mắt quan sát mặt Trương Hàn, tạo ra một bầu không khí kinh khủng, nếu là ở kiếp trước mấy cái tội phạm đi lấy khẩu cung mà kiểu này chỉ sợ đã bị dọa cho hỏng người.

Thực sự là quá kinh khủng a! Cả bọn mặc dù ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên người cái kia khí tức là không thay đổi được, là rành rành sát nhân khí tức, bị một đám sát nhân nhìn chằm chằm ai mà không run a?

Nếu hình dung không được, ta đổi cho ngươi cái khác ví dụ, ngươi là một cái nam ở chung với ký túc xá cùng 4 người khác, vào một ngày ngươi thấy đám bạn mình nói chuyện bí mật gì với nhau, sáng hôm sau tụi nó mua chai dầu ăn, buổi tối đang ngủ thì xực tỉnh vì mấy cái âm thanh rên rỉ tần suất nhỏ, sáng hôm sau lại thấy chính mình bị trói, cả bốn thằng nhìn chằm chằm...cùng chai dầu ăn.

Chính là gay khí tức, làm người hoảng sợ khí tức...

Bất quá Trương Hàn là cái diễn tinh, làm sao lại bị mấy trò ranh con này cho hù dọa.

"Thứ hai, mục đích của ngươi?" Tần Tiễn Quân nhìn chằm chằm Trương Hàn, mướn nhìn ra hắn thần sắc có hay không dị thường.

Trương Hàn khi nghe câu hỏi, không khỏi có chút trầm mặc một hồi, nói:"Ngươi chỉ cần biết ta không có ý xấu là được rồi."

"Không thể nói?" Tần Tiễn Quân nói.

"Không thể nói!"

Tần Tiễn Quân gật đầu, sau đó có chút hứng thú mà nhìn Trương Hàn, nói:"Ngươi biểu hiện có vẻ không sợ ta giết ngươi sao?"

Trương Hàn cười lắc đầu rồi gật đầu:"Sợ mà cũng không sợ."

Tần Tiễn Quân hứng thú nói:"Nói thử xem, ta muốn nghe ngươi giải thích lí do bên trong."

"Ta tin tưởng ngươi sẽ không giết ta, thân phận của ta không quá rõ ràng, giết lầm thì ngươi và gia tộc đều sẽ vì ta mà chôn theo, còn giết đúng thì chả có gì cả." Trương Hàn cười nhạt nói.

Tần Tiễn Quân cười, hứng thú mà nói:"Ngươi giải thích như vậy chả khác nào đang khuyên ta giết ngươi, ngươi bây giờ không hề giống Trương Gia tộc nhân tí nào cả."

Trương Hàn cười, hai mắt híp thành hai cái nguyệt nha, bộ dáng tràn đầy hưng phấn nói:"Nhưng...Ngươi dám sao?"



"Haha! Ngươi cái này người thật sự rất thú vị!" Tần Tiễn Quân hào sảng mà cười, quơ tay một cái, bóng của Trương Hàn lao ra một sợi xích, Trương Hàn hắn cũng đứng lên bình thường.

Trương Hàn cười nhạt, hắn đương nhiên biết Tần Tiễn Quân sẽ không dám, 50/50 tỉ lệ mặc dù nhìn rất lớn nhưng mà đoán đúng nhận được so với đoán sai tai hại có cực kỳ lớn cách biệt.

Một cái thì liên quan đến gia tộc đại sự, một cái chỉ vì ham vui tức thì. Hắn không tin người như Tần Tiễn Quân lại dám lựa cái thứ hai.

Còn một thứ làm cho hắn tự tin như vậy, chính là bây giờ quan hệ.

Trương Hàn chưa từng làm điều gì có hại với Tần Tiễn Quân! theo Trương Hàn quan sát, Tần Tiễn Quân là người có tính cách ổn trọng, thế nên hắn sẽ không có xảy ra tình tiết nhân vật phản diện nóng đầu mà đi gây thù hằn với hắn.

Tần Tiễn Quân cười nói:"Vậy có thể hay không nói cho ta biết ngươi lại sợ hay không?"

Trương Hàn chắp tay sau lưng, làm cái cao nhân tư thế, sắc mặt biến có chút u buồn nói:"Biết mặt, biết người, không biết tâm! Lỡ như ngươi là loại người não thì điên mà ngoài mặt lại thích giả ổn trọng thì ta mạng coi như toi, ta không muốn ỷ y mà bỏ mạng, rất biệt khuất."

Tần Tiễn Quân:.......

Tần Tiễn Quân im lặng một hồi, sau đó nhịn không được ôm bụng phì cười:"Hahaha! Ngươi thực sự là rất đặc biệt, lần đầu tiên trong đời có người sợ ta là kẻ điên!"

"Ta tin ngươi! Ngươi có đồng ý hay không gia nhập với bọn ta?" Tần Tiễn Quân cười xong, hắn giơ ra tay của mình, trịnh trọng mà nhìn Trương Hàn.

Trương Hàn cười nhạt, giơ ra bàn tay của mình, cả hai người nắm tay, cứ thế plastic tình đồng đội liền thành lập.

"Được rồi, toàn bộ trở về đi thôi, hôm nay ta muốn làm tiệc chiêu đãi cho Trương Hàn!" Tần Tiễn Quân cười vỗ tay, nói.

Đám người tản ra, đi sâu vào trong, từng người bàn tán về trận đấu hồi nãy.

Trương Hàn không có việc gì thì cũng đi tới dưới một góc cây mà bắt đầu luyện tập Võ Kỹ.

Thấy toàn bộ ai nấy đều có việc của mình, một cái hơn 17 tuổi thanh niên lại gần Tần Tiễn Quân, hắn cúi người chào một cái rồi nói:"Thiếu Gia, kẻ đó thực sự có thể tin sao?"

"Tin được hay không, điều này quan trọng sao? Ít nhất hắn không gây hại cho chúng ta." Tần Tiễn Quân lạnh nhạt nói, hắn cũng rõ mối quan hệ của hắn và Trương Hàn bây giờ chính là hợp tác.

Có thể cả hai mục tiêu cùng là một nhưng phải tới lúc đó mới có thể tranh a!

"Thế còn Lý Hầu và Diệp Bàn Hổ..." Thanh niên kia nhíu mày nói.

Tần Tiễn Quân lạnh lùng cười:"Tần Văn Chung này, mấy cái phế vật chết đi thì có như nào? Đừng quên chúng ta đây là ở trong Ma Đạo!"

Tần Văn Chung gật đầu, không nói gì liền lui ra.

Thấy Tần Văn Chung biểu hiện, Tần Tiễn Quân sắc mặt lạnh lẽo, trong lòng càng như băng hàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Huyền Huyễn: Hệ Thống Của Ta Chức Năng Là Chỉ Dẫn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook