Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 31: Đến Lượt Ta Rồi!
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
"Nghe ý của tiền bối, trong tay ngài vẫn còn những cơ duyên thành Thánh khác sao?"
Dương Khâu thận trọng hỏi.
"Thế giới rộng lớn biết bao?"
Lý Vân cười khẽ:
"Ngần ấy năm tháng trôi qua, số cơ duyên bị ẩn giấu nhiều vô kể. Cho dù là cơ duyên ở giới này hết, vậy còn chư thiên vạn giới thì sao?"
"Yên tâm!"
"Miễn là đưa ra được giá cả phù hợp, sẽ luôn có cơ duyên phù hợp dành cho ngươi."
Dương Khâu nghiến răng xoa xoa hai tay, một món binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá xuất hiện trong tay, đang lúc muốn giao ra thì bỗng hắn nghĩ đến điều gì đó.
Binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá đã biến mất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Vân đầy cảnh giác:
"Tiền bối, cơ duyên trong miệng của ngài chẳng phải đã bán cho người khác rồi hả?"
"Sao nào?"
Lý Vân cười nói tiếp:
"Ngươi muốn một mình tiến vào Bí Cảnh?"
Dương Khâu này thật đúng là “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”. Bài học mà Nhâm Thanh Đồ đã “dạy” cho hắn, chắc sẽ theo hắn suốt đời.
“Mọi thứ đều không thể qua được mắt của ngài”.
Dương Khâu gượng cười.
Cơ duyên Thánh Nhân ở Bích Thủy Nhai lần trước, hắn vẫn còn nhớ như in trong đầu. Nếu có thể một mình chiếm lấy thì chỉ riêng linh thảo cũng đủ để hắn an ổn tu luyện đến cảnh giới Thánh Nhân Vương!
Những lợi ích thế này, chẳng ai muốn chia sẻ cả.
Chưa kể nó sẽ thu hút cường địch và khiến bản thân trắng tay quay về.
"Cũng được."
Lý Vân gật đầu đáp:
"Tuy nhiên... phải bỏ thêm tiền!"
Ngay từ đầu, Lý Vân không hề biết bên trong cơ duyên Bích Thủy Nhai có gì, nhưng sau khi bán nó đi hắn đã hối hận khi điều tra qua một lượt.
Bên trong không chỉ có cơ duyên thành Thánh mà còn có vô số linh thảo, điểm quan trọng chính là còn có cả Thánh Binh nữa!
Bốn, năm binh khí cấp Thánh Chủ đã để hắn mua hết rồi!
Thế thì quá thua lỗ!
Cho đến tận bây giờ, Lý Vân mới biết hóa ra hệ thống lại có lòng như vậy.
Rút kinh nghiệm lần đấy, Lý Vân quyết tâm lần sau sẽ không bao giờ bán giá thấp nữa, ít nhất cũng phải thu hoạch được thêm một ít điểm thiên cơ, hoặc là cùng lúc bán cho một nhóm người chẳng hạn.
"Thêm... Thêm tiền?"
Nụ cười trên mặt Dương Khâu cứng đờ.
Vừa mới nhặt được một đống binh khí tàn phá, hắn còn tưởng rằng mình “rủng rỉnh” được một ít, nhưng giờ nghe tiền bối nói thế, trong lòng liền có dự cảm không lành.
"Thêm bao nhiêu?"
Dương Khâu hỏi.
"Ít thì cũng phải gấp bảy tám lần."
Li Vân điềm nhiên trả lời.
"Bảy… bảy tám lần?"
Giọng của Dương Khâu đột nhiên vọt lên mấy tông.
Trước đây hắn đã dốc hết toàn bộ tài sản của mình chỉ để đổi lấy một thông tin. Bây giờ gấp lên bảy hoặc tám lần, há chẳng phải là cần gấp bảy tám lần tài sản ban đầu của mình sao?
"Ngươi đã quên lợi ích ở Bích Thủy Nhai rồi hả?"
Lý Vân hỏi ngược lại.
"Chuyện này..."
Dương Khâu cũng không biết nói gì hơn.
Nghe tiền bối nói thế có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Nếu bản thân thu lại toàn bộ cơ duyên Bích Thủy Nhai thì gia sản của mình đâu chỉ gấp bảy hay tám lần?
"Xin hỏi Tiền bối, binh khí thế này trị giá bao nhiêu?" Dương Khâu suy nghĩ một chút rồi tay lại móc ra món binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá kia.
Món binh khí này chính là một thanh Trường Kiếm. Từ khi bị gãy, linh quang mờ nhạt và không còn ai dám chắc nó còn bao nhiêu uy năng sau bao năm tháng dài đằng đẵng.
"Hệ thống, cái này đáng giá bao nhiêu điểm thiên cơ?”
Lý Vân thầm hỏi.
« Keng, binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá, có thể đổi 800 điểm thiên cơ. »
Lý Vân: "..."
Một binh khí cấp Thánh Chủ hoàn chỉnh trị giá bảy tám nghìn, lúc hỏng chỉ còn bảy tám trăm, chênh lệch tận 10 lần. Có hơi quá đáng.
Quả nhiên, vật phẩm được thu về đều bị ép giá đến tận cùng.
"Thứ này không có giá trị! Nếu như ngươi muốn dùng thứ này để mua tin tức ở Thiên Cơ Lâu, ít nhất cũng cần mấy trăm cái. Hiện tại ngươi có bao nhiêu hả?"
Lý Vân lấy lại tinh thần, nhìn Dương Khâu hỏi.
"Ơ..."
Dương Khâu cười ngượng ngùng rồi lấy binh khí về.
Tuy rằng đã nhặt được rất nhiều, nhưng cũng chẳng đến mức mấy trăm cái. Dù sao Thánh Chủ vẫn rất đáng tiền, đâu có nhiều người chết cùng một chỗ được.
Chuyện ở Bách Đoạn Sơn Mạch căn bản không thể giấu được.
"Thế vài ngày sau… ta lại đến."
Dương Khâu bất đắc dĩ lên tiếng, đưa mắt nhìn Thiên Cơ Lâu rồi nhìn sang Lý Vân, nói:
"Tiền bối, ngài phải để lại cho ta một cơ duyên, ta sẽ trở lại ngay."
"Đừng lo chuyện đó."
Lý Vân khẽ cười.
"Vậy thì… một lời đã định!"
Dương Khâu chắp tay.
Nói xong, Dương Khâu hóa thành một luồng sáng bay lên, chẳng mấy chốc biến mất ở phía chân trời.
Trong lòng hắn đã quyết tâm trở lại Cửu U Ma Tông, tìm những sư huynh đệ có quan hệ tốt rồi mượn một ít binh khí hoặc linh bảo.
Đợi bản thân thành Thánh rồi…
Ừm…
Thành Thánh rồi có vẻ cũng không cần trả lại luôn.
Người trong Ma đạo, vẫn còn chuyện có mượn có trả à?
Chắc mấy người đó cũng chẳng dám đi đòi một vị Thánh Nhân đâu.
...
Thấy Dương Khâu đã đi xa. Lý Vân thu ánh mắt lại, nhìn về phía một đám người cách đó không xa.
"Người tới chắc là Thành chủ thành Đại Hoang?"
Lý Vân khẽ cười.
"Hả???"
Cách đó không xa, Thành chủ thành Đại Hoang đứng đầu hàng nghe thấy giọng nói, tinh thần phấn khởi hẳn lên. Cả người béo núc đều run rẩy, vội vàng bước về phía trước vài bước, khẩn trương đáp:
"Chính là vãn bối!"
Chờ đợi cả buổi trời cũng đến lượt mình!
Trong lòng Thành chủ thành Đại Hoang cũng không ngại lắm, trước tiên là Ma đạo cự phách, sau đó là Chưởng giáo Đại La, có trời mới biết mấy ngày nay hắn ta sống như thế nào, thật quá đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chốc chốc lại có nhân vật Thánh Chủ đến đây, chỉ sợ hắn sẽ bị dọa đến chết.
Lần này, bất luận thế nào hắn cũng phải ôm được đùi của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Nếu không, chỉ sợ sau này sẽ không có nổi một giấc ngủ ngon.
-----
Dương Khâu thận trọng hỏi.
"Thế giới rộng lớn biết bao?"
Lý Vân cười khẽ:
"Ngần ấy năm tháng trôi qua, số cơ duyên bị ẩn giấu nhiều vô kể. Cho dù là cơ duyên ở giới này hết, vậy còn chư thiên vạn giới thì sao?"
"Yên tâm!"
"Miễn là đưa ra được giá cả phù hợp, sẽ luôn có cơ duyên phù hợp dành cho ngươi."
Dương Khâu nghiến răng xoa xoa hai tay, một món binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá xuất hiện trong tay, đang lúc muốn giao ra thì bỗng hắn nghĩ đến điều gì đó.
Binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá đã biến mất.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý Vân đầy cảnh giác:
"Tiền bối, cơ duyên trong miệng của ngài chẳng phải đã bán cho người khác rồi hả?"
"Sao nào?"
Lý Vân cười nói tiếp:
"Ngươi muốn một mình tiến vào Bí Cảnh?"
Dương Khâu này thật đúng là “Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng”. Bài học mà Nhâm Thanh Đồ đã “dạy” cho hắn, chắc sẽ theo hắn suốt đời.
“Mọi thứ đều không thể qua được mắt của ngài”.
Dương Khâu gượng cười.
Cơ duyên Thánh Nhân ở Bích Thủy Nhai lần trước, hắn vẫn còn nhớ như in trong đầu. Nếu có thể một mình chiếm lấy thì chỉ riêng linh thảo cũng đủ để hắn an ổn tu luyện đến cảnh giới Thánh Nhân Vương!
Những lợi ích thế này, chẳng ai muốn chia sẻ cả.
Chưa kể nó sẽ thu hút cường địch và khiến bản thân trắng tay quay về.
"Cũng được."
Lý Vân gật đầu đáp:
"Tuy nhiên... phải bỏ thêm tiền!"
Ngay từ đầu, Lý Vân không hề biết bên trong cơ duyên Bích Thủy Nhai có gì, nhưng sau khi bán nó đi hắn đã hối hận khi điều tra qua một lượt.
Bên trong không chỉ có cơ duyên thành Thánh mà còn có vô số linh thảo, điểm quan trọng chính là còn có cả Thánh Binh nữa!
Bốn, năm binh khí cấp Thánh Chủ đã để hắn mua hết rồi!
Thế thì quá thua lỗ!
Cho đến tận bây giờ, Lý Vân mới biết hóa ra hệ thống lại có lòng như vậy.
Rút kinh nghiệm lần đấy, Lý Vân quyết tâm lần sau sẽ không bao giờ bán giá thấp nữa, ít nhất cũng phải thu hoạch được thêm một ít điểm thiên cơ, hoặc là cùng lúc bán cho một nhóm người chẳng hạn.
"Thêm... Thêm tiền?"
Nụ cười trên mặt Dương Khâu cứng đờ.
Vừa mới nhặt được một đống binh khí tàn phá, hắn còn tưởng rằng mình “rủng rỉnh” được một ít, nhưng giờ nghe tiền bối nói thế, trong lòng liền có dự cảm không lành.
"Thêm bao nhiêu?"
Dương Khâu hỏi.
"Ít thì cũng phải gấp bảy tám lần."
Li Vân điềm nhiên trả lời.
"Bảy… bảy tám lần?"
Giọng của Dương Khâu đột nhiên vọt lên mấy tông.
Trước đây hắn đã dốc hết toàn bộ tài sản của mình chỉ để đổi lấy một thông tin. Bây giờ gấp lên bảy hoặc tám lần, há chẳng phải là cần gấp bảy tám lần tài sản ban đầu của mình sao?
"Ngươi đã quên lợi ích ở Bích Thủy Nhai rồi hả?"
Lý Vân hỏi ngược lại.
"Chuyện này..."
Dương Khâu cũng không biết nói gì hơn.
Nghe tiền bối nói thế có vẻ cũng hợp tình hợp lý.
Nếu bản thân thu lại toàn bộ cơ duyên Bích Thủy Nhai thì gia sản của mình đâu chỉ gấp bảy hay tám lần?
"Xin hỏi Tiền bối, binh khí thế này trị giá bao nhiêu?" Dương Khâu suy nghĩ một chút rồi tay lại móc ra món binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá kia.
Món binh khí này chính là một thanh Trường Kiếm. Từ khi bị gãy, linh quang mờ nhạt và không còn ai dám chắc nó còn bao nhiêu uy năng sau bao năm tháng dài đằng đẵng.
"Hệ thống, cái này đáng giá bao nhiêu điểm thiên cơ?”
Lý Vân thầm hỏi.
« Keng, binh khí cấp Thánh Chủ tàn phá, có thể đổi 800 điểm thiên cơ. »
Lý Vân: "..."
Một binh khí cấp Thánh Chủ hoàn chỉnh trị giá bảy tám nghìn, lúc hỏng chỉ còn bảy tám trăm, chênh lệch tận 10 lần. Có hơi quá đáng.
Quả nhiên, vật phẩm được thu về đều bị ép giá đến tận cùng.
"Thứ này không có giá trị! Nếu như ngươi muốn dùng thứ này để mua tin tức ở Thiên Cơ Lâu, ít nhất cũng cần mấy trăm cái. Hiện tại ngươi có bao nhiêu hả?"
Lý Vân lấy lại tinh thần, nhìn Dương Khâu hỏi.
"Ơ..."
Dương Khâu cười ngượng ngùng rồi lấy binh khí về.
Tuy rằng đã nhặt được rất nhiều, nhưng cũng chẳng đến mức mấy trăm cái. Dù sao Thánh Chủ vẫn rất đáng tiền, đâu có nhiều người chết cùng một chỗ được.
Chuyện ở Bách Đoạn Sơn Mạch căn bản không thể giấu được.
"Thế vài ngày sau… ta lại đến."
Dương Khâu bất đắc dĩ lên tiếng, đưa mắt nhìn Thiên Cơ Lâu rồi nhìn sang Lý Vân, nói:
"Tiền bối, ngài phải để lại cho ta một cơ duyên, ta sẽ trở lại ngay."
"Đừng lo chuyện đó."
Lý Vân khẽ cười.
"Vậy thì… một lời đã định!"
Dương Khâu chắp tay.
Nói xong, Dương Khâu hóa thành một luồng sáng bay lên, chẳng mấy chốc biến mất ở phía chân trời.
Trong lòng hắn đã quyết tâm trở lại Cửu U Ma Tông, tìm những sư huynh đệ có quan hệ tốt rồi mượn một ít binh khí hoặc linh bảo.
Đợi bản thân thành Thánh rồi…
Ừm…
Thành Thánh rồi có vẻ cũng không cần trả lại luôn.
Người trong Ma đạo, vẫn còn chuyện có mượn có trả à?
Chắc mấy người đó cũng chẳng dám đi đòi một vị Thánh Nhân đâu.
...
Thấy Dương Khâu đã đi xa. Lý Vân thu ánh mắt lại, nhìn về phía một đám người cách đó không xa.
"Người tới chắc là Thành chủ thành Đại Hoang?"
Lý Vân khẽ cười.
"Hả???"
Cách đó không xa, Thành chủ thành Đại Hoang đứng đầu hàng nghe thấy giọng nói, tinh thần phấn khởi hẳn lên. Cả người béo núc đều run rẩy, vội vàng bước về phía trước vài bước, khẩn trương đáp:
"Chính là vãn bối!"
Chờ đợi cả buổi trời cũng đến lượt mình!
Trong lòng Thành chủ thành Đại Hoang cũng không ngại lắm, trước tiên là Ma đạo cự phách, sau đó là Chưởng giáo Đại La, có trời mới biết mấy ngày nay hắn ta sống như thế nào, thật quá đáng sợ.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, chốc chốc lại có nhân vật Thánh Chủ đến đây, chỉ sợ hắn sẽ bị dọa đến chết.
Lần này, bất luận thế nào hắn cũng phải ôm được đùi của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Nếu không, chỉ sợ sau này sẽ không có nổi một giấc ngủ ngon.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.