Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 34: Đồ Nhi Nói Thật Chứ?
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
Tiễn Thành chủ thành Đại Hoang ra về.
Lý Vân liếc nhìn bầu trời bên ngoài.
Đã là đêm khuya rồi.
Hắn vươn vai rồi đứng dậy.
Ngay lúc này, đúng lúc Liễu Thành Tuyết bước ra ngoài.
"Xem ra sư phụ của ngươi bỏ rơi ngươi rồi."
Lý Vân vừa cười vừa nói.
Nhâm Thanh Đồ đến từ sáng sớm, buổi trưa liền thành Thánh, giờ đã tối rồi hắn vẫn chưa quay lại đón đệ tử, có vẻ như hắn ta không có ý định đón nàng.
"Sư phụ ta... có lẽ là có tính toán riêng của người."
Liễu Thành Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bất phàm là điều mà ai cũng có thể nhận ra được khi đến đây. Sư phụ để mình ở lại, có lẽ là muốn mượn việc này mà kết giao với Thiên Cơ Lâu.
Liễu Thành Tuyết hiểu rất rõ.
Ở thời điểm trước mắt, Lão tổ Đại La Kiếm Tông mới tọa hóa trong thời kỳ mưa gió loạn lạc, chỉ cần để lộ tin tức ra ngoài, Đại La Kiếm Tông sẽ có khả năng bị diệt vong trong phút chốc.
Sư phụ muốn dựa vào mối quan hệ với tiền bối cũng là chuyện có thể hiểu.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là quên ngươi thôi..."
Giọng nói Lý Vân nhẹ nhàng.
"Tiền bối, ngài lại nhìn trộm suy nghĩ của người khác rồi..."
Gương mặt Liễu Thành Tuyết hơi ửng hồng, nàng cúi đầu xuống.
Từ lâu nàng đã biết tiền bối có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, tu vi của chính mình còn không phải là Thánh Chủ, làm sao có thể giấu được tiền bối?
"Khụ..."
Lý Vân có chút ngượng ngùng, xua tay nói:
"Thói quen thôi mà."
Hắn tiện tay đóng bảng hệ thống, đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
"Ơ..."
Vẻ mặt của Liễu Thành Tuyết nghệch ra, trong lòng đầy nỗi tò mò, tiền bối không cần tu luyện sao?
Rất nhanh sau đó nàng đã phản ứng lại. Đúng rồi, tiền bối là nhân vật bực nào chứ, có lẽ thực lực của hắn đã đi đến điểm cuối của con đường tu luyện rồi.
Cần gì phải tiếp tục tu luyện nữa?
....
Đại La Kiếm Tông.
Từng tòa thần phong lơ lửng trong hư không như những lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tầng mây.
Giữa các đỉnh núi, ánh sáng thần thánh xuyên qua màn đêm, áng lành lan tỏa, từng đệ tử mặc đồ trắng, trên ống tay áo có thêu kiếm văn ngự kiếm bay qua.
Lúc này, một đạo lưu quang xoẹt qua phía chân trời rồi biến mất, uy thế của Thánh nhân khiến người ta sợ hãi.
Người này chính là Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông, Nhâm Thanh Đồ.
Sau khi vào Tông môn.
Tốc độ của Nhâm Thanh Đồ không hề suy giảm, hắn bay thẳng về phía sau núi.
"Người vừa rồi hình như là Chưởng giáo?"
"Chắc không phải đâu, có lẽ là vị Lão tổ nào đó thôi. Vừa rồi đúng là Thánh uy, tuy Chưởng giáo công tham tạo hóa, nhưng dường như vẫn còn chút khoảng cách với Thánh Cảnh.”
"Nhưng loại kiếm ý Đại La đó, ngoài Chưởng giáo thì còn có ai có thể dùng?"
"Ngốc hả? Công pháp tu luyện của các Chưởng giáo qua nhiều thế hệ đều giống nhau, làm sao ngươi biết được đấy không phải là Chưởng giáo đời trước?"
"Chuyện này... cũng đúng."
...
Khí tức của Nhâm Thanh Đồ lướt qua.
Bên trong Đại La Kiếm Tông, rất nhiều người nhìn về hướng hắn biến mất mà bàn tán xôn xao đã gây ra cơn náo động lớn.
Thấy lưu quang đã biến mất ở sau núi, aii nấy cũng có biểu hiện “quả nhiên là như vậy”.
Đúng là một vị Thái Thượng Trưởng Lão rồi, bằng không sao lại chạy về phía sau núi?
Phải biết rằng đó là nơi mà Thái Thượng Trưởng Lão bế quan. Ngày thường, ngay cả Chưởng giáo cũng không dễ dàng đặt chân tới đây.
Phía sau núi của Đại La Kiếm Tông.
Nhâm Thanh Đồ đáp xuống từ chỏm mây.
Khi đến một gò núi, hắn khom mình hành lễ, nghiêm nghị nói:
"Đệ tử Nhâm Thanh Đồ, cầu kiến sư phụ!"
Dứt lời.
Mãi một lúc lâu sau, mới có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
"Hóa ra là Thanh Đồ, lên đây đi."
"Vâng, sư phụ!"
Nhâm Thanh Đồ đáp lại một tiếng rồi đi về phía ngọn núi.
Đỉnh núi.
Một mái đình nhỏ tọa lạc bên trên.
Lúc này trong đình có hai lão giả ngồi đối diện nhau, một người cầm quân cờ trắng đang chần chừ bất định, người kia vuốt chòm râu trắng với nụ cười như đã tính trước mọi việc.
"Nhâm Thanh Đồ bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá."
"Ồ?"
Nghe thấy tiếng nói, lão giả cầm quân cờ trắng mày mặt rạng rỡ, thả quân cờ trong tay xuống rồi nhìn sang Nhâm Thanh Đồ, nói:
"Đồ nhi đến rồi à? Chắc là vì chuyện của Tông môn... Hả? Ngươi thành Thánh rồi?
"Thành Thánh?"
Lão giả còn lại nghe được điều đó, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu nhìn Nhâm Thanh Đồ.
"Không giấu gì sư phụ, sư bá, đệ tử đúng thật đã thành Thánh rồi."
Nhâm Thanh Đồ kính cẩn đáp.
"Thanh Đồ, ngươi đã gặp được cơ duyên gì?"
Một lão giả lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy nghi vấn.
Bọn họ vẫn hiểu rõ Nhâm Thanh Đồ, thiên phú cực cao và tư chất cũng rất tốt, tương lai không khó để trở thành Thánh, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Ít nhất, trong vòng năm trăm năm, khả năng thành Thánh không lớn.
"Sư bá nói đúng. Đệ tử quả thực được cao nhân chỉ điểm đi vào một động thiên và đạt được sự truyền thừa của Thánh Nhân thời Thượng cổ, sau đó mới thành Thánh."
Nhâm Thanh Đồ cung kính trả lời.
"Cao nhân chỉ điểm?"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nhướng mày, trao đổi ánh mắt với lão giả bên cạnh, sau đó quay lại hỏi:
"Đồ nhi, người mà ngươi nói là ai?"
"Vị tiền bối này, danh hiệu là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, thực lực vô song. Đồ nhi đã sử dụng bốn binh khí cấp Thánh Chủ để trao đổi một tin tức trong tay của tiền bối!"
Nhâm Thanh Đồ nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi tiếp tục:
"Dựa vào thông tin này, đồ nhi đã vào một động thiên tên là Bích Thủy Nhai, đạt được cơ duyên thánh Thánh ở đấy!"
"Được!"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ vỗ tay tán thưởng, lớn tiếng nói:
"Không ngờ Thanh Đồ ngươi còn có phúc khí như vậy, sau khi thành Thánh đừng quên cảm tạ vị tiền bối kia."
"Đồ nhi hiểu, nhưng lần này đồ nhi vội vàng trở về đây còn có một việc khác."
Nhâm Thanh Đồ xấu hổ toát mồ hôi.
Đừng nói là cảm tạ, bản thân hắn còn chưa quay về thành Đại Hoang đã vội vàng trở về Đại La Kiếm Tông, không phải hắn không muốn đi thành Đại Hoang, đích thực là hắn không thể ra thoát khỏi nó nữa rồi.
Tin tức về việc thành Thánh của chính mình không bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp giới.
Thánh Địa gần Bách Đoạn Sơn Mạch chắc chắn sẽ bị đánh động.
Nếu đổi lại là một ai đó thành Thánh trong phạm vi thế lực của Đại La Kiếm Tông thì hắn cũng sẽ phái người đến điều tra, sau đó cố gắng nắm giữ cơ duyên trong tay mình.
Hiện giờ Xích Viêm Thánh Địa và Thiên Dận Hoàng Triều đều đã rục rịch hành động.
Người của họ không chừng đã đến Bách Đoạn Sơn Mạch.
Ngoài ra, còn có một Dương Khâu.
Tên này không như những người khác, hắn nắm giữ phương pháp phá trận. Nếu hắn trở về Cửu U Ma Tông trước rồi giao đưa phương pháp phá trận cho Chưởng giáo Cửu U Ma Tông.
Cơ duyên Bích Thủy Nhai thuộc về ai sẽ không thể nói trước được.
Hắn quay về vào lúc này chính là muốn mang người đến chiếm cơ duyên đó trước rồi tính sau
"Vẫn còn một tin nữa?"
Trong lòng Sư phụ Nhâm Thanh Đồ có chút tò mò, hỏi:
"Tin gì?"
"Trong cơ duyên đó, không chỉ có phương pháp thành Thánh, mà còn có vô số thiên tài địa bảo. Nếu có thể chiếm được chúng, Đại La Kiếm Tông ta nhất định sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn!"
Nhâm Thanh Đồ nói với vẻ đầy hứa hẹn.
"Hả?"
Ngay khi Nhâm Thanh Đồ nói xong, lão giả ngồi bên cạnh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Ngươi chắc chắn vẫn có rất nhiều thiên tài địa bảo không?"
"Đúng thế!"
Nhâm Thanh Đồ gật đầu.
"Cơ duyên quý giá như thế mà vị tiền bối chỉ nhận lấy của ngươi bốn binh khí cấp Thánh Chủ thôi sao?"
Sư bá nghi ngờ hỏi.
Thế thì quá kỳ lạ, ngẫm thế nào cũng có vẻ không bình thường.
"Sự thật đúng là như vậy. Tiền bối đó chỉ bán tin tức, không màng đến những thứ khác. Chính vì để Đại La Kiếm Tông tái hiện huy hoàng lần nữa cũng không phải là không thể."
Nhâm Thanh Đồ cười gượng gạo.
"Hí--!"
Nghe được lời này.
Hai lão giả cùng hít vào một hơi.
Chuyện này có hơi kinh khủng.
Đại La Kiếm Tông đang trong thời kỳ suy yếu, không người kế tục. Nếu có thể khiến Đại La Kiếm Tông trở lại thời kỳ huy hoàng, há chẳng phải là có thể đẩy ra một tồn tại cấp bậc Đại Thánh sao?
"Lời này của ngươi có thật không?"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nghiêm nghị hỏi.
Chuyện liên quan đến chặng đường phía trước của Đại La Kiếm Tông, họ không thể không coi trọng.
"Hoàn toàn là thật!"
Nhâm Thanh Đồ thốt ra bốn chữ.
"Đã nói vậy rồi thì hai huynh đệ chúng ta cũng nên ra ngoài dạo rồi."
Sau một hồi im lặng.
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nhẹ nhàng nói.
Ngày hôm ấy.
Hai đạo khí tức Thánh Nhân bay thẳng đến Bách Đoạn Sơn Mạch.
Trong lúc cả hai rời núi, Nhâm Thanh Đồ cũng đã chép lại phương pháp phá trận trong tay mình thành một bản rồi gửi vào tay sư phụ.
Có ngọc giản rồi, ít nhất họ có thể ra vào Bách Thủy Nhai một cách an toàn.
Còn chính hắn..... Cũng cần phải củng cố tu vi vì dù sao cũng vừa mới đột phá không lâu.
-----
Lý Vân liếc nhìn bầu trời bên ngoài.
Đã là đêm khuya rồi.
Hắn vươn vai rồi đứng dậy.
Ngay lúc này, đúng lúc Liễu Thành Tuyết bước ra ngoài.
"Xem ra sư phụ của ngươi bỏ rơi ngươi rồi."
Lý Vân vừa cười vừa nói.
Nhâm Thanh Đồ đến từ sáng sớm, buổi trưa liền thành Thánh, giờ đã tối rồi hắn vẫn chưa quay lại đón đệ tử, có vẻ như hắn ta không có ý định đón nàng.
"Sư phụ ta... có lẽ là có tính toán riêng của người."
Liễu Thành Tuyết suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng đáp.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu bất phàm là điều mà ai cũng có thể nhận ra được khi đến đây. Sư phụ để mình ở lại, có lẽ là muốn mượn việc này mà kết giao với Thiên Cơ Lâu.
Liễu Thành Tuyết hiểu rất rõ.
Ở thời điểm trước mắt, Lão tổ Đại La Kiếm Tông mới tọa hóa trong thời kỳ mưa gió loạn lạc, chỉ cần để lộ tin tức ra ngoài, Đại La Kiếm Tông sẽ có khả năng bị diệt vong trong phút chốc.
Sư phụ muốn dựa vào mối quan hệ với tiền bối cũng là chuyện có thể hiểu.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, có lẽ chỉ là quên ngươi thôi..."
Giọng nói Lý Vân nhẹ nhàng.
"Tiền bối, ngài lại nhìn trộm suy nghĩ của người khác rồi..."
Gương mặt Liễu Thành Tuyết hơi ửng hồng, nàng cúi đầu xuống.
Từ lâu nàng đã biết tiền bối có thể nhìn thấu tâm tư của người khác, tu vi của chính mình còn không phải là Thánh Chủ, làm sao có thể giấu được tiền bối?
"Khụ..."
Lý Vân có chút ngượng ngùng, xua tay nói:
"Thói quen thôi mà."
Hắn tiện tay đóng bảng hệ thống, đi lên lầu, vừa đi vừa nói: "Trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi."
"Ơ..."
Vẻ mặt của Liễu Thành Tuyết nghệch ra, trong lòng đầy nỗi tò mò, tiền bối không cần tu luyện sao?
Rất nhanh sau đó nàng đã phản ứng lại. Đúng rồi, tiền bối là nhân vật bực nào chứ, có lẽ thực lực của hắn đã đi đến điểm cuối của con đường tu luyện rồi.
Cần gì phải tiếp tục tu luyện nữa?
....
Đại La Kiếm Tông.
Từng tòa thần phong lơ lửng trong hư không như những lưỡi kiếm sắc bén đâm thẳng vào tầng mây.
Giữa các đỉnh núi, ánh sáng thần thánh xuyên qua màn đêm, áng lành lan tỏa, từng đệ tử mặc đồ trắng, trên ống tay áo có thêu kiếm văn ngự kiếm bay qua.
Lúc này, một đạo lưu quang xoẹt qua phía chân trời rồi biến mất, uy thế của Thánh nhân khiến người ta sợ hãi.
Người này chính là Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông, Nhâm Thanh Đồ.
Sau khi vào Tông môn.
Tốc độ của Nhâm Thanh Đồ không hề suy giảm, hắn bay thẳng về phía sau núi.
"Người vừa rồi hình như là Chưởng giáo?"
"Chắc không phải đâu, có lẽ là vị Lão tổ nào đó thôi. Vừa rồi đúng là Thánh uy, tuy Chưởng giáo công tham tạo hóa, nhưng dường như vẫn còn chút khoảng cách với Thánh Cảnh.”
"Nhưng loại kiếm ý Đại La đó, ngoài Chưởng giáo thì còn có ai có thể dùng?"
"Ngốc hả? Công pháp tu luyện của các Chưởng giáo qua nhiều thế hệ đều giống nhau, làm sao ngươi biết được đấy không phải là Chưởng giáo đời trước?"
"Chuyện này... cũng đúng."
...
Khí tức của Nhâm Thanh Đồ lướt qua.
Bên trong Đại La Kiếm Tông, rất nhiều người nhìn về hướng hắn biến mất mà bàn tán xôn xao đã gây ra cơn náo động lớn.
Thấy lưu quang đã biến mất ở sau núi, aii nấy cũng có biểu hiện “quả nhiên là như vậy”.
Đúng là một vị Thái Thượng Trưởng Lão rồi, bằng không sao lại chạy về phía sau núi?
Phải biết rằng đó là nơi mà Thái Thượng Trưởng Lão bế quan. Ngày thường, ngay cả Chưởng giáo cũng không dễ dàng đặt chân tới đây.
Phía sau núi của Đại La Kiếm Tông.
Nhâm Thanh Đồ đáp xuống từ chỏm mây.
Khi đến một gò núi, hắn khom mình hành lễ, nghiêm nghị nói:
"Đệ tử Nhâm Thanh Đồ, cầu kiến sư phụ!"
Dứt lời.
Mãi một lúc lâu sau, mới có một giọng nói già nua chậm rãi vang lên.
"Hóa ra là Thanh Đồ, lên đây đi."
"Vâng, sư phụ!"
Nhâm Thanh Đồ đáp lại một tiếng rồi đi về phía ngọn núi.
Đỉnh núi.
Một mái đình nhỏ tọa lạc bên trên.
Lúc này trong đình có hai lão giả ngồi đối diện nhau, một người cầm quân cờ trắng đang chần chừ bất định, người kia vuốt chòm râu trắng với nụ cười như đã tính trước mọi việc.
"Nhâm Thanh Đồ bái kiến sư phụ, bái kiến sư bá."
"Ồ?"
Nghe thấy tiếng nói, lão giả cầm quân cờ trắng mày mặt rạng rỡ, thả quân cờ trong tay xuống rồi nhìn sang Nhâm Thanh Đồ, nói:
"Đồ nhi đến rồi à? Chắc là vì chuyện của Tông môn... Hả? Ngươi thành Thánh rồi?
"Thành Thánh?"
Lão giả còn lại nghe được điều đó, sắc mặt liền thay đổi, quay đầu nhìn Nhâm Thanh Đồ.
"Không giấu gì sư phụ, sư bá, đệ tử đúng thật đã thành Thánh rồi."
Nhâm Thanh Đồ kính cẩn đáp.
"Thanh Đồ, ngươi đã gặp được cơ duyên gì?"
Một lão giả lên tiếng hỏi với vẻ mặt đầy nghi vấn.
Bọn họ vẫn hiểu rõ Nhâm Thanh Đồ, thiên phú cực cao và tư chất cũng rất tốt, tương lai không khó để trở thành Thánh, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Ít nhất, trong vòng năm trăm năm, khả năng thành Thánh không lớn.
"Sư bá nói đúng. Đệ tử quả thực được cao nhân chỉ điểm đi vào một động thiên và đạt được sự truyền thừa của Thánh Nhân thời Thượng cổ, sau đó mới thành Thánh."
Nhâm Thanh Đồ cung kính trả lời.
"Cao nhân chỉ điểm?"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nhướng mày, trao đổi ánh mắt với lão giả bên cạnh, sau đó quay lại hỏi:
"Đồ nhi, người mà ngươi nói là ai?"
"Vị tiền bối này, danh hiệu là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, thực lực vô song. Đồ nhi đã sử dụng bốn binh khí cấp Thánh Chủ để trao đổi một tin tức trong tay của tiền bối!"
Nhâm Thanh Đồ nói đến đây thì hơi dừng lại, rồi tiếp tục:
"Dựa vào thông tin này, đồ nhi đã vào một động thiên tên là Bích Thủy Nhai, đạt được cơ duyên thánh Thánh ở đấy!"
"Được!"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ vỗ tay tán thưởng, lớn tiếng nói:
"Không ngờ Thanh Đồ ngươi còn có phúc khí như vậy, sau khi thành Thánh đừng quên cảm tạ vị tiền bối kia."
"Đồ nhi hiểu, nhưng lần này đồ nhi vội vàng trở về đây còn có một việc khác."
Nhâm Thanh Đồ xấu hổ toát mồ hôi.
Đừng nói là cảm tạ, bản thân hắn còn chưa quay về thành Đại Hoang đã vội vàng trở về Đại La Kiếm Tông, không phải hắn không muốn đi thành Đại Hoang, đích thực là hắn không thể ra thoát khỏi nó nữa rồi.
Tin tức về việc thành Thánh của chính mình không bao lâu nữa sẽ lan truyền khắp giới.
Thánh Địa gần Bách Đoạn Sơn Mạch chắc chắn sẽ bị đánh động.
Nếu đổi lại là một ai đó thành Thánh trong phạm vi thế lực của Đại La Kiếm Tông thì hắn cũng sẽ phái người đến điều tra, sau đó cố gắng nắm giữ cơ duyên trong tay mình.
Hiện giờ Xích Viêm Thánh Địa và Thiên Dận Hoàng Triều đều đã rục rịch hành động.
Người của họ không chừng đã đến Bách Đoạn Sơn Mạch.
Ngoài ra, còn có một Dương Khâu.
Tên này không như những người khác, hắn nắm giữ phương pháp phá trận. Nếu hắn trở về Cửu U Ma Tông trước rồi giao đưa phương pháp phá trận cho Chưởng giáo Cửu U Ma Tông.
Cơ duyên Bích Thủy Nhai thuộc về ai sẽ không thể nói trước được.
Hắn quay về vào lúc này chính là muốn mang người đến chiếm cơ duyên đó trước rồi tính sau
"Vẫn còn một tin nữa?"
Trong lòng Sư phụ Nhâm Thanh Đồ có chút tò mò, hỏi:
"Tin gì?"
"Trong cơ duyên đó, không chỉ có phương pháp thành Thánh, mà còn có vô số thiên tài địa bảo. Nếu có thể chiếm được chúng, Đại La Kiếm Tông ta nhất định sẽ đạt đến cảnh giới cao hơn!"
Nhâm Thanh Đồ nói với vẻ đầy hứa hẹn.
"Hả?"
Ngay khi Nhâm Thanh Đồ nói xong, lão giả ngồi bên cạnh nhíu mày, trầm giọng hỏi:
"Ngươi chắc chắn vẫn có rất nhiều thiên tài địa bảo không?"
"Đúng thế!"
Nhâm Thanh Đồ gật đầu.
"Cơ duyên quý giá như thế mà vị tiền bối chỉ nhận lấy của ngươi bốn binh khí cấp Thánh Chủ thôi sao?"
Sư bá nghi ngờ hỏi.
Thế thì quá kỳ lạ, ngẫm thế nào cũng có vẻ không bình thường.
"Sự thật đúng là như vậy. Tiền bối đó chỉ bán tin tức, không màng đến những thứ khác. Chính vì để Đại La Kiếm Tông tái hiện huy hoàng lần nữa cũng không phải là không thể."
Nhâm Thanh Đồ cười gượng gạo.
"Hí--!"
Nghe được lời này.
Hai lão giả cùng hít vào một hơi.
Chuyện này có hơi kinh khủng.
Đại La Kiếm Tông đang trong thời kỳ suy yếu, không người kế tục. Nếu có thể khiến Đại La Kiếm Tông trở lại thời kỳ huy hoàng, há chẳng phải là có thể đẩy ra một tồn tại cấp bậc Đại Thánh sao?
"Lời này của ngươi có thật không?"
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nghiêm nghị hỏi.
Chuyện liên quan đến chặng đường phía trước của Đại La Kiếm Tông, họ không thể không coi trọng.
"Hoàn toàn là thật!"
Nhâm Thanh Đồ thốt ra bốn chữ.
"Đã nói vậy rồi thì hai huynh đệ chúng ta cũng nên ra ngoài dạo rồi."
Sau một hồi im lặng.
Sư phụ Nhâm Thanh Đồ nhẹ nhàng nói.
Ngày hôm ấy.
Hai đạo khí tức Thánh Nhân bay thẳng đến Bách Đoạn Sơn Mạch.
Trong lúc cả hai rời núi, Nhâm Thanh Đồ cũng đã chép lại phương pháp phá trận trong tay mình thành một bản rồi gửi vào tay sư phụ.
Có ngọc giản rồi, ít nhất họ có thể ra vào Bách Thủy Nhai một cách an toàn.
Còn chính hắn..... Cũng cần phải củng cố tu vi vì dù sao cũng vừa mới đột phá không lâu.
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.