Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu! (Bản Dịch)
Chương 2: Làm Sao Tiền Bối Biết Được?
Tiểu Ngưu Tọa Phi Cơ
09/04/2022
"Ngươi biết ta?"
Thiếu nữ hơi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi tông môn, dọc đường đi lại rất khiêm tốn, cho nên rất ít khả năng bị người khác nhận ra thân phận thật
Nhưng không nghĩ tới.
Vừa mới bước vào Thiên Cơ Lâu, người thanh niên áo xanh trước mắt này lại nói ra một câu vạch trần thân phận của mình.
"Uy danh của Tam đệ tử Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông Liễu Thành Tuyết, có mấy ai ở trên đời lại không biết?"
Lý Vân vừa cười vừa nói.
Trước mặt hắn có một màn sáng màu xanh nhạt nổi lơ lửng, bên trên hiện ra tin tức của thiếu nữ váy trắng này.
« Danh tính: Liễu Thành Tuyết! »
« Thực lực: Thông Khiếu Cảnh trung kỳ! »
« Thế lực tương ứng: Đại La Kiếm Tông! »
« Sư phụ: Chưởng giáo Đại La Nhâm Thanh Đồ! »
« Tình hình trước mắt: Trong trạng thái bị thương nhẹ, đang đuổi giết đệ tử nòng cốt Đỗ Thiên Thương của Cửu U Ma Tông. . . »
« Ấn vào để hiện ra nhiều hơn. . . »
Bất cứ ai bước vào Thiên Cơ Lâu, tất cả thông tin của người đó đều sẽ bị điều tra rõ ràng, dù là quá khứ hay hiện tại, tất cả đều sẽ hiện ra.
Bởi vì... nó thuộc về chuyện đã xảy ra, cho nên để lộ sẽ không được tính là tiết lộ thiên cơ.
Nhưng nếu như muốn điều tra chuyện của tương lai, hoặc là tình hình của người không ở Thiên Cơ Lâu, sẽ phải tiêu tốn điểm thiên cơ.
"Các hạ là người phương nào?"
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết trở nên ngưng trọng.
Nàng không phải đứa ngốc.
Sư phụ của mình chính là Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông, uy danh hiển hách, nhưng chuyện này không hề có quan hệ gì với nàng cả, nàng chỉ là Tam đệ tử, mà còn là lần đầu tiên xuống núi.
Nếu nói người người đều nghe qua uy danh của nàng, chắc chắn không có khả năng này!
Nếu người trước mặt đã nhận ra nàng, thế thì rất có thể đã sớm để ý đến nàng!
Nói không chừng.
Đối phương đang chờ mình qua đây!
Nghĩ vậy, trong lòng Liễu Thành Tuyết hơi căng thẳng, muốn điều động chân nguyên.
Nhưng kết quả lại làm cho nàng kinh hãi.
Chẳng biết lúc nào.
Một thân tu vi Thông Khiếu Cảnh trung kỳ của nàng đã tan biến không còn dấu tích, trong kinh mạch không có chút chân nguyên nào, dường như nàng chỉ là một cô gái yếu ớt chưa bao giờ tu luyện vậy.
"Ngươi làm gì ta thế?"
Liễu Thành Tuyết quá sợ hãi.
Bản thân mình đúng là không có kinh nghiệm gì.
Lần đầu bước vào thế tục, còn chưa bộc lộ tài năng đã ngã nhào ở trong một cửa tiệm nhỏ. Người trước mặt có thể làm cho tu vi của nàng biến mất, chắc chắn cũng có thể gạt bỏ chính mình một cách không tiếng động!
"Liễu cô nương không cần kinh hoảng, ta không có ác ý."
Lý Vân khoát tay áo, đưa tay ý bảo đến: "Người tới là khách, Lý mỗ sao có thể có ý đồ bất chính đối với cô nương được?"
"Vãn bối càn rỡ rồi, mong tiền bối chớ trách."
Liễu Thành Tuyết khôi phục lại rất nhanh, sau đó nàng chắp tay thi lễ.
Vị trước mặt này.
Tuy không nhìn ra thực lực, nhưng có thể làm cho tu vi của mình biến mất không một tiếng động, rõ ràng không phải là người bình thường. Theo nàng biết thì ngay cả sư phụ của mình cũng không làm được như vậy.
Từ đó có thể kết luận.
Vị tiền bối trước mắt, tất nhiên là một vị cao nhân lánh đời.
Hắn muốn giết chính mình thì dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, không cần tốn nhiều sức. Nếu là kẻ địch, đừng nói là chính mình, sợ rằng ngay cả Đại La Kiếm Tông sau lưng mình cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Thành Tuyết lập tức thay đổi thái độ trước đó, biến thành cung kính không gì sánh được.
"Không sao."
Lý Vân không thèm để ý, trên mặt mang theo nụ cười.
Thiên Cơ Lâu có thể che đậy cả Thiên Đạo, đối phó với một thiên tài tuổi trẻ thì không cần tốn nhiều sức. Dù Chưởng giáo Đại La có ở chỗ này, cũng không tạo được chút bọt sóng nào.
"Không biết tiền bối xưng hô thế nào?"
Liễu Thành Tuyết cẩn thận dò hỏi.
"Họ Lý, tên một chữ Vân, là Lâu chủ của tòa Thiên Cơ Lâu này."
Lý Vân từ tốn nói.
Rất có khí thế của thế ngoại cao nhân.
Khiến người ta không mò ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
"Thì ra là Thiên Cơ Lâu Chủ, không biết tiền bối triệu vãn bối đến đây là có chuyện gì cần phân phó?"
Liễu Thành Tuyết lén lút quan sát sắc mặt của Lý Vân, nhỏ giọng hỏi.
Dưới cái nhìn của nàng.
Một vị cao nhân lánh đời như thế, mỗi một cử động đều sẽ có thâm ý. Từ giây phút mình bước vào Thiên Cơ Lâu, nói không chừng đều nằm trong mưu tính của tiền bối.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn chỉ cho ngươi một con đường sáng mà thôi."
Lý Vân nói với vẻ bình thản.
"Đường sáng?"
Liễu Thành Tuyết không hiểu ra sao.
"Xin hỏi đường sáng tiền bối nói tới là?"
"Không phải ngươi đang đuổi giết Đỗ Thiên Thương à?"
Lý Vân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó để chén trà xuống, dứt khoát nói.
"Hả?"
Trong lòng Liễu Thành Tuyết đầy kinh hãi.
Chuyện này chính là tuyệt mật, chỉ có một mình nàng và Đỗ Thiên Thương biết được.
Hiện giờ tuyệt đối không thể truyền đi.
Dù sao Đỗ Thiên Thương cũng là đệ tử nòng cốt của Cửu U Ma Tông, phía sau lưng là một vị Trưởng lão Cửu U Ma Tông. Nếu như bị đối phương biết được, nói không chừng sẽ dẫn tới việc Cửu U Ma Tông khai chiến với Đại La Kiếm Tông!
Chỉ khi chờ đến lúc chính mình trảm sát Đỗ Thiên Thương, nàng mới có thể để tin tức này truyền ra.
Bởi vì.
Cửu U Ma Tông sẽ không vì một người chết mà đối đầu với Đại La Kiếm Tông.
Nhiều lắm chỉ là truy cứu trách nhiệm mà thôi.
Nhưng người vẫn sống thì lại là chuyện khác.
Nếu Cửu U Ma Tông không quan tâm, lòng người sẽ tản.
Sẽ tạo cho người khác một loại ảo giác, ngay cả đệ tử nòng cốt nhà mình cũng không giữ được.
"Làm sao tiền bối biết được?"
Liễu Thành Tuyết khẩn trương hỏi.
"Làm sao ta biết được. . ."
Lý Vân bật cười.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên, câu đối trước cửa Thiên Cơ Lâu?"
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, cao thâm khó lường nói: "Trong thiên hạ này, còn không có chuyện mà Thiên Cơ Lâu không biết. Chỉ cần ta cảm thấy hứng thú, sẽ không có bất kỳ chuyện gì thoát khỏi suy tính của ta!"
-----
Thiếu nữ hơi sửng sốt.
Đây là lần đầu tiên nàng rời khỏi tông môn, dọc đường đi lại rất khiêm tốn, cho nên rất ít khả năng bị người khác nhận ra thân phận thật
Nhưng không nghĩ tới.
Vừa mới bước vào Thiên Cơ Lâu, người thanh niên áo xanh trước mắt này lại nói ra một câu vạch trần thân phận của mình.
"Uy danh của Tam đệ tử Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông Liễu Thành Tuyết, có mấy ai ở trên đời lại không biết?"
Lý Vân vừa cười vừa nói.
Trước mặt hắn có một màn sáng màu xanh nhạt nổi lơ lửng, bên trên hiện ra tin tức của thiếu nữ váy trắng này.
« Danh tính: Liễu Thành Tuyết! »
« Thực lực: Thông Khiếu Cảnh trung kỳ! »
« Thế lực tương ứng: Đại La Kiếm Tông! »
« Sư phụ: Chưởng giáo Đại La Nhâm Thanh Đồ! »
« Tình hình trước mắt: Trong trạng thái bị thương nhẹ, đang đuổi giết đệ tử nòng cốt Đỗ Thiên Thương của Cửu U Ma Tông. . . »
« Ấn vào để hiện ra nhiều hơn. . . »
Bất cứ ai bước vào Thiên Cơ Lâu, tất cả thông tin của người đó đều sẽ bị điều tra rõ ràng, dù là quá khứ hay hiện tại, tất cả đều sẽ hiện ra.
Bởi vì... nó thuộc về chuyện đã xảy ra, cho nên để lộ sẽ không được tính là tiết lộ thiên cơ.
Nhưng nếu như muốn điều tra chuyện của tương lai, hoặc là tình hình của người không ở Thiên Cơ Lâu, sẽ phải tiêu tốn điểm thiên cơ.
"Các hạ là người phương nào?"
Sắc mặt Liễu Thành Tuyết trở nên ngưng trọng.
Nàng không phải đứa ngốc.
Sư phụ của mình chính là Chưởng giáo Đại La Kiếm Tông, uy danh hiển hách, nhưng chuyện này không hề có quan hệ gì với nàng cả, nàng chỉ là Tam đệ tử, mà còn là lần đầu tiên xuống núi.
Nếu nói người người đều nghe qua uy danh của nàng, chắc chắn không có khả năng này!
Nếu người trước mặt đã nhận ra nàng, thế thì rất có thể đã sớm để ý đến nàng!
Nói không chừng.
Đối phương đang chờ mình qua đây!
Nghĩ vậy, trong lòng Liễu Thành Tuyết hơi căng thẳng, muốn điều động chân nguyên.
Nhưng kết quả lại làm cho nàng kinh hãi.
Chẳng biết lúc nào.
Một thân tu vi Thông Khiếu Cảnh trung kỳ của nàng đã tan biến không còn dấu tích, trong kinh mạch không có chút chân nguyên nào, dường như nàng chỉ là một cô gái yếu ớt chưa bao giờ tu luyện vậy.
"Ngươi làm gì ta thế?"
Liễu Thành Tuyết quá sợ hãi.
Bản thân mình đúng là không có kinh nghiệm gì.
Lần đầu bước vào thế tục, còn chưa bộc lộ tài năng đã ngã nhào ở trong một cửa tiệm nhỏ. Người trước mặt có thể làm cho tu vi của nàng biến mất, chắc chắn cũng có thể gạt bỏ chính mình một cách không tiếng động!
"Liễu cô nương không cần kinh hoảng, ta không có ác ý."
Lý Vân khoát tay áo, đưa tay ý bảo đến: "Người tới là khách, Lý mỗ sao có thể có ý đồ bất chính đối với cô nương được?"
"Vãn bối càn rỡ rồi, mong tiền bối chớ trách."
Liễu Thành Tuyết khôi phục lại rất nhanh, sau đó nàng chắp tay thi lễ.
Vị trước mặt này.
Tuy không nhìn ra thực lực, nhưng có thể làm cho tu vi của mình biến mất không một tiếng động, rõ ràng không phải là người bình thường. Theo nàng biết thì ngay cả sư phụ của mình cũng không làm được như vậy.
Từ đó có thể kết luận.
Vị tiền bối trước mắt, tất nhiên là một vị cao nhân lánh đời.
Hắn muốn giết chính mình thì dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, không cần tốn nhiều sức. Nếu là kẻ địch, đừng nói là chính mình, sợ rằng ngay cả Đại La Kiếm Tông sau lưng mình cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nghĩ tới đây, Liễu Thành Tuyết lập tức thay đổi thái độ trước đó, biến thành cung kính không gì sánh được.
"Không sao."
Lý Vân không thèm để ý, trên mặt mang theo nụ cười.
Thiên Cơ Lâu có thể che đậy cả Thiên Đạo, đối phó với một thiên tài tuổi trẻ thì không cần tốn nhiều sức. Dù Chưởng giáo Đại La có ở chỗ này, cũng không tạo được chút bọt sóng nào.
"Không biết tiền bối xưng hô thế nào?"
Liễu Thành Tuyết cẩn thận dò hỏi.
"Họ Lý, tên một chữ Vân, là Lâu chủ của tòa Thiên Cơ Lâu này."
Lý Vân từ tốn nói.
Rất có khí thế của thế ngoại cao nhân.
Khiến người ta không mò ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
"Thì ra là Thiên Cơ Lâu Chủ, không biết tiền bối triệu vãn bối đến đây là có chuyện gì cần phân phó?"
Liễu Thành Tuyết lén lút quan sát sắc mặt của Lý Vân, nhỏ giọng hỏi.
Dưới cái nhìn của nàng.
Một vị cao nhân lánh đời như thế, mỗi một cử động đều sẽ có thâm ý. Từ giây phút mình bước vào Thiên Cơ Lâu, nói không chừng đều nằm trong mưu tính của tiền bối.
"Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là muốn chỉ cho ngươi một con đường sáng mà thôi."
Lý Vân nói với vẻ bình thản.
"Đường sáng?"
Liễu Thành Tuyết không hiểu ra sao.
"Xin hỏi đường sáng tiền bối nói tới là?"
"Không phải ngươi đang đuổi giết Đỗ Thiên Thương à?"
Lý Vân nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó để chén trà xuống, dứt khoát nói.
"Hả?"
Trong lòng Liễu Thành Tuyết đầy kinh hãi.
Chuyện này chính là tuyệt mật, chỉ có một mình nàng và Đỗ Thiên Thương biết được.
Hiện giờ tuyệt đối không thể truyền đi.
Dù sao Đỗ Thiên Thương cũng là đệ tử nòng cốt của Cửu U Ma Tông, phía sau lưng là một vị Trưởng lão Cửu U Ma Tông. Nếu như bị đối phương biết được, nói không chừng sẽ dẫn tới việc Cửu U Ma Tông khai chiến với Đại La Kiếm Tông!
Chỉ khi chờ đến lúc chính mình trảm sát Đỗ Thiên Thương, nàng mới có thể để tin tức này truyền ra.
Bởi vì.
Cửu U Ma Tông sẽ không vì một người chết mà đối đầu với Đại La Kiếm Tông.
Nhiều lắm chỉ là truy cứu trách nhiệm mà thôi.
Nhưng người vẫn sống thì lại là chuyện khác.
Nếu Cửu U Ma Tông không quan tâm, lòng người sẽ tản.
Sẽ tạo cho người khác một loại ảo giác, ngay cả đệ tử nòng cốt nhà mình cũng không giữ được.
"Làm sao tiền bối biết được?"
Liễu Thành Tuyết khẩn trương hỏi.
"Làm sao ta biết được. . ."
Lý Vân bật cười.
"Chẳng lẽ ngươi đã quên, câu đối trước cửa Thiên Cơ Lâu?"
Hắn đứng dậy, chắp tay sau lưng, cao thâm khó lường nói: "Trong thiên hạ này, còn không có chuyện mà Thiên Cơ Lâu không biết. Chỉ cần ta cảm thấy hứng thú, sẽ không có bất kỳ chuyện gì thoát khỏi suy tính của ta!"
-----
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.